Chap 4: Không thể xem thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau tin tức về quá khứ của nhị thiếu gia tập đoàn HIVOL và gia đình được đăng tải trên các mặt báo. Một thông tin vô cùng giật gân khiến giới truyền thông cả bên Hàn lẫn bên Úc đều kinh ngạc. Nội dung rất đáng được quan tâm.

Sim JaeYun trước đây từng có một người chị gái hơn cậu hai tuổi là Sim YoungSook , chuyện này trước đây nhiều người đã biết, báo chí Úc cũng có đưa tin bốn năm trước chị cậu chết qua một vụ bắt cóc tống tiền nhưng lại không biết rõ nguyên do. Chuyện này đã được phu nhân Beverly Harrison dấu kín như bưng.

Thiếu gia Sim JaeYun và tiểu thư Sim YoungSook ngay từ lúc nhỏ, đã thường xuyên bị bắt cóc. Đây là lý do mà Sim JaeHwan luôn cho vệ sĩ theo sát các con mình. Là con của một tài phiệt giàu có tầm quốc tế lại có mẹ là thuộc dòng dõi hoàng tộc, hai chị em cậu luôn phải đối mặt với những vụ bắt cóc tống tiền.

Điều mà giới báo chí không biết là năm đó JaeYun cũng bị bắt cóc cùng chị mình. Khi cảnh sát ập đến giải cứu thì thấy YoungSook nằm một góc như đã chết. Còn cậu ngồi ôm gối một góc, cả người run rẩy. Mặt thì trắng bệch, cắt không còn một giọt máu. Ánh mắt như bao phủ lớp sương mờ chứa đầy sự kinh hãi.

Sau đêm đó, JaeYun đã được bí mật chuyển vào bệnh viện tâm thần điều trị. Cậu bị chấn động tâm lý mạnh, thường xuyên có những biểu hiện ôm đầu khóc thét giữa đêm và ngồi run rẩy một góc. Sau một năm điều trị, JaeYun mới bình phục xuất viện. Chuyện này gần như được nhà họ Sim giấu giếm kỹ càng. Sợ rằng chỉ cần lọt ra ngoài sẽ gây nên tai tiếng. Nay lại bị báo chí moi ra không thương tiếc. Đây thật là một cú đánh giáng trời xuống nhà họ Sim và HIVOL.

~~~ Tổng công ty tập đoàn HIVOL- Văn phòng tổng giám đốc ~~~

"Vâng, con biết rồi thưa cha. Chuyện này cứ giao cho con xử lí" -Sim JaeYun cúp máy, cả người ngồi dựa vào cái ghế da xoay, kiểu dáng hình chữ L. Mới sáng nay, vừa vào công ty cậu đã nghe được tin tức không mấy hay ho.

"Thiếu gia, đây là tất cả các tờ báo, tạp chí sáng nay. Người nên xem qua đi ạ".

Người thư ký bước vào phòng đem một chồng báo để lên bàn, nghi ngại nhìn cậu.

Cậu lạnh lùng xua tay - "Không cần. Tôi đã đọc rồi. Cho dù bây giờ có ngăn chặn miệng mồm của bọn báo chí thì không còn tác dụng gì nữa. Anh giúp tôi một chuyện, điều tra kẻ đã tung ra tin tức này".

Người thư kí nghe xong liền gật đầu kính cẩn - "Vâng thưa thiếu gia. Tôi ngay lập tức đi điều tra. Nhanh chóng tìm ra cho thiếu gia".

Nói xong, anh ta liền xoay người bước ra khỏi phòng. JaeYun hờ hững nhìn cánh cửa phòng khép lại. Gương mặt xinh đẹp không chút cảm xúc. Đôi mắt to tròn có chút nhíu lại, ánh mắt như phủ lớp sương mờ. Một lớp sương mờ che dấu những hình ảnh kinh hãi của đêm hôm đó.

~~~ Biệt thự Park gia ~~~

SungHoon đeo balo đi học về. Ung dung bước vào sân vườn rộng lớn của ngôi biệt thự. Hôm nay hắn gần như phá lệ về nhà sớm bởi vì hắn đang chờ cha hắn thông báo việc 'đại sự' kia. Vừa bước vào nhà đã thấy cha hắn ngồi ngay ghế sopha đọc sách. SungHoon đi tới thưa

- "Thưa cha, con đã về".

"Ừ về rồi sao? Hôm nay lại về sớm hơn thường ngày hửm? Mau lên phòng thay đồ, tắm rửa đi" - Park SungJin gỡ cặp kính lão xuống, giương mắt nhìn.

"Dạ, vâng" - Hắn lễ phép trả lời. Nhưng không cất bước đi mà chần chừ đứng đó một lúc . Park SungJin thấy đứa con trai của mình hôm nay có biểu hiện không giống như ngày thường liền nghi ngờ hỏi

- "Còn có vấn đề gì sao?"

"Cha không muốn thông báo cho con chuyện gì sao?"

"Thông báo gì?"

"Tỉ dụ như hủy bỏ cái gì đó"

"Hủy bỏ cái gì?" - Cha hắn khó hiểu hỏi lại.

SungHoon lại càng cảm thấy khó hiểu hơn cha hắn. Rõ ràng sáng nay báo chí đăng tin rầm rầm về bí mật kia, chẳng lẽ cha hắn không đọc báo. Không thể nào, một chủ tịch như Park SungJin đương nhiên là sáng nào cũng cập nhật tin tức. Cho dù không cập nhật thì cũng có thư kí bên cạnh thông báo chi tiết. Chẳng lẽ lại là cha hắn không quan tâm đến chuyện cậu nhị thiếu gia kia từng bị đưa vào bệnh viện tâm thần mà vẫn muốn tiếp tục giữ hôn ước đấy chứ? SungHoon ngày càng rối mù, im lặng một lúc lâu mới tiếp tục nói

- "Cha à, chuyện sáng nay trên báo..." Park SungJin vừa nghe thấy hắn nói, hai mắt nhăn nheo liền lóe lên tia quỷ dị như vừa nhận ra được điều gì đó, nghiêm giọng lên tiếng

- "Từ nãy đến giờ anh là muốn nói về chuyện này?" Hắn gật đầu thật mạnh. Người đàn ông trung niên ngồi dựa vào ghế sopha. Lại đeo cặp kính lão lên, mắt tiếp tục hướng xuống trang sách. Miệng thì nói chắc nịch

- "Cho dù có chuyện gì xảy ra. Hôn ước này sẽ không bao giờ bị hủy bỏ trừ khi HIVOL phá sản". SungHoon trợn mắt nhìn cha

- " Cha, không phải chứ? Cậu ta là bị đưa vào bệnh viện tâm thần đó. Con không muốn cưới một kẻ có tiền sử bệnh tâm thần!" Park SungJin khẽ cười ngước lên

- "Từng bị chấn động về tâm lý thì sao? Chỉ cần tập đoàn nhà cậu bé đó hợp tác có lợi cho chúng ta thì không có gì là không được".

Hắn tức muốn hộc máu. Cha hắn đúng là dạng người 'sống lâu lên lão làng', không có gì có thể lay chuyển được quyết định của ông ta.

"Nhưng tin tức lần này chắc chắn là sẽ ảnh hưởng đến HIVOL" - SungHoon tìm kiếm chút hy vọng cuối cùng.

"Con chưa gặp nhị thiếu gia Sim JaeYun nên mới có thể nói như vậy. Gặp rồi thì mới biết là không có gì có thể làm khó cậu bé đó. Con rể tương lai của ta vốn dĩ là một người vô cùng thông minh xuất chúng, có tài xoay chuyển cục diện nhanh như chớp. Đưa cậu bé vào Park gia là một quyết định rất đúng đắn".

Park SungJin nghiêm túc nói. Càng nói,SungHoon chỉ càng thấy tức. Lần này không ngờ hắn lại thua. Đúng là không thể tránh khỏi tức giận. Hắn siết chặt nắm đấm quay người đi thẳng lên lầu.

Cha hắn chỉ ngồi đó liếc mắt nhìn - "Ngựa non háu đá".

Sau đó tiếp tục đọc sách.

~~~~~~

Ngày tiếp theo, trên các mặt báo lại một lần nữa tràn ngập những tin tức về Sim JaeYun nhưng lần này toàn bộ chính xác là về lý lịch của cậu. Vài thông tin khiến cho người đọc không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ và nể sợ. Sim JaeYun, sinh ngày 15-11 tại Brisbane, Úc. Là một người Úc gốc Hàn. Năm sáu tuổi cậu đã biết chơi điêu luyện piano, violon, đàn hạc và sáo. Lên mười tuổi cậu đã rành rọt sáu thứ tiếng là tiếng phổ thông Hàn, tiếng Anh, Pháp, Đức, Nhật, Trung.

Thành tích học tập của cậu luôn luôn đứng đầu trường trung học. Năm mười lăm tuổi, cậu đã được Harvard gửi giấy báo nhận học. Chỉ số IQ của Sim JaeYun được đo ra là tới 250. Thông tin này không khỏi khiến người ta phải nể sợ. Điều khiến người ta nể sợ hơn là từ năm đó, cậu đã được Sim JaeHwan đưa vào tổng công ti tham gia quản lí tập đoàn giúp cha mình.

Lúc đầu khi Sim JaeHwan thông báo sẽ đưa con trai mình vào ngồi ghế tổng giám đốc. Cả phòng họp đều bật cười tưởng đây là trò đùa. Nhưng khi biết được đây là một chuyện nghiêm túc, các cổ đông liền kịch liệt phản đối. Làm sao có thể đưa một đứa con nít hỉ mũi chưa sạch lên làm tổng giám đốc của họ chứ?! Đúng là điều không thể chấp nhận được.

Dù vấp phải sự phản đối của các cổ đông nhưng Sim JaeHwan vẫn một mực tìm cách đưa con trai mình vào ngồi chiếc ghế đó. Mà sau khi JaeYun được ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc liền đưa ngay ra chính sách giảm biên chế xuống các công ti con. Đưa ra hàng loạt các chính sách 'cải tạo' từ trên xuống dưới, những dự án cực kỳ có lợi cho công ti.

Chỉ sau một năm, mức doanh thu lợi nhuận của tập đoàn đã tăng gấp đôi. Quả thật là tài giỏi đến mức không thể ngờ. Thông tin này được giới truyền thông và báo chí đăng tải liên tục. Tất cả đều do một tay JaeYun điều khiển đằng sau. Những bài báo này gần như đã lật ngược toàn bộ tình hình, gây từ bất lợi trở thành có lợi cho HIVOL. Làm cho cổ phiếu của tập đoàn vừa mới ngày hôm qua có chút biến động hôm nay lại tăng vọt, người ngoài nhìn vào không ngã ngửa không được.

So với thông tin JaeYun từng bị chấn động về tâm lí được đưa vào bệnh viện tâm thần điều trị thì những người đầu tư quan tâm việc cậu hiện là thiên tài của giới kinh doanh hơn.

~~~ Tổng công ti HIVOL - Văn phòng tổng giám đốc ~~~

"Thiếu gia, người quả thực quá thông minh" - Người thư kí lên tiếng khen ngợi. Trước lời khen của anh ta, JaeYun gương mặt vẫn dửng dưng. Nhàn nhạt lên tiếng

"Chuyện tôi nhờ anh điều tra thế nào rồi?"

"Thưa đã biết được kẻ tung tin. Không ai khác chính là thiếu gia Park SungHoon của tập đoàn Park thị, người có hôn ước với thiếu gia" - Người thư kí trở lại vẻ nghiêm chỉnh đáp. JaeYun khẽ nhướn mày. Cặp mắt xinh đẹp ánh lên vẻ đùa cợt

- "Thì ra là như vậy. Alex, việc này ngoài trừ tôi và anh ra cũng không ai được biết. Đã rõ chưa?"

"Thưa đã rõ"

"Anh lui ra trước đi"

"Tôi xin phép thưa thiếu gia" - Alex kính cẩn cúi đầu lui ra.

Cánh cửa phòng từ từ khép lại. JaeYun nhàn nhã gấp tờ báo lá cải sáng nay lại. Đôi mắt kiều diễm trở nên sắc bén. Khóe môi cong lên thành một đường.

Park thiếu gia ơi Park thiếu gia! Cậu đã định sẽ chờ đến khi kết hôn mới gặp mặt nhưng có lẽ không được rồi. Đã nghĩ chỉ là một cuộc hôn nhân giao dịch có lợi cho đôi bên. Làm nhanh kết thúc nhanh. Nhưng mà tên thiếu gia kia không biết điều lại muốn chơi xấu cậu. Chắc là không muốn có hôn ước cùng cậu đây mà. Lần này JaeYun cậu phải trở về Seoul một chuyến dạy dỗ tên hôn phu kia đàng hoàng mới được.

Cái ghế hình chữ L xoay ngược lại, JaeYun nhìn lên bầu trời mang màu sắc ảm đạm của buổi chiều qua tấm cửa kính. Đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ mùa thu.

~~~ Trường trung học HYBE- Lớp A3 ~~~

"Chết tiệt!" - SungHoon gầm lên, quăng mạnh tờ báo lá cải sáng nay lên bàn Jongseong. Tiện chân đá luôn cái ghế bên cạnh. Jongseong đọc lướt qua tờ báo, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc. Giọng nói như vừa phát hiện ra điều bí ẩn của thế giới

- "Lão đại, cậu nhị thiếu gia này cũng thật quá cao tay".

Niki thấy vậy, ngồi phía bên kia với tay qua lấy tờ báo đọc thử. Khuôn mặt trẻ con lại càng thích thú, khóe môi giương cao

"Quả nhiên là cao thủ. Lão đại của chúng ta đã gặp phải tay không vừa rồi".

SungHoon ngay lập tức dựt lấy tờ báo trên tay Niki đập thẳng vào mặt cậu

"Im miệng!"

Lần này SungHoon thực sự nổi giận. Hắn không ngờ rằng cậu thiếu gia Sim JaeYun kia ra một chiêu bài làm xoay chuyển cả ván bài. Cậu ta quả nhiên không tầm thường như cha hắn nói. Không lẽ lần này hắn thực sự phải đính hôn với cậu ta?! SungHoon trừng mắt qua, giọng hậm hực nói với hai người kia

- "Tối nay, qua thâu tóm khu Myeongdong!"

Jongseong và Niki nghe vậy khẽ trao đổi ánh mắt với nhau. Lão đại quả nhiên thực sự nổi giận. Mỗi lần như vậy, thường đi kiếm chỗ chút giận, tìm người để đánh. Cứ lôi cả bọn hội Tam Vương ra cùng nhau đi thâu tóm địa bàn. Cứ thế mà đi kiếm người đánh, đánh chừng nào lão đại hết giận thì thôi. Cũng nhờ vậy mà gần như toàn bộ Seoul này đều là địa bàn của hội Tam Vương. Jongseong và Niki cùng lắc đầu thở dài. Đêm nay lại là một đêm đẫm máu của giới giang hồ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro