4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay Diệp Đỉnh Chi đè xuống sau cổ Tư Không Trường Phong , hạn chế hành động của y.

                             

Tư Không Trường Phong  giống như bị nắm mạch máu, không dám nhúc nhích. Hai tay nắm chặt chăn, cảm giác toàn thân đều đặt lên cái tay của Diệp Đỉnh Chi. Cái tay kia vuốt dọc xuống lưng y, khiêu khích xung quanh.

                             

Y cũng không dám di chuyển, không dám trốn.

                             

Lúc rời khỏi vực sâu y đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận trừng phạt rồi.

                             

Hai năm đầu còn có thể quật cường tiếp nhận trừng phạt này, mấy năm sau lại bị chiều hư, rất ít có lúc bị phạt. Lúc này phải chịu phạt, tất nhiên là cảm thấy ủy khuất.

                             

Tư Không Trường Phong  nghẹn ngào, âm thanh nhỏ bé ở trong đêm đen yên tĩnh vô cùng rõ ràng.

                             

Tiếng nghẹn ngào, lại giống như đang xin khoan dung, lại giống như đang làm nũng, nhưng lại không giống như ủy khuất.

                             

“Hử? Oan ức sao?”

                             

Diệp Đỉnh Chi ở phía sau Tư Không Trường Phong , một tay luồn ngang nách Tư Không Trường Phong sờ đến trước ngực y. Năm ngón tay thon dài sờ xuống ngực phải của y, khẽ vỗ về khiêu khích. Mỗi khi sờ một cái cũng có thể làm cho hô hấp của Tư Không Trường Phong trở nên nặng thêm.

                             

Hắn biết từng chỗ nhạy cảm trên người Tư Không Trường Phong , nhưng vì trừng phạt y nên hết lần này đến lần khác không để y thỏa mãn.

                             

Tư Không Trường Phong cảm thấy như có một cái lông chim cào ở trong lòng y rất ngứa nhưng mà không để y được thoải mái.

                             

Cái áo lót thật mỏng trên người y bị cởi ra, mắc ở bên hông. Quần đã sớm bị vo thành một cục ném ở dưới chân giường. Y nửa hở nửa che như vậy càng giống như một tiểu yêu tinh câu người.

                             

Quần áo trên người Diệp Đỉnh Chi lại vẫn đầy đủ, chỉ hơi xộc xệch một chút làm Tư Không Trường Phong ở bên dưới không cam lòng lén kéo kéo.

                             

Tư Không Trường Phong hừ một tiếng khe khẽ, giống như đang bất mãn.

                             

“Ta phạt ngươi, ngươi ấm ức sao?”

                             

Tư Không Trường Phong bĩu môi, Diệp Đỉnh Chi chỉ dùng tay sờ y, không ôm cũng không hôn làm cho y cảm thấy khó chịu. Y uốn eo, ưỡn ngực, đưa hạt đậu đỏ trên người vào tay Diệp Đỉnh Chi.

                             

“Ưm…Bên trái, bên trái cũng muốn, khó chịu.”

                             

Diệp Đỉnh Chi dừng một chút, ánh mắt tối lại.

                                         

             
                   

Hắn muốn trừng phạt Tư Không Trường Phong , không ngờ Tư Không Trường Phong  lại to gan câu dẫn hắn.

Diệp Đỉnh Chi sờ sờ cổ Tư Không Trường Phong , từ đốt sống cổ của y đi xuống, theo cột sống xuống chỗ phía dưới, tiến vào tiểu huyệt nóng bỏng: “To gan.”

Tư Không Trường Phong run rẩy cắn môi, trong mắt nổi lên hơi nước. Bên trên khó chịu, bên dưới cũng khó chịu, không thể chạm vào nam nhân làm y cảm thấy lạnh. Diệp Đỉnh Chi không ôm y, tất nhiên khiến cho y cảm thấy khó chịu.

Trong lúc ngơ ngẩn, phát hiện Diệp Đỉnh Chi đang lau nước mắt trên mặt y: “Khóc cái gì?”

Tư Không Trường Phong  buông cái tay đang nắm áo ngủ bằng gấm, ưỡn người tới chỗ Diệp Đỉnh Chi: “Phu quân, ôm ta~”

Diệp Đỉnh Chi bình tĩnh nhìn y, sắc mặt âm trầm, sau đó hừ ra một câu: “Bướng bỉnh.”

Mắng xong liền ôm y xoay người, để Tư Không Trường Phong ngồi trên đùi đối mặt với hắn. Giữ cằm của y hôn lên, cắn đôi môi đã thử qua bao nhiêu lần, liếm láp mãnh liệt.

Diệp Đỉnh Chi luôn rất bình tĩnh, cho dù là ở chuyện trên giường, cũng đều cực kỳ lạnh nhạt. Nhất định phải để cho Tư Không Trường Phong thả lỏng trước sau đó không chịu nổi mà mở miệng xin tha, hắn mới có thể thật sự bắt đầu.

Lúc đó Diệp Đỉnh Chi không giống như con người mà giống như một con mãnh thú bị nhốt trong lồng. Sau vô số lần tỉ mỉ lựa chọn, cuối cùng ra tay đuổi bắt con mồi, nuôi dưỡng khiến con mồi mất hết cảnh giác, hoàn toàn buông lỏng chủ động đưa cổ đến dưới hàm răng sắc bén.

Khi đó, bữa tiệc của con mãnh thú này mới chính thức bắt đầu.

Diệp Đỉnh Chi vẫn đang khai thác trong tiểu huyệt của Tư Không Trường Phong , lúc này tăng thêm một ngón tay, biến thành hai ngón.

Tư Không Trường Phong cảm thấy hơi trướng, lông mày nhăn lại vặn eo mở chân. Diệp Đỉnh Chi đánh một cái lên mông y: “Đợi lát nữa rồi cử động.”’

“Ngươi nhanh đi vào đi. Khó chịu, ngươi nhanh lên đi.”

Tư Không Trường Phong rất không kiên nhẫn, không chịu nổi tiền hí lâu dài. Lúc bắt đầu luôn giục hắn xách súng ra trận nhanh một chút, nhưng nếu đi vào mà không có tiền hí, gào khóc trước vẫn là y.

Vừa khóc vừa giãy dụa, sau đó Diệp Đỉnh Chi đã hiểu, muốn hai bên được thỏa mãn thì không được chiều y.

Diệp Đỉnh Chi trực tiếp hôn y đến thần hồn điên đảo, ý thức không rõ, gặm cổ, xương quai xanh của y, ngậm hạt đậu bên phải bị đùa nghịch đến sưng to hơn bên trái rõ ràng vào miệng, khẽ cắn giống như đang thưởng thức một món ngon yêu thích không buông tay.

Hai mắt Tư Không Trường Phong mông lung, khóe miệng chảy nước miếng, miệng phát ra những tiếng rên không rõ ý nghĩa. Hai tay ôm cổ Diệp Đỉnh Chi, mười ngón tay nắm tóc của hắn, cầu xin: “Bên trái cũng muốn…ưm, bên trái, bên trái, phu quân…”

Đầu lưỡi thô ráp lướt qua đầu vú nhạy cảm, đột nhiên bao phủ lấy nó rồi cắn nhẹ. Nửa người trên được chăm sóc, nửa người dưới lại cảm thấy trống rỗng. Tư Không Trường Phong  vặn vẹo thắt lưng, nghẹn ngào nói: “Phía dưới… cũng muốn.”

“Tham lam.”

Tư Không Trường Phong phát ra tiếng thét chói tai, bắn ra ngoài. Hai mắt thất thần dựa vào người Diệp Đỉnh Chi, thân thể bị xoay lại dựa vào đầu giường. Hai chân quỳ trên giường bị ép tách ra hai bên. Hai cánh tay để trên đầu giường, trán đặt trên mu bàn tay.

Tư thế này làm cho y hoàn toàn không thể giãy dụa.

Nơi miệng huyệt phía sau đỡ lấy một thứ to lớn nóng rực, sau mấy lần thăm dò dịch thể ở phía sau theo đùi không ngừng trượt xuống, không ngừng ngọ nguậy khát vọng bị xỏ xuyên.

Tư Không Trường Phong cầu xin Diệp Đỉnh Chi tiến vào, gọi hắn phu quân, tướng công. Lời nói nũng nịu, mắc cỡ bao nhiêu cũng nói ra được.

Nhưng mà Diệp Đỉnh Chi lại không để y toại nguyện, sau khi y cầu xin nhiều lần mới đột nhiên tiến vào, động tác lưu loát, hung hăng đâm vào lối vào ấm áp. Tư Không Trường Phong hét lên, chưa kịp thích ứng đã bị đâm rút mưa rền gió dữ như vậy khiến cho y không nói nổi một câu, chỉ liên tục cầu xin, cầu xin hắn chậm một chút, chậm một chút.

Không bao lâu sau, chính là khóc nức nở cầu xin tha.

Không còn chút cốt khí, chỉ có nũng nịu.

Nhưng mà, không chiều được.

Dưới giường, chuyện gì Diệp Đỉnh Chi cũng nghe y. Nhưng trên giường, bất luận y cầu xin như thế nào cũng không nghe.

Tư Không Trường Phong mười năm qua cũng không thể hiểu đạo lý này, bị đối đãi hung mãnh sẽ chịu không nổi mà cầu xin tha.

Giường gỗ tử đàn lớn không ngừng đung đưa, cho đến nửa đêm mới dừng lại. Chỉ là giường dừng lại, người cũng gặp nạn.

Tư Không Trường Phong nắm thật chặt mép giường, thân thể bị đụng mạnh, không biết đã làm bao nhiêu lần, đã qua bao lâu, chỉ biết mình đắm chìm trong khoái cảm hoàn toàn mất đi lý trí.

Mắt y trừng lớn, cái miệng đỏ tươi phát ra từng tiếng nghẹn ngào đứt quãng, lại không nói được một tiếng cầu xin.

Tốc độ va chạm sao lưng càng lúc cành nhanh, lực độ cũng càng lúc càng lớn, tay của Tư Không Trường Phong đau đớn, không thể giữ chặt suýt chút nữa bị xô ngã. Giữa chừng bị nam nhân kéo trở về, lại đâm mạnh vào. Cảm giác tê dại bủn rủn vui sướng xen lẫn nhau, làm cho y không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ.

Rất nhanh, trong cơ thể trào ra một dòng nước nóng, nóng đến nỗi khiến cho y giật mình.

Diệp Đỉnh Chi cắn lỗ tai Tư Không Trường Phong : “Đừng ngủ, trừng phạt còn chưa xong.”

Tư Không Trường Phong nức nở cầu xin tha, đáng tiếc không nhận được một chút thương tiếc.

Y bắt đầu hối hận mình chạy trốn rồi.

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro