Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng học vào buổi sáng sớm, cả lớp vừa hoàn thành tiết tự học, trong lúc đang lười nhác chờ chương trình ngày mới bắt đầu, loa trường bất ngờ phát thông báo khẩn cấp.

Mọi người dỏng tai lên nghe, phát hiện chẳng có gì đặc biệt, phòng học yên lặng được một giây rồi khôi phục sự ồn ào lúc trước.

Lớp trưởng của bọn họ bạo phát giá trị Alpha từ tuần trước mà giờ nhà trường mới thông báo về giai đoạn nhạy cảm, đúng là quan liêu nên hiệu suất thấp quá.

Thế nên khi Điền Chính Quốc bước vào, mọi người còn rất hào hứng chào hỏi hắn... Đang trong giai đoạn nhạy cảm mà lớp trưởng còn chia đồ ăn cho mọi người, xoài sấy dẻo ngon lắm đó.

Điền Chính Quốc lịch sự đáp lại, vẫn như thường ngày tùy ý đứng trên bục giảng, đếm số bài làm văn.

Bên dưới, Phác Chí Mẫn ngồi cuối vừa chép bài của Hoắc Tư Minh, vừa phân tích điểm khả nghi của tình trạng hiện giờ: "Theo lý thuyết, nếu chỉ là bộc phát giá trị Alpha thì chỉ cần đeo xích cổ chân để theo dõi mức pheromone thôi. Thông báo công khai như vậy, chắc phải là cách ly mức 2 rồi ấy nhỉ?"

Hoắc Tư Minh: "Đúng... Cmn mày chép nhanh lên."

Phác Chí Mẫn: "Nhưng người nào có thể đề nghị mức cách ly như vậy chứ?"

Hoắc Tư Minh: "Phải là Omega, chắc luôn. Có khi bị cắn rồi."

Phác Chí Mẫn chửi "móa nó", cảm thấy lớp trưởng của bọn họ như đóa hoa tươi bị cắm vào bãi cớt trâu, người kia đúng là không có mắt: "Omega này cũng nhỏ nhen thật, không ổn chút nào. Nếu là tao, tao đã tình nguyện rửa gáy sạch sẽ dâng cho lớp trưởng rồi."

Hoắc Tư Minh đợi đến sốt ruột, cướp lấy giấy bút của cậu, vung vài đường rồng bay phượng múa viết nốt kết bài cho đứa bạn còn đang lắm mồm.

Kim Nam Tuấn ở dãy đối diện đẩy gọng kính: "Điền thần nhà chúng tôi bình dị lắm, là người theo trường phái truyền thống. Cậu ấy thích Omega, không có ý định tạo nên một câu chuyện tình yêu AB đâu."

Nói xong, Kim Nam Tuấn lại nhìn về phía Alpha đang bình thản đứng trên bục giảng, nói đầy ẩn ý: "Hơn nữa, cậu nhìn dáng vẻ của cậu ấy đi, trông có giống thiếu gáy để cắn không?"

Phác Chí Mẫn vô cùng nghi ngờ: "Theo lời cậu nói, lớp trưởng và Omega của cậu ấy là mối quan hệ vợ chồng hòa thuận ư?"

Trịnh Hạo Thạc cũng không hiểu: "Vậy thì sao cô ấy lại báo cáo Điền thần?"

Kim Nam Tuấn sờ cái cằm trơn bóng của mình: "Hẳn là do phụ huynh nhà người ta lo lắng."

"Phụ huynh lo lắng? Báo cáo tận lên trường luôn?" Phác Chí Mẫn hít một hơi lạnh: "Nói vậy, chẳng lẽ Omega nhà lớp trưởng đang học trường chúng ta sao!"

Khi bọn họ đang nói chuyện, ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện một bóng người. Kim Phong mặc áo khoác da vẫy tay với bọn họ, gương mặt điển trai và kiểu tóc phóng đãng khiến xung quanh rộ lên tiếng xôn xao.

Nhóm tự kỷ nhìn nhau, một lúc sau mới nhận ra hình như anh lớn nhà họ Kim đang tìm bọn họ. Cả đám ngoan ngoãn đi ra ngoài, lúc đi ngang qua bục giảng tiện thể nộp bài tập theo thứ tự cho Điền Chính Quốc.

Kim Phong dẫn cả ba ra đầu cầu thang, nơi không ai nhìn thấy, chỉ vào Kim Thái Hanh đã như bát nước đổ đi, nói: "Vài ngày trước, em ấy được xác nhận là một Omega đang trong thời gian phân hóa."

Nhóm tự kỷ sửng sốt một hồi rồi lập tức bùng nổ.

Hoắc Tư Minh: "Dm! Thế chẳng phải sau này tao không được đánh nó nữa à?"

Phác Chí Mẫn: "Vậy chúng ta sao có thể tự xưng là nhóm bốn Beta nữa? Trong bốn người có một Alpha đã đành, giờ còn phân hoá thêm một Omega, chúng ta nên sớm giải tán thôi."

Trương Lượng: "Omega cũng có thể có bạn gái được à?"

Kim Phong: "Mấy chuyện các em nói không phải trọng tâm... Chờ chút, em còn có một người bạn gái nữa à?"

Kim Thái Hanh ho khan hai tiếng: "... Nói vào trọng tâm."

Kim Phong: "Là thế này, lớp trưởng của các em là một Alpha hàng đầu, tuần trước mới vừa đánh dấu em ấy tạm thời, giờ còn muốn hẹn hò."

Nhóm tự kỷ lại sững sờ thêm lần nữa.

Hoắc Tư Minh là người lấy lại tinh thần đầu tiên, tức đến nổ tung: "Dm! Hóa ra người trong loa phát thanh là mày à? Mày chẳng những phân hoá thành Omega mà còn thông đồng với phe địch, mày quá ngoan độc!"

Phác Chí Mẫn vô cùng kích động, cảm thấy người bạn cùng bàn có thể hoàn thành giấc mộng hộ mình: "Vậy mau đến với cậu ấy đi! Mày còn chờ gì nữa?! Đánh dấu tạm thời xong rồi, ngày đánh dấu cả đời còn xa sao?"

Kim Phong tức đến khó thở: "Đánh dấu cả đời cái gì chứ, anh không cho phép!"

Phác Chí Mẫn như người mẹ hiền đang đối mặt với người cha cố chấp, kéo tay Kim Phong thủ thỉ khuyên nhủ: "Vì sao thế anh?! Lớp trưởng là Alpha tựa như thiên thần, đụng tới thì gả luôn, cần gì phải cân nhắc, cần gì phải do dự!"

Hoắc Tư Minh đập lưng Phác Chí Mẫn:

"Mẹ hiền chiều hư con! Kim thần nhà chúng ta sắp trở thành hotboy số một của trường rồi, sau này có thể cạnh tranh với địa vị của lớp trưởng, không thể vì bị cắn một cái mà phải nhún nhường làm bạn trai của lớp trưởng được.

Năm nào chúng ta cũng bị nhóm Alpha hàng xóm ức hiếp, không cao bằng bọn họ, không đẹp trai bằng bọn họ, điểm không cao bằng bọn họ. Kim thần là hy vọng duy nhất của chúng ta, chúng ta phải đấu tranh, không cần tình yêu!"

Kim Thái Hanh: "... Ham muốn so đo thắng bại của Alpha chúng mày mãnh liệt thật."

Kim Phong nhìn Hoắc Tư Minh, cảm thấy đây chính là người mình đang tìm. Hắn nắm lấy vai cậu, trịnh trọng giao phó:

"Anh không công bố thân phận và giới tính của Tiểu Hanh, nhưng các em là bạn thân của em ấy, nhớ âm thầm bảo vệ em ấy, đừng để Tiểu Lạc bị lớp trưởng nhúng chàm.

Nếu lớp trưởng có hành động đáng nghi, các em phải báo ngay cho anh."

Hoắc Tư Minh: "Anh yên tâm, nếu cậu ấy dám tới gần Kim thần một bước, em sẽ... em sẽ mách anh ngay, để anh đánh gãy chân lớp trưởng!"

Kim Phong tặng cho Hoắc Tư Minh một ngón tay cái, lúc này mới yên tâm về nhà.

Kim Phong tin tưởng, trong nhà có hắn, ở trường có nhóm tự kỷ, Điền Chính Quốc sẽ không có cơ hội dụ dỗ Kim Thái Hanh yêu sớm.

Hắn vừa đi, ba người nhóm tự kỷ liền bao vây Kim Thái Hanh, giống như ngày trước bọn họ đồng thời tấn công Cố Thanh Tích.

Hoắc Tư Minh: "Thành thật khai báo, đã có chuyện gì xảy ra."

Phác Chí Mẫn: "Dentonni mà cậu nói rốt cuộc có phải lớp trưởng không?"

Trương Lượng: "Make love với lớp trưởng có cảm giác ra sao?"

Hanh Miêu Miêu tạc mao: "A a a a a a sao mới từ đánh dấu tạm thời đã nhảy thẳng đến make love thế!"

Hoắc Tư Minh bắt chước tư thế của "thám tử lừng danh Conan":

"Tao quan ngại sâu sắc về việc hai đứa mày đã lén lút từ lâu rồi... Đúng, nghĩ kỹ thì đôi cẩu nam nam chúng mày cũng để lại không ít vết tích.

Chậc, ngày trước tao không nghĩ theo chiều hướng này. Đm, cũng không phải lỗi của tao! Mày mới là người sai chứ, tự nhiên biến thành một Omega!"

Kim Thái Hanh: "... Lòng tự trọng của Alpha như mày cao quá đấy."

Phác Chí Mẫn cười tươi tới tận mang tai, lộ cả lúm đồng tiền:

"Kim thần, mày nói nhỏ cho tao nghe, mày với lớp trưởng có phải thật không thế? Tao không phải lão Hoắc, tao là bà mối của hai đứa mày!

Ngày trước nếu không phải tao ngồi giữa truyền nước hoa giúp thì hai đứa mày cũng đâu đến được ngày hôm nay."

Kim Thái Hanh trong sạch: "Trong lòng tao chỉ có Toán và Vật lý."

Cậu và Tiểu Quốc Quốc trời Nam đất Bắc, phải cách ly một tháng, giờ còn bị mấy người này quấy nhiễu, bực mình quá đi.

Cậu định yêu đương âm thầm thôi, đầu tiên cứ giả vờ lừa mấy đối tượng phiền toái này đã.

Kim Thái Hanh âm thầm tính toán nhưng không may, đối tượng phiền toái không dễ lừa. Hoắc Tư Minh, thân là người cầm đầu nhóm bốn người, bắt chước điệu bộ không giữ nổi con trai đã lớn trong nhà của Kim Phong: "Tao không tin lời nói dối của mày đâu! Hai đứa chúng mày chắc chắn có âm mưu!"

Trong khi đó, hoa bay tứ tung xung quanh Phác Chí Mẫn: "Tao đi chuẩn bị tiền mừng đây~"

Trương Lượng chăm chú nhìn về phía Alpha cao lớn điển trai trên bục giảng: "Tao cảm thấy lớp trưởng được đấy."

Hanh Miêu Miêu xù lông: "Trương Lượng, mày đừng cua gắt nữa, tao muốn báo cáo mày quá 18+!"

Hoắc Tư Minh hạ lệnh: "Tóm lại, giờ chúng ta phải bảo vệ Omega duy nhất của nhóm, không thể để Alpha hàng xóm cướp mất! Đến, hợp thể nào!"

Tuy không tình nguyện, Phác Chí Mẫn và Trương Lượng vẫn ngồi xổm xuống, đan tay, luồn dưới chân tạo thành kiệu cho Kim Thái Hanh.

Hoắc Tư Minh vung tay lên: "Rước nó vào!"

Kim Thái Hanh: "..."

Cậu được bao vây như Bồ Tát giáng trần, được nâng lên cao, chân không chạm đất rước vào lớp 8.

Một nam sinh cao 1m8, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, mày khẽ chau lại vì lương tâm cắn rứt, đầy khí thế đại ca bình tĩnh lướt qua Điền Chính Quốc.

Nếu tư thế không quá kỳ quặc thì càng hợp lý hơn.

Bên cạnh cậu còn có một Hoắc Tư Minh như hổ rình mồi vừa đi vừa ngăn Điền Chính Quốc, vô cùng cảnh giác.

Điền Chính Quốc: "..."

Hắn dùng ánh mắt hỏi Kim Thái Hanh: Sao lại có tạo hình sáng tạo thế này?

Kim Thái Hanh bình tĩnh lấy bút chì và tẩy, gõ mõ, nhắm mắt niệm nam mô A di đà Phật: Đừng hỏi, bạn trai cậu đã lập địa thành Phật, kim thân đang dạo phố.

Điền Chính Quốc: "..."

Bạn của ai đó thật lầy đến mức không thể lầy hơn.

Alpha trời sinh không thích Omega của mình bị người khác đụng vào.

Alpha, Beta, thậm chí cả Omega.

Nhưng vào giờ phút này, Điền Chính Quốc cảm thấy dường như dục vọng chiếm hữu của mình không mãnh liệt đến vậy.

Hắn không kìm được nghĩ tới một GIF trên mạng.

Nếu một ngày kia hắn bước vào nhà, thấy Hoắc Tư Minh và Kim Thái Hanh đang nằm trên giường, đắp chung một cái chăn, rồi nghe hai người họ công bố mình đang thành lập một ban nhạc.

Khi ấy, điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là dưới chăn chắc chắn có Phác Chí Mẫn và Trương Lượng đang trốn, một người giơ kẻng tam giác (*), một người gõ trống con, còn Hoắc Tư Minh thì ôm một cái đàn ghi-ta trong tay.

Nhóm tự kỷ hàng xóm cứ như mãi mãi chỉ là đám trẻ mẫu giáo dù bọn họ đã học qua cấp 1, cấp 2.

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi về chỗ.

Kim Nam Tuấn nhìn cảnh tượng con gái gả chồng phía đối diện, không nhịn được đẩy gọng kính vàng: "Ôi chao, Điền thần này, sao khăn lụa của Kim thần lại ở trên cổ mày thế?"

"Vậy à?" Điền Chính Quốc giả vờ cúi đầu nhìn thoáng qua: "Omega nhà tao đeo cho tao đấy."

Nhóm tự kỷ hàng xóm sợ tới mức vỡ kiệu, đồng loạt nhìn về phía Kim Thái Hanh vừa rớt khỏi chỗ ngồi của Phật.

Trịnh Hạo Thạc vẫn hồn nhiên như chưa biết gì, nghiêm túc đánh giá khăn lụa của Điền Chính Quốc: "Ối chà, đúng là cùng kiểu với cái của Kim thần này! Màu sắc và hoa văn này đang hot à? Tao có nên đeo một cái không?"

Lâm Chi Chi nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học: "Cái này phụ thuộc rất nhiều vào khí chất, chỉ có người đẹp trai mới đeo được thôi."

Trịnh Hạo Thạc giật bím tóc của cô: "Có phải cậu đang chửi tôi xấu không hả?!"

"Tôi cũng chỉ tùy tiện đeo thôi." Điền Chính Quốc rất khiêm tốn: "Phu nhân nhà họ Bùi đeo mới đẹp."

Hoắc Tư Minh: A a a a a a Điền Kim là thật!

Phác Chí Mẫn A a a a a a Điền Kim là thật!

Trương Lượng: A a a a a a Điền Kim make love thật!

Lâm Chi Chi khóc ròng, cầm giấy bút lên: Các người đừng ép tôi nữa đừng ép tôi nữa các người là thật như vậy thì tôi phải viết thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro