Extra 2: Dũng cảm yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đám cưới của JaeYun và SungHoon được diễn ra...

"Vì sao anh cứ đi theo tôi hoài vậy?"

Sunoo khoanh tay trước ngực nhìn người đàn ông kia.

"Em đi đường em, tôi đi đường tôi. Con đường này cũng đâu phải để một mình em đi".

Riki đút tay vào túi quần nhàn nhạt nói.

Sunoo bực bội nhìn anh ta. Liền xoay người tiếp tục cất bước. Vừa kết thúc lễ cưới xong, cậu chỉ là muốn đi dạo quanh bờ hồ gần nhà thờ ngắm cảnh một chút. Ai ngờ kẻ biến thái kia lại cứ đi theo đằng sau cậu.

Cậu hôm nay thật sự rất xinh đẹp khi khoác lên mình bộ vest màu xanh lam. Mái tóc được tạo kiểu gọn gàng, trên ngực áo còn cài một bông hoa hồng nhỏ. Trông cậu xinh đẹp kiều diễm giống như một đóa hoa đang nở dưới ánh nắng ban mai. Đẹp đẽ vô cùng. Khiến cho lòng ai đó không nhịn được mà xao xuyến.

Sunoo hai tay bỏ vào túi quần. Đi dạo được một quãng, bỗng dưng tiếng nói từ sau lưng vang lên -

"JaeYun kết hôn rồi. Ngày mai em dự định sẽ ở lại Seoul hay trở về Úc?"

Sunoo vẫn tiếp tục dạo bước, lạnh lùng lên tiếng - "Chuyện đó không liên quan đến anh".

Anh đi đằng sau chỉ cười cười, sau đó giọng trầm thấp nói - "Sunoo , tôi rất nhớ đêm hôm đó".

Cậu đột ngột dừng bước, quay phắt người nhìn anh ta. Hùng hổ tiến lại gần, trừng mắt - "Đêm hôm đó chúng ta chẳng xảy ra chuyện gì cả!"

Riki cảm thấy buồn cười trước điệu bộ cuống cuồng lên của cậu.

"Thật sao? Rõ ràng hôm đó xảy ra chuyện gì. Em và tôi vốn dĩ biết rất rõ".

"Tối hôm đó chúng ta chỉ là say rượu nên mới nằm chung một giường chứ chẳng có gì xảy ra hết!"

Cậu lớn tiếng nói.

"Chỉ mình em mới nghĩ vậy thôi".

Riki nhếch miệng nói.

Sunoo hừ lạnh một cái quay người bước đi. Cậu không muốn nói thêm một lời nào với anh ta nữa, càng nói chỉ càng thêm bực.

Thật là phát điên lên được. Tối hôm đó, cậu cùng Riki uống rượu. Sau khi say mèm không biết trời trăng là gì, hai người cùng nhau leo lên giường nhưng cậu thực sự không biết tối hôm đó có xảy ra chuyện gì hay không. Chỉ biết sáng hôm sau, cậu và anh ta nằm trên giường không còn mảnh vải che thân.

"Em sẽ ở lại Seoul chứ?"

Riki tiếp tục bước theo cậu, cao giọng hỏi.

Sunoo không trả lời. Mặt chỉ hầm hầm tiến về phía trước. Thật ra dự định của cậu là không muốn quay trở Úc. Gia đình cậu cũng giống như JaeYun muốn sắp đặt hôn ước cho cậu. Từ năm Sunoo mười sáu tuổi đã được sắp đặt hôn ước nhưng lần nào cũng bị cậu tìm cách phá hỏng.

Cậu không giống như JaeYun , không thể chịu được sự sắp đặt của cha mẹ. Cậu cũng không có chí lớn hay tham vọng như cậu ấy. Cậu thích theo chủ nghĩa tự do hơn. Tuy rằng Sunoo cũng nôn nóng lập gia đình nhưng cậu thích được gặp gỡ nên duyên hơn là sắp đặt. Hiện tại cha mẹ đang sắp xếp rất nhiều cuộc gặp gỡ cho cậu nên cậu không quay muốn về đó.

Sunoo cứ thế bước đi trên thảm cỏ xanh rờn. Còn người đàn ông kia cũng vẫn tiếp tục bước theo cậu. Cứ như vậy bóng của hai người ngả trên nền cỏ bước theo nhau.

~~~~~~

Sunoo sau đó bay trở về Incheon một mình. Rikivốn dĩ về theo cậu nhưng không hiểu vì sao lại phải nhận lệnh đi Daegu giải quyết công việc. Cậu cũng không muốn quan tâm làm gì. Không có anh ta cậu đỡ bớt phải bực bội.

Tưởng rằng đã thoát, ai ngờ tên thần kinh đó vẫn không chịu tha cho cậu. Ngày nào cũng gọi điện cho cậu. Tối hôm nay cũng vậy.

"Anh rảnh rỗi lắm sao? Không có việc gì để làm à?"

"Không, rất bận"

"Nếu bận như vậy thì vì sao lại cứ gọi điện cho tôi. Tôi cũng không phải là rảnh!"

"Chỉ là trăng thanh gió mát đột nhiên nổi hứng thú muốn nói chuyện với em"

"Đồ điên!"

"Tôi cũng đang tự hỏi mình có điên không đây"

"Anh làm ơn đừng có gọi điện cho tôi nữa"

"Ngủ ngon, Sunoo "

"Tút... tút..."

Ngày hôm sau, Riki lại tiếp tục gọi điện làm cậu muốn phát điên. Anh ta đi được một tuần thì gọi điện đúng bảy ngày. Cứ đúng tám giờ tối là anh ta gọi điện.

"Này, tôi nghe nói xã hội đen các anh rất bận. Không phải sao?"

"Tôi nói với em rồi. Tôi rất bận"

"Vậy thì làm ơn. Đừng sinh nông nỗi gọi điện cho tôi nữa. Anh có biết anh làm phiền người khác lắm không?"

"Không, nếu như em thực sự thấy phiền thì đã chặn số điện thoại của tôi rồi, em cũng có thể tắt điện thoại không phải sao? Tôi gọi điện rất đúng giờ, em biết trước nhưng vẫn cứ thế bắt máy thôi"

"Tút... Tút..."

Riki buồn cười hạ điện thoại trên tay xuống. Chắc là người nào đó thẹn quá hóa giận rồi. Cúp máy đột ngột nhanh chóng như vậy chắc là thẹn lắm. Thật là một người nóng tính.

Anh trước giờ trêu hoa ghẹo nguyệt rất nhiều nhưng chưa bao giờ qua lại với ai, cũng như không thích tùy tiện lên giường với người phụ nữ nào để giải tỏa nhu cầu sinh lí như lão đại.

Nhưng là cái đêm hôm đó sau khi uống say khướt cùng Sunoo . Lại thấy cậu rất tự nhiên leo lên giường của anh ngủ nằm thoải mái. Dáng vẻ xinh đẹp mê man, ánh mắt khép hờ hững, hơi thở rối loạn, khuôn mặt ửng hồng vì rượu, chiếc miệng xinh xắn lại rên rỉ một tiếng như chú mèo con. Tất cả như một ma lực khiêu khích với dục vọng của Riki. Khiến cho anh không thể tự chủ được ra tay với cậu. Anh không biết có phải là do rượu hay không?

Như anh đã nói, anh trước giờ không tùy tiện leo lên giường với người khác. Riki anh cũng không ngờ rằng chính mình làm nên cái việc hạ tiện đó. Lợi dụng một nam nhân đang say rượu mà chiếm đoạt thân thể người ta.

Làm cho anh từ cái đêm hôm đó lại sinh ra một cảm giác chiếm hữu muốn giữ lấy cậu.

Con người Riki anh vốn dĩ trước giờ rất thích đùa giỡn nhưng nhất quyết không làm những việc hạ tiện, xấu xa. Anh cũng rất hiếm khi tức giận trước mặt người khác, trừ lần anh nổi giận đánh lão đại khi hắn ngập chìm trong men rượu.

Không biết vì sao từ lần đầu Sunoo xuất hiện đã chọc anh nổi điên. Phải nói rằng cậu rất khinh khỉnh. Rồi lại khiến anh nổi lên dục vọng mà trước giờ anh đều kiềm chế rất tốt.

Cảm giác này là gì đây?

Có phải giống như khi xưa lão đại đối với JaeYun cũng là cái cảm giác khó hiểu này.

~~~~~~

Sáng hôm sau, Sunoo đến quán cà phê của mình để trông coi việc buôn bán ở đây thế nào. Bởi cậu ở đây lâu như vậy, không làm việc gì thì cũng rất chán. Tuy rằng cậu tốt nghiệp trường đại học danh tiếng nhưng sở thích thực sự của cậu chính là pha chế cà phê, muốn trở thành một Barista thực thụ. Lúc đi du ngoạn Châu Âu cùng JaeYun , cậu cũng đã từng học qua một khóa pha cà phê và lấy được bằng. Nên khi về Seoul này, cậu đã dùng tiền của mình mở một quán cà phê rất lớn ngay gần khu trung tâm thành phố nhộn nhịp.

Hôm nay là cuối tuần nên quán rất đông khách. Cậu phải đến để giúp đỡ nhân viên trong quán.

Bỗng nhiên, cánh cửa kiến tự động mở ra.

Một người đàn ông cao ráo, mặc áo sơ mi quần tây bước vào quán. Người đàn ông da trắng như con gái, gương mặt tuấn mĩ ẩn hiện vẻ trẻ con.

Anh ta vừa bước vào quán, liền thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Phụ nữ đều bị mê hoặc trước vẻ đẹp trai ngời ngời của người đàn ông. Sunoo đang đứng trong quầy pha cà phê thì nhìn thấy người đàn ông ngay lập tức kinh ngạc. Anh ta về Seoul từ lúc nào vậy?!

Cậu bỏ dở việc pha chế, chạy ra bên ngoài, trừng mắt nhìn anh ta - "Anh đến đây làm gì?!"

"Đây là quán cà phê, tôi tất nhiên đến đây là uống cà phê".

Riki nhướn vai. Giọng điệu vô cùng tự nhiên nói.

"Nếu anh muốn uống cà phê thì bên đường cũng có một quán StarBucks, anh qua bên đó mà uống. Ở đây chúng tôi không tiếp anh".

Cậu nhíu mày nói.

"Xem kìa, đâu ra cái chuyện đuổi khách như ông chủ em chứ? Khách hàng là thượng đế, không phải sao? Khách đã bước vào quán thì tất nhiên là phải được phục vụ".

Riki cao giọng nói.

"Tôi chính là không muốn phục vụ anh đấy. Quán chúng tôi đang đông khách rất bận rộn, nhân viên pha cà phê còn không kịp. Bỏ bớt không phục vụ một kẻ như anh cho đỡ mệt. Mời anh về cho".

Sunoo khoanh tay trước ngực, khinh khỉnh nói.

Anh bật cười, thong thả nói một câu - "Vậy tôi bao hết quán này ngày hôm nay là được chứ gì?"

"Tôi đã nói rồi, chúng tôi không phục vụ anh. Dù anh có bao hay không bao cũng vậy thôi"

"Vậy nếu chỗ này vắng khách em sẽ phục vụ cho tôi chứ?"

Sunoo dần dần muốn nổi điên lên với cái người đàn ông. Cậu hạ giọng xuống, gằn từng câu chữ - "Nishimura thiếu gia, anh nghe cho rõ. Chúng tôi không phục vụ anh!"

Riki có chút suy tư nhìn cậu. Sau đó bỗng lên tiếng nhẹ nhàng - "Được rồi, vậy thì không cần phục vụ tôi"

"Anh!.... Thật sao???"

Tưởng rằng anh ta vẫn lì lợm, cậu còn tính nổi giận nhưng ai ngờ anh ta chịu nghe lời như vậy chứ? Chuyện lạ nha. Riki gật đầu.

"Nhưng tôi vẫn sẽ ngồi ở đây"

"Vì sao?!"

"Tôi có công việc cần giải quyết ở đây"

"Chẳng lẽ anh có hẹn với đối tác làm ăn ở đây hay sao?"

"Cứ cho là thế đi"

"Sao lại hẹn ở đây?"

Cậu ngạc nhiên nhìn anh ta.

"Thuận tiện" - Riki biếng nhác phun ra hai từ.

Thuận tiện? Thuận tiện chỗ nào chứ? Sunoo bực dọc muốn lên tiếng nhưng anh ta đã xoay người đi đến chiếc bàn trống duy nhất ở góc quán và ngồi xuống. Cậu liếc mắt nhìn nhưng Riki không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của cậu. Chỉ là ngồi trên ghế, khoanh tay trước ngực, và... ngủ.

Gì vậy? Anh ta đến đây để ngủ sao?!

Sunoo phát bực nhưng cậu đành phải nhịn xuống. Dù sao như vậy cũng tốt hơn là bị anh ta làm phiền. Cậu lại chui vào trong quầy pha cà phê cho khách. Một lúc sau, đột nhiên một cậu nhân viên trong quán bước đến mặt mày nhăn nhó, có chút dè dặt - "Anh Kim à, em nghĩ anh ra xem cảnh này đi. Khách của chúng ta đang dần bỏ về hết rồi kìa".

Cậu liền ngạc nhiên nhíu mày - "Sao khách lại tự nhiên bỏ về?"

Cậu nhân viên nhún vai, tay chỉ chỉ ra bên ngoài. Sunoo nhìn cậu ta một cách khó hiểu. Cậu liền nhanh chân đi ra bên ngoài xem thử.

~~~~~~

Một chàng trai cỡ chừng hai mươi tuổi đang ngồi uống cà phê cùng bạn gái thì đột nhiên một người đàn ông rất đẹp trai bay đến chỗ hai người. Người đàn ông ngồi vào bên cạnh cậu ta, rất tự nhiên quàng tay qua cổ cậu ta mà 'âu yếm'.

"Đi với em không anh? Giá rất rẻ, chỉ có mười ngàn won một giờ, còn được khuyến mãi thêm 'áo mưa', đi khách sạn năm sao. Hãy đến với em, em sẽ thỏa mãn cơn đói lồng lộn của con sói trong lòng anh. Em nằm trên, nằm dưới gì đều được, có thể làm đủ mọi tư thế, điều đặc biệt hơn là thời gian của em đến hơn ba mươi phút lận, sức lực tràn đầy có thể đưa anh lên đến đỉnh của thiên đường".

Riki mặt dày vui vẻ nói một tràng, mời gọi 'khách'. Anh ta vừa dứt lời, cô bạn gái và chàng trai đó trợn mắt nhìn, cả người cứng ngắc như tượng không nói nên lời. Có một con quạ đen bay qua đầu hai người kêu quạc... quạc... quạc.

Chàng trai đó ngay lập tức kéo tay cô bạn gái ra khỏi quán cà phê. Riki nhún vai lại tiếp tục đi mời khách, từng bàn từng bàn một. Và thế là từng bàn lũ lượt kéo nhau chạy khỏi quán.

Mấy người phụ nữ một giờ trước còn mê trai đẹp thì một giờ sau đã nhìn anh ta sợ chết khiếp. Quán cà phê vốn rất đông khách nhưng chưa đầy một tiếng khách đã đi hết.

Sunoo nhìn thấy cảnh tượng đó mà máu nóng sôi hết cả lên. Cái tên thần kinh biến thái chết tiệt kia đang làm cái trò dơ bẩn gì ở chỗ cậu vậy.

"Này!!! Anh đang làm cái trò gì vậy hả?!"

Riki ngồi ung dung gác chân lên ghế sau khi đã đuổi hết được khách.

"Giải quyết công việc"

"Đây là công việc của anh hay sao chứ?" - Cậu tức giận lớn tiếng.

Anh còn rất mặt dày thích thú khoe khoang - "Thực ra chỉ là nghề phụ nhưng kiếm được tiền rất khá nha"

"Anh!!! Đúng là tên đàn ông không biết xấu hổ là gì!!! Đi ra khỏi quán tôi ngay!!!"

Sunoo nóng nảy mà quát.

"Người đẹp, em đừng có nóng giận như vậy. Đáng ra lúc đầu em nên chịu pha cà phê cho tôi mới phải"

"Bây giờ, anh đang đổ lỗi cho tôi?"

"Thì đúng là lỗi của em mà. Nếu như em chịu đàng hoàng bán cho tôi một ly cà phê thì đâu có chuyện này xảy ra".

Sunoo cố gắng nhịn cơn giận xuống, nhìn thẳng vào anh ta - "Được rồi, tôi sẽ bán cho anh. Nếu như uống xong anh sẽ đi chứ?"

"Tất nhiên"

"Được, vậy anh uống gì?" - Cậu thấp giọng hỏi. Sunoo chỉ muốn mau chóng tống cổ tên điên này ra khỏi quán của cậu.

"Một ly Espresso".

Riki cười cười trả lời.

"Ngồi ở đó, chờ tôi một chút".

Nói xong, Sunoo xoay người vào trong pha cà phê. Sau khi cà phê được bưng lên, Riki ngồi thưởng thức cà phê. Nhìn thấy điệu bộ nhâm nhi cà phê từ từ của anh ta mà cậu ngứa mắt vô cùng.

Uống xong, anh ta thực sự giữ lời rời khỏi quán. Làm cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đến trưa, Sunoo cũng rời khỏi quán cà phê. Nhưng khi đến chỗ đậu xe thì không thấy xe của cậu đâu, thay vào đó là chiếc Bugatti Veyron màu đỏ.

Kính xe hạ xuống, một gương mặt đẹp trai rạng ngời ngó ra - "Lên xe đi, tôi chở em về".

Cậu tức giận trừng mắt với anh ta - "Anh sao lại còn ở đây?! Xe của tôi đâu?!"

"Tôi cho người đem về biệt thự rồi. Em không cần lo"

"Sao anh có thể..."

"Không có gì là không thể cả".

Riki thích thú nói.

Cái tên đàn ông thối tha, sao anh ta có thể tự tiện đến như vậy chứ?

"Mau lên đi, tôi chở em về. Cũng chỉ là chở một đoạn. Em không phải là sợ tôi bắt cóc em đấy chứ?"

Ánh mắt của anh ta như muốn khiêu khích cậu. Sunoo chỉ hừ lạnh một cái, mở cửa xe ra ngồi vào. Dù sao cũng không phải là lần đầu, chỉ một đoạn đường nên chẳng sao cả. Cậu có gì phải sợ chứ.

Riki hài lòng khóe miệng giơ cao. Bắt đầu khởi động máy cho xe chạy đi.

~~~~~~

Chiếc xe chạy vào cổng ngôi biệt thự nhưng không phải biệt thự của Sunoo mà là biệt thự của Niki. Sunoo trố mắt ra nhìn căn biệt thự lạ lẫm trước mặt.

"Anh tại sao lại đưa tôi đến đây? Tôi muốn về biệt thự của tôi" - Cậu bực bội nhìn người đàn ông.

Riki tắt máy, tiến sát lại gần cậu khiến cho cả người Sunoo ngả vào ghế.

"Kim Sunoo, em thật là dễ bị lừa, em đã bị tôi bắt cóc rồi đấy"

"Anh, đưa tôi về nhà tôi ngay!"

Cậu phừng phừng lửa giận gằn ra từng chữ.

"Bình tĩnh nào, đã đến đây rồi thì vào thăm quan nhà tôi một chút".

Riki đưa tay vén sợi tóc lưa thưa ngay khoé mắt của cậu sang một bên, từ tốn nói.

"Nhà anh?"

Sunoo ngay lập tức đẩy người đàn ông ra. Đôi mắt xinh đẹp vô cùng giận dữ.

"Tôi không có hứng thú, anh tự mình mà đi tham quan!"

"Được thôi, cái này là tự em chọn".

Dứt lời, Riki bước xuống xe đi vòng qua bên chỗ cậu. Mở cửa xe ra, hai cánh tay lực lưỡng tóm lấy, bế thốc thân thể của cậu lên.

Sunoo cả kinh nhìn người đàn ông - "Anh làm cái gì vậy hả?! Thả tôi xuống!"

Nhưng anh ta không thèm quan tâm đến lời nói của cậu. Bế thẳng Sunoo vào trong nhà, đi qua đại sảnh chính là phòng khách to lớn hoa lệ. Riki liền thả cậu xuống ghế sopha.

Vừa được giải thoát, cậu ngay lập tức đứng lên trừng mắt nhìn người đàn ông - "Anh đang làm cái gì vậy hả?! Vì sao lại cứ làm ra mấy trò này chọc giận tôi?! Vì sao đem tôi đến đây?! Vì sao lại luôn làm phiền tôi?! Sao lại bám theo tôi?! Tôi mắc nợ gì anh chứ?!"

Riki vẫn thích thú ngắm nhìn nhìn cậu, không nói gì.

Sunoo càng trở nên nổi điên.

"Nishimura thiếu gia, nếu anh muốn tìm một kẻ để trêu ghẹo thì xin hãy tìm người khác, tôi không có hứng thú chơi cùng anh".

Cậu tức mình định xoay người bước đi nhưng chưa kịp xoay đã bị người đàn ông ôm lấy khiến cậu cả người giật mình.

Ngón tay Riki đưa lên vuốt ve gò má cậu, giọng trầm thấp nói.

"Kim Sunoo , em thực sự không nhận ra sao? Tôi đã thể hiện rất rõ như vậy mà".

Nghe thấy lời nói nghiêm túc của anh ta, trái tim cậu bỗng dưng đập nhanh hơn. Cậu hít thở khó nhọc, khó hiểu nhìn người trước mắt - "Nhận ra chuyện gì cơ?"

Riki không trả lời. Trong một khắc, anh tiến đến cảm nhận toàn bộ đôi môi anh đào mềm mại kia. Anh ngậm lấy nhanh chóng, sự mạnh mẽ lại nóng nảy muốn chiếm hết cánh môi cậu. Anh cắn mút thỏa thuê thứ ngọt ngào mà từ cái đêm hôm đó anh không còn được chạm vào nữa. Thì ra nó có ma lực ghê gớm đến như vậy, ma lực có thể hoàn toàn mê hoặc được anh.

Sunoo không kịp phòng bị. Bị dọa cho hết hồn trước sự xâm chiếm của hắn. Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông cưỡng ép cậu. Làm cậu khó khăn tìm lấy không khí để hít thở.

Rất lâu sau, Riki lưu luyến rời khỏi môi cậu. Cánh môi nhỏ nhắn đã sưng đỏ hết cả lên.

"Phải làm sao đây? Tôi nghĩ mình đã thích em mất rồi".

Anh vừa nói ngón tay vừa miết lấy môi cậu.

Sunoo một lần nữa bị làm cho kinh ngạc trước lời nói của anh ta - "Nishimura thiếu gia, anh đang nói cái gì?"

"Rất khó tin có phải không? Ngay cả bản thân tôi cũng không thể tin được là mình đang thích em"

"Nishimura Riki , tôi nghĩ hôm nay anh đã đùa hơi quá trớn rồi đấy".

Riki đột nhiên ôm chặt lấy cậu. Vùi đầu vào mái tóc mềm mượt của cậu.

"Tôi rất thật lòng. Tôi thực sự rất thích em".

Nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, Sunoo cảm thấy rối bời, cậu chần chừ lên tiếng - "Làm sao tôi có thể tin anh chứ?"

"Trước giờ tôi chưa bao giờ đối với ai như vậy. Em là người đầu tiên mà tôi nghiêm túc nói ra mấy lời này".

Riki thấp giọng nói.

Trái tim Sunoo nhảy nhót trong lòng ngực. Cậu bị sao vậy chứ? Cũng không phải là lần đầu tiên hôn đàn ông, sao trái tim cậu lại dễ hiếu động như vậy.

"Anh... anh buông tôi ra trước đã".

Cậu chống hai tay muốn đẩy anh ta ra. Nhưng cả người Riki rắn chắc như lồng thép giam giữ cậu.

"Anh..."

"Em tốt nhất là ngoan ngoãn đứng yên để tôi ôm. Khả năng kiềm chế của tôi trước mặt em đều bị phá hỏng cả rồi".

Giọng anh trầm xuống đe dọa. Hai cánh tay lại ôm chặt cậu hơn.

Sunoo vẫn cố cự quậy. Cái cảm giác tim đập loạn xạ này làm cậu rất khó chịu. Cậu muốn thoát khỏi vòng tay anh ta.

Riki gầm nhẹ trong cổ họng - "Chết tiệt thật! Kim Sunoo !"

Anh ngay lập tức buông cậu ra. Nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé lôi cậu lên lầu.

Cánh cửa đóng sầm lại, Sunoo bị anh ta ép chặt vào cửa. Điên cuồng cắn mút cánh môi của cậu. Khoang miệng cũng bị Riki xâm nhập một cách xuồng xã. Cậu cố gắng chống cự nhưng là bị người đàn ông ép chặt đến nghẹt thở.

~~~~~~

Sáng hôm sau, khi mặt trời đã nhô cao. Sunoo mới từ từ hé mở đôi mắt. Cả cơ thể đều nhức mỏi, rã rời. Thân thể lại bị giam giữ trong vòng tay của người đàn ông.

Đáng chết thật! Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? Cậu cư nhiên để anh ta dụ dỗ leo lên giường như vậy. Cậu thực sự đã uống nhầm thuốc rồi mà. Sunoo nhấc cánh tay của anh ta ra, khó khăn ngồi dậy định bước xuống giường.

Riki nghe tiếng động ngay lập tức tỉnh giấc, ngồi dậy giơ tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn kéo cậu lại giam trong lồng ngực.

"Em định đi đâu?" - Hắn thấp giọng hỏi.

"Buông ra, tôi... muốn về nhà".

Cậu có chút ngại ngùng mở miệng. Nghĩ lại chuyện tối hôm qua cậu thực sự vô cùng xấu hổ. Sao cậu lại có thể cùng hắn lên giường một lần nữa chứ.

"Tôi đưa em về"

"Không cần, tôi cần ở một mình suy nghĩ lại việc này"

"Việc gì?" - Anh nhíu mày.

"Việc giữa tôi và anh".

Sunoo nghiêm túc lên tiếng.

Riki hít thở nặng nề ôm lấy cậu. Cánh môi anh lướt trên bờ vai đầy đặn của cậu. Anh cất giọng khàn khàn - "Tôi thích em, thực sự rất thích em".

Mỗi lần Riki nghiêm túc nói mấy lời như vậy thì trái tim cậu lại rung lên không kiềm được. Cậu rất bối rối cùng sợ sệt. Trước giờ cậu yêu đương không phải là ít nhưng đối với người này thì lại khiến cậu phải hoang mang không biết làm thế nào.

Thấy cậu im lặng, anh lại lên tiếng - "Tôi biết em vẫn nghi ngờ lời nói của tôi. Nhưng tôi cam đoan với em tình cảm này của tôi là chân thật. Có thể tin tôi một lần được hay không?"

Sunoo hít thở sâu một cái. Sao bỗng nhiên sao cậu cảm thấy mình bất lực như thế này. Cậu đang do dự cái gì chứ, Sunoo cậu chẳng phải vốn dĩ là một người dám nghĩ, dám làm sao?

Cậu không phải là một người cố chấp, đối với cậu đã yêu thì phải dũng cảm. Những kẻ hèn yếu lại quá cố chấp thì trước sau gì cũng đánh mất tình yêu, cuối cùng là chẳng còn gì.

"Ừm".

Sunoo trả lời một tiếng nhỏ xíu trong miệng. Nhưng ngay lập tức đã rơi vào tai Riki. Gò má cậu đã đỏ hết cả lên vì xấu hổ. Anh ngay lập kinh ngạc, mừng rỡ ôm chặt lấy cậu.

"Sunoo..."

Riki siết lấy thân thể của cậu ôm vào lòng. Anh ngay lập tức chồm đến ngậm lấy môi cậu. Hai đôi môi áp chặt nhau mà sít sao, mà ma sát. Hơi thở nam tính vây lấy Riki khiến cậu hô hấp thật yếu ớt.

"Anh sẽ yêu em, yêu em thật nhiều".

Riki thấp giọng tuyên bố.

Trong lòng cậu bây giờ cũng chỉ toàn hương vị hạnh phúc. Như dòng nước ấm len lỏi chảy vào trái tim nhỏ bé của cậu. Dũng cảm một lần chính là mở ra một con đường hạnh phúc cho bản thân mình.

————————————
Tui định 6/6 mới up cơ nhưng mà giờ điều hoà đang hỏng aka nóng zl ko ngủ được nên sẽ up cho mọi ngừi. Xem có ai cú đêm giống tui k-))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro