Địa Ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Chết rồi?

Minh Trí không thể tin được nhìn Cao Bá Sương.

Biểu cảm của sư tử nhỏ không có bất kỳ dao động nào, chỉ hời hợt nhấn mạnh một lần nữa.

"Chị ấy chết rồi, ca ca."

Kể từ khi bước chân vào khu chợ đen tựa thành luỹ mê cung này, Minh Trí đã trải qua hàng loạt chuyện hết sức ngoạn mục.

Anh cảm thấy chuyện này so với những mánh khoé bẩn thỉu ở trường đại học không có gì khác biệt, thậm chí còn ít vòng vèo, thô bạo và đơn giản hơn.

Nhưng hiện giờ, anh cũng không còn bình tĩnh nữa.

Căn phòng này khác hoàn toàn với căn phòng bọn họ ở.

Thậm chí không thể gọi nó là một căn phòng, chỉ có thể nói là nơi dùng để chứa người.

Vài chiếc giường kim loại nhỏ hẹp nằm xiêu xiêu vẹo vẹo cắt ngang chính giữa phòng, chân giường dính đầy vết rỉ sét và vết nhơ, còn nhuộm lên một số màu sắc đáng sợ không biết làm thế nào mà lưu lại.

Người phụ nữ nằm bất động trên chiếc giường chính giữa, áo quần trên thân hoàn chỉnh sạch sẽ, nhưng không có chút khí tức của người sống.

Ánh trăng như dao từ song cửa sổ chém vào, rơi trên thân người phụ nữ.

Toả ra nhiều tia sáng dày đặc.

Minh Trí vẫn không dám tin người phụ nữ mà cậu nói "chết rồi" chính là Love , hoặc nói anh không muốn tin sự thật đang bày ra ngay trước mắt này.

"Ca ca, đừng qua đó." Tay của sư tử nhỏ rất ấm, bỗng làm dịu đi chấn động mà cảnh tượng này mang đến cho Minh Trí , anh có một khắc cảm thấy tình cảm của\ Cao Bá Sương đối với anh không kém hơn của anh dành cho cậu.

"Không được..." Nhưng giọng anh vẫn đang run.

Ngay cả khi Love chỉ tồn tại như một người bạn, Minh Trí cũng không thể tiếp nhận cô đã chết ở nơi đất khách quê người, hoặc nói mỗi một người ngũ quan bình thường sẽ không hi vọng một người không thù không oán rơi vào kết cuộc như vậy.

Hơn nữa, cô vẫn là một người bạn.

Hồi tưởng lại những năm tháng đại học, tuy mỗi lần tụ lại với nhau đều là Love chủ động, trong đó không ít khoe khoang và có dụng ý khác, nhưng Minh Trí đều biết rõ.

Đa số thời gian anh sẽ từ chối, có lúc quá lười để từ chối, chẳng qua mỗi người đều có thứ họ cần, hoặc nói đúng hơn là thoả mãn một chút ham muốn cá nhân của cô mà thôi.

Về phần Love có quan hệ mật thiết với ai, anh không hề quan tâm.

Hơn nữa, ở trong ấn tượng của Minh Trí , cô dường như không làm bất cứ điều gì gây hại cho anh, điều này càng khiến anh không có lý do gì để bàng quan.

Nhưng Cao Bá Sương đang kéo anh, cơ bản không cho anh tiến về trước thêm nữa, "Ca ca, đừng qua đó."

Nhiệt độ trên tay sư tử nhỏ truyền đến, Minh Trí bắt đầu không phân biệt rõ đây là nóng hay lạnh, anh thà tin rằng nóng, giống như anh tin Love và Hugo vậy.

"Bá Sương..." Minh Trí thật sự dừng lại.

Cậu đối lưng với cửa, một chân hướng ra sau đạp lên trên cửa, khẽ dùng sức đóng cửa lại, sau đó mới kéo anh vào lòng nói, "Ca ca, nghe lời có được không."

Minh Trí vĩnh viễn không bao giờ nói không được với Cao Bá Sương .

Anh thờ ơ sau khi đã đoán qua vô số thân phận của cậu.

Tâm cao khí ngạo nhiều năm như vậy, cuối cùng đã gặp được một nam nhân khiến anh thần hồn điên đảo, anh làm sao sẽ để ý người này là thiên thần hay ác quỷ?

Nếu đời này bình đạm lại bị ràng buộc như một vũng nước đọng, vậy còn không bằng sớm biến thành một đống xương khô.

Nếu Cao Bá Sương là tà, vậy Minh Trí anh có thể còn tà hơn.

Nếu Cao Bá Sương là chính, vậy chỉ cần vì cậu giết sạch tà.

Anh thậm chí còn hy vọng cậu là ma quỷ.

Minh Trí cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nâng cằm sư tử nhỏ ghẹo, "Được, ca ca nghe lời em."

"Ca ca thật ngoan." Đôi mắt sư tử nhỏ rất xinh đẹp, đẹp như ca ca của cậu, nhưng lúc này lại phơi bày thần sắc khác nhau.

Cậu bước đến bên giường, ngồi xổm xuống, sau khi quan sát tổng thể người phụ nữ mới nói, "Ca ca, chị ấy bị overdose." (dùng thuốc quá liều)

Minh Trí hít sâu một hơi, cũng ngồi xổm xuống.

Thật ra Cao Bá Sương không nói anh cũng biết, những kẻ này sau khi bắt giữ các du khách phi bản địa, thường sẽ sử dụng "drug" để khống chế hành động của họ, một khi không cẩn thận liền sẽ dẫn đến dùng thuốc quá liều.

Kẻ gây án cũng sẽ không quản bạn có nghiện hay không, chỉ xem bản thân đã ghiền hay không, chất lượng tốt thì bán, thể trạng kém thì chơi đến chết, hài cốt vẫn có thể đem đến nguồn thu cho bọn họ.

King chưa bao giờ quan tâm đến thuộc hạ đối xử với những tù nhân này như thế nào, cũng chưa bao giờ tham gia vào việc ngược đãi, vì vậy những kẻ này đều trung thành tuyệt đối, chưa từng có ai có thể trốn thoát khỏi địa bàn của King.

Tuy đã chuẩn bị xong tâm lý, anh vẫn hít một ngụm khí lạnh thật sâu.

Người phụ nữ trên giường quả thật là Love.

Sắc mặt trắng bệch, tóc tai rối bù.

Chỉ ngắn ngủi mười mấy ngày, làn da vốn mọng nước đã trở nên khô héo, chảy xệ, vừa nhìn đã biết là bệnh trạng do tác dụng của thuốc.

Hơn nữa, điều khó chịu đựng nhất với Minh Trí là.

Cô vẫn mở to mắt.

Đồng tử rỗng, lông mi cứng đờ.

Chết đến mức tận diệt.




==========================

#20231015

https://youtu.be/A9ZYTbfBZ-4

Nghe nhạc Lofichill vì đag buồn ><  T_T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro