Chương 47: Phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-" Dù chuyện gì xảy ra em vẫn còn có anh "

Một lúc sau..trong phòng bệnh chỉ còn tiếng nức nở nhỏ nhỏ của cô..lại vang lên tiếng nói trầm ấm quen thuộc..nhưng quan trọng là lời nói làm cho Trình Tiêu ngưng cả tiếng khóc..ngẩng mặt nhìn anh..Người đàn ông khuôn mặt nghiêm túc nhìn sâu vào mắt cô..như cho cô lời hứa hẹn..

Sẵn sàng vì cô che chắn bảo vệ bão táp ngoài kia..Không hiểu sao..cô thấy được ánh mắt của anh chất chứa đầy tình yêu..Nhưng cô lại có sự tin tưởng tuyệt đối vào lời anh nói cả ánh mắt thâm tình anh dành cho cô....

Vương Nhất Bác cũng không có ý định giải thích gì...cứ để thời gian trả lời mọi thứ...

Anh hôn lên trán cô...

-" Chúng ta về nhé.."

Khuôn mặt anh lại trở về như cũ..cô cảm gác mình như bị ảo giác..muốn nhìn vào đáy mắt sâu thẳm thông qua đó để xem anh nghĩ gì..Nhưng người đàn ông này, thay đổi cảm xúc quá nhanh cô không thể nào hiểu nổi tâm tư kín đáo của anh...
Trình Tiêu..lau nước mắt, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho em trai..rồi mới cùng anh rời đi...nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại..họ lại vô tình không thấy được ngón tay gầy yếu trên giường bệnh, hơi nhúc nhích...

___________________________________

Hai người ăn tối rồi mới lên phòng, mỗi lần đến thăm Trình Thiên Ngạn tâm trạng cô thường rất tệ, lạ là hôm nay không còn sự đau thương như mọi lần..dĩ nhiên hơn ai hết cô hiểu lí do vì sao..

Sau khi ăn cơm tối Vương Nhất Bác đã đến thư phòng, Trình Tiêu để túi xách lên bàn trang điểm..cũng nhanh chóng lấy đồ đi tắm..

Mấy phút sau Vương Nhất Bác trở lại, vừa bước vào cửa phòng, anh đã nghe tiếng điện thoại trong túi xách cô reo liên tục...

Âu Trác Vỹ không ý định bắt máy,anh thong thả cởi nút áo sơ mi.. ngặt nổi tiếng điện thoại reo hoài không dứt...

Chân mày đen hơi chau lại....vài bước chân đã tiến đến cầm lấy túi xách của cô gái của mình..tìm kiếm chiếc điện thoại đang không ngừng reo in ỏi....hiện hàng chữ nhấp nháy trên màn hình...ngón lướt nhẹ một cái..

-" Alo..."

Bỗng nghe tiếng đàn ông, vào cùng mạnh mẽ và lạnh nhạt...

Ana trợn mắt cả kinh....lời muốn nói liền nuốt lại..Cô không xác định đây có phải là Vương Nhất Bác hay không..giọng nói hơi dè dặt...

-" Xin hỏi..số này phải của Trình Tiêu không?"

Biết câu hỏi có hơi ngu ngốc..nhưng giọng nói người đàng ông này quá đổi lạnh lùng..nên khí thế hàng ngày bỗng bay sạch...

-" Phải...cô ấy đang tắm..cô gọi lại sau nhé"

-" Vâng...."

Nhìn lại điện thoại chỉ còn tiếng tút tút...Ana nheo mắt..đúng là phong thái của Vương Chủ Tịch chỉ nhìn người khác bằng nửa con mắt...Cô ta thật tò mò không biết cách đối xử của anh với Trình Tiêu như thế nào..rồi lại ngao ngán nhìn vào màn hình vi tính..tin mới nhất..

-" Chủ tịch Tập Đoàn Vương Thị Vương Nhất Bác đưa tình nhân Trình Tiêu đi khám thai "

Nhìn những bức hình được chụp tại bối cảnh ở bệnh viện.. Trình Tiêu được Vương Nhất Bác ôm trong lòng..tuy chỉ là chụp đằng sau và góc nghiêng, nhưng dễ dàng nhận ra ngoại hình nổi trội của hai người họ...Ana bất đắc dĩ day trán thở dài.. Trình Tiêu không biết là ngôi sao may mắn của cô hay là sao chổi luôn gây ra phiền phức cho cô.Tin đồn liền tiếp bủa vây, vẫn chưa giải quyết xong bây giờ lại đến chuyện này...

Nhưng ngặt nổi cô ta không thể gặp Trình Tiêu..để chứng thực mọi chuyện thật là khó khăn mà...

Bên này sau khi cúp điện thoại.. Vương Nhất Bác đặt di động của Trình Tiêu lên bàn....

muốn dời bước chân..ánh mắt vô tình lại rơi nơi khóa kéo túi xách, có ánh sáng lóe lên được phát ra từ sợ dây làm bằng bạc đang mắc trên đó...

Không hiểu sao anh lại tò mò... Vương Nhất Bác kéo sợi dây từ túi xách ra..cầm trên tay..trên mặt dây chuyền một chữ " Phàm " đập vào mắt anh...

Đôi mắt màu nâu liền gợn sóng rồi trở nên mông lung mờ mịt...bàn tay cầm lấy sợi dây, có chút run rẩy...từng ánh sáng từ sợi dây phản chiếu vào mắt anh....hàng mi dài run nhẹ..đôi mắt nhắm lại như kiềm chế tâm trạng của chính mình....bàn tay cũng siết chặt vật trên tay....

---------------------------------------------------

Lúc Trình Tiêu mở cửa phòng tắm bước ra...thì  Vương Nhất Bác đang đứng trước tấm kính..nhìn cảnh vật về đêm....nghe tiếng động...anh quay sang ánh mắt thắm đợm trời đêm cùng ánh đèn le lói khiến cho đối mắt nâu âm trầm còn sáng hơn mọi ngày...

-" Lại đây "

Như là bùa chú, Trên người cô mặc chiếc đầm ngủ màu đen làm nổi bật làn da trong suốt,cô đặt chiếc khăn lau đầu sang một bên..bàn chân trần trắng mịn dẫm lên thảm tiến về phía anh....dưới ánh đèn bên vàng nhạt, hai người đừng đối diện nhau.. Trình Tiêu nhạy cảm phát hiện Vương Nhất Bác có gì đó không đúng lắm..Không phải lúc ăn cơm..tâm trạng vẫn còn tốt hay sao...???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boxiao