Địa Ngục ( 3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3

Vì vậy, Minh Trí không hiểu ra làm sao bị Cao Bá Sương kéo đi, đi theo đám người kia đến bên ngoài một căn phòng u ám.

Cửa đang mở. Ánh sáng tàn nhẫn.

Từ góc nhìn của bọn họ không nhìn thấy tình huống bên trong phòng, chỉ có thể nhìn được nữ nhân mới nãy bị một chân đá vào cửa.

Minh Trí vô cùng thống khoái cười lạnh một tiếng.

"Ca ca, có vui không." Cao Bá Sương duy trì tư thế ôm từ phía sau hỏi anh.

"Vui."

"Là cô ta đúng không?"

"Là cô ta, tên cô ta là Grace."

"Cái tên không quan trọng."

"Tại sao?"

"Bởi vì cô ta rất sớm sẽ chết."

Ngữ khí nhẹ như bẫng khi cậu nói ra những lời này khiến sau lưng anh phát lạnh, cũng khiến anh run lên vì hưng phấn.

Minh Trí không muốn hỏi Cao Bá Sương "Tại sao em biết", cũng không muốn truy cứu tại sao cậu biết tất cả mọi chuyện của anh, chỉ cần có thể ở bên Cao Bá Sương , thiên đường không cần sợ, địa ngục dạo một vòng thì làm sao.

"Tra tấn."

Minh Trí nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là King, đang ra hiệu thuộc hạ trói Grace lại.

Xã hội đen ở Los Angeles rất thịnh hành hai loại chơi.

Một là "kìm con hổ" (1), hai là "bào cách" (2), nghe tên liền có thể đoán ra đại khái quá trình như thế nào.

------------------------------------------

(1) Kìm con hổ

(2) Bào cách là dùng sắt nung đỏ đốt da người.

-----------------------------------------

Minh Trí tiến lại gần hơn chút, cuối cùng đã có thể nhìn rõ tình hình trong phòng.

Đây dường như là phòng hành hình chuyên dụng, đủ loại dụng cụ tra tấn treo khắp nơi, có loại anh đã thấy qua, có loại chưa từng thấy.

Cao Bá Sương cũng hứng thú quan sát, giống như cậu cũng chưa thấy qua mấy thứ này.

"Bá Sương , buông ca ca ra có được không." Anh lại muốn đến gần hơn, nhưng bị cậu ôm chặt.

Sư tử nhỏ làm sao có thể đồng ý, "Không được."

"Tại sao không được?"

"Ca ca lạnh."

"Ca ca không lạnh."

"Đợi lát nữa sẽ lạnh."

Trái tim Minh Trí lệch một nhịp.

Anh còn chưa kịp suy nghĩ, liền nghe thấy Grace phát ra tiếng hét xé tim liệt phổi, kèm theo một chuỗi âm thanh dài "xèo xèo", trong không khí bắt đầu bao phủ mùi thứ gì đó bị khét.

Ngay khi Minh Trí ló đầu qua muốn nhìn rõ hơn, Cao Bá Sương bẻ cằm xoay người anh một phát, cắn miệng anh bắt đầu hôn anh, lại lần nữa hôn anh, cái hôn không có quy tắc vậy mà dễ như bỡn liền mút mềm eo Minh trí.

Mãi đến khi tiếng hét của Grace nhỏ dần và khàn đi, nụ hôn của cậu mới buông ra, để lại cho Minh Trí cái miệng trống rỗng.

Anh vô cùng bất mãn, ngón tay luồn vào mái tóc nâu của Cao Bá Sương áp sát, "Còn muốn."

Như thể đang hôn mạnh hơn bất cứ ai, đầu lưỡi Minh Trí bị cậu cắn đau, muốn kêu lại không dám kêu thành tiếng, kìm nén trong cổ họng biến thành nước bọt, hoàn toàn bị Cao Bá Sương nuốt xuống.

Anh ở trong cái hôn say sưa với cậu đã quên đi tất cả những xấu xa trên đời, trạng thái căng thẳng đột nhiên được giải toả.

Không biết là lúc nào, Grace đã hoàn toàn mất giọng.

Minh Trí cảm thấy xung quanh quá yên tĩnh, nhẹ nhàng buông môi Cao Bá Sương ra, nghe thấy King đang nói.

"Biết tại sao bắt mày không?"

Grace hơi thở yếu ớt, cắn răng nói, "Bọn mày đã đồng ý chỉ cần bắt Nani về liền bỏ qua cho tụi tao, đồ súc sinh..."

Cô ta đang dính vào một cái lò sắt khổng lồ, nửa bên khuôn mặt đã cháy khét.

Hình thức tra tấn này nhất thời sẽ không giết chết bạn, nhưng quá trình cực kỳ đau đớn.

Bởi vì bị trói, nên mỗi một bộ phận trên cơ thể đều đang bị kim loại nóng bỏng thiêu đốt, cực hình như vậy không chỉ là sự tra tấn về thể xác, còn có thể khiến tất cả ý chí của con người đều hoá thành tro.

Có lẽ đôi khi, sống, thật sự không bằng chết.

Minh Trí đã nắm bắt được một chi tiết trong lời của Grace.

Cô ta nói "tụi tao", us, không phải tao, me.

Một ý nghĩ vụt qua, anh bỗng nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Không ngoài dự liệu nghe thấy một âm thanh quen thuộc hơn dùng giọng Mỹ thuần tuý nói, "Buông cô ấy ra! Bọn mày là lũ súc sinh!"

Là Hugo.

"Súc sinh?" King mỉm cười, "Súc sinh lẽ nào không phải tụi mày sao?"

"Mày..."

Hugo giống như giãy dụa một lúc, Minh Trí nghe thấy tiếng xích sắt rung động, vài khẩu súng lên đạn, lòng bàn tay anh bắt đầu đổ mồ hôi.

Cho đến khi King nói một câu, "Mày đã muốn tao thả nó ra, vậy thì giết mày trước đi."

Minh Trí bỗng vùng ra khỏi tay Cao Bá Sương, rút khẩu súng mới nãy đoạt được từ trong túi ra, nhắm vào King.

Anh không kịp suy nghĩ kỹ tại sao Hugo muốn lấy mạng mình ra để bảo vệ Grace, anh chỉ biết Love đã chết, Hugo không thể chết thêm nữa, cho dù hắn thật sự là "súc sinh" như lời King nói.

Ngay khi chuẩn bị bóp cò, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng súng rất gần, King theo đó ngã xuống.

Một viên đạn dứt khoát khoan vào huyệt thái dương hắn, toi mạng.

Là Cao Bá Sương.

"Bá Sương..." Anh nhíu chặt đầu mày.

"Ca ca." Cậu thu lại ánh mắt đầy sát ý, ôm lấy Minh Trí, đưa tay vuốt phẳng cảm xúc giữa hai hàng lông mày của anh, "Đừng cau mày, không cho phép không vui, em vĩnh viễn yêu ca ca."

Lúc làm tình, bọn họ đã nói với nhau rất nhiều lần tình ý, nói vô số câu "em yêu anh", câu nói "em vĩnh viễn yêu ca ca" lúc này, thực sự khiến anh bình tĩnh lại.

King ngã xuống, vài người nhanh chóng lao ra khỏi phòng.

Đang lúc bọn họ giơ súng chĩa về hướng viên đạn bắn ra lúc nãy, đã sững sờ.

Lúc bọn họ nhìn thấy Cao Bá Sương, toàn bộ gương mặt như tái đi.

Không chỉ lần đầu tiên hạ vũ khí, còn dạt sang hai bên xếp thành hàng, run sợ nhường ra một con đường.

Cao Bá Sương theo con đường này chậm rãi đi vào căn phòng, Minh Trí vô thức đi theo phía sau cậu.

Tất cả mọi người đều không dám ngẩng đầu.

Tầm mắt và mặt đất gần như hình thành góc 90 độ.

4

Minh Trí không ngờ sẽ gặp lại Hugo trong cảnh tượng như thế này.

Người bạn đã cùng ăn uống chơi đùa với anh mấy năm nay lúc này dường như biến thành một con người khác, không, hoặc nói người bạn này cơ bản đã không phải người anh nghĩ ngay lúc đầu.

Hắn quỳ trên mặt đất, toàn thân đầy vết thương.

Những vết thương này vô cùng tài tình, có thể gây chảy máu nhưng nhất định sẽ không lấy mạng, vết thương mới nối vết thương cũ, vết này đến vết khác đan xen với nhau, đang cười gằn với Minh Trí.

Grace vẫn bị trói ở trên lò sắt, sớm đã bất tỉnh, từng tấc da thịt phía trước đã nhão nhẹt vô phương cứu chữa.

Giống như đang ở địa ngục tầng thứ mười tám.

Minh Trí trán lấm tấm mồ hôi, anh quay đầu đi, không nhìn nổi.

Cao Bá Sương lại ôm anh, "Ca ca ngoan, đừng nhìn."

Sau đó bước đến trước mặt Hugo, ngồi xổm xuống, nhặt một cái giũa ở bên cạnh cầm lên trong tay, chầm chậm ngẩng đầu.

Nhìn thẳng vào hắn.

Thiếu niên tóc nâu phản chiếu dáng vẻ trong đôi mắt xanh của Hugo, là Thần Chết.

Giọng nói như một lưỡi liềm lạnh lẽo ——

"Mày, có biết người ta có thể đau đến chết không?"




==========================

#20231021

Hôm trước mới lụm được tấm này xong , nhìn cậu út cute xỉu <33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro