Down - Ngã xuống ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3

Những bữa tiệc tại gia ở Mỹ lúc nào cũng ồn ào.

Biệt thự, bánh táo, sâm panh.

Giày cao gót, trang hoàng lộng lẫy, tô trét dày, lời xã giao đơn điệu nhàm chán, bạn không bao giờ có thể kiểm tra được lòng người đang có dáng vẻ như thế nào dưới vỏ ngoài giả tạo khó mà nhìn rõ.

Nếu không có chuyện camera ở khách sạn, nếu không phải đang ở Los Angeles, Minh Trí rất có thể sẽ uống một cách thống khoái, nhưng hiện tại, anh chưa đụng đến một giọt nào.

Theo lý mà nói, phòng cũng đổi rồi, camera cũng không xuất hiện nữa, tại sao loại cảm giác bất an này ngày càng trở nên sâu sắc hơn?

Đến giữa bữa tiệc, chủ nhà nâng ly với khách khứa.

Rất nhiều ly rượu lóng lánh được giương cao, tiếng violon kéo dài, tiếng piano hùa theo tao nhã, cụng ly, nói cười, có người đang trao đổi số điện thoại, có người đang hút thuốc. A, còn có người đang thân mật ở trong góc.

Anh đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này sao quen thuộc đến vậy?

Anh vô thức nhìn về hướng ban công của biệt thự, trống không rỗng tuếch.

Không bỏ cuộc, Minh Trí bước lên ban công, đi xuống cầu thang, tiếp tục đi thẳng đến khoảng đất trống phía sau sân, một mảnh rừng cây tối mịt.

Ánh trăng lẩn trốn, Minh Trí  đành phải mở đèn pin điện thoại di động lên.

Anh cũng không biết mình đang tìm gì, chỉ đi tới đi lui không có mục đích.

Bỗng nhiên, một bàn tay vỗ anh một cái.

Minh Trí lập tức hất văng hắn ra, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc kêu lên thảm thiết, "A!!!"

Hugo ôm cổ ngồi xổm trên mặt đất, "What's wrong with you, Nani!"

("Chuyện gì xảy ra với cậu vậy, Nani!")

Grace đuổi theo đỡ lấy hắn, Love ở bên cạnh cười khanh khách, "Minh Minh thật có bản lĩnh! Lần này đúng là không nhẹ đâu, ai khiến cậu tập kích Minh Minh a, đáng đời đáng đời!"

"Xin lỗi." Anh thở phào một hơi, hỏi Hugo , "Có sao không?"

"Nếu không phải tớ cao hơn cậu, đánh ở đây tớ có thể đã chết luôn rồi!" Hugo chỉ vào thái dương mình, nhìn có vẻ quở trách nhưng hoàn toàn không có ý chỉ trích Minh Trí .

"Được rồi được rồi, Nani khẳng định không phải cố ý." Grace đứng ra hoà giải, thuận tay đưa cho mỗi người một chai nước chưa khui, "Vừa nãy tiếp rượu rồi, uống chút nước cho hoà hoãn."

Minh Trí vừa rồi không chỉ không uống rượu, không ăn gì cũng không uống nước, lúc này quả thực rất khát, hơn nữa thần kinh vốn căng thẳng bị Hugo náo lúc nãy đã hoàn toàn buông lỏng.

Anh vừa nhìn thấy nước còn chưa mở nắp, không nghĩ nhiều liền uống một ngụm.

Love và Hugo cũng không khách khí, vừa cười vừa cảm ơn Grace.

Một lần uống cạn.

Chỉ một ngụm, Minh Trí đã cảm thấy có gì đó không ổn với mình, anh lập tức nhận ra nước chắc chắn có vấn đề.

Vừa quay đầu, anh nhìn chằm chằm Grace một cách dữ tợn.

Nhưng bầu trời sao bắt đầu xoay tròn, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ.

Love ngã xuống, Hugo cũng ngất rồi, toàn thế giới đều sụp đổ.

Minh Trí muốn rời đi, nhưng bị Grace đẩy về lại.

Anh loạng choạng vịn lấy cái cây bên cạnh, dùng hết sức cấu mình muốn giữ cho bản thân tỉnh táo, nhưng kẻ đã tính toán trăm phương ngàn kế sao có thể để anh đạt được mục đích?

Lúc không cam tâm nhắm mắt lại.

Trong đầu anh lại hiện lên gương mặt của thiếu niên tóc nâu.

Anh thầm thì trong lòng.

Em đang ở đâu, em có an toàn không?

Tôi xin lỗi...




==========================

#20230920

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro