9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Lại gần hơn nữa

Diệp Đỉnh Chi tuy rằng tuổi cũng không tính là còn trẻ nữa, đã 27, 28 rồi. Nhưng hắn dáng người cao ráo, khuôn mặt lại ưa nhìn thân thiện. Nhiều người tiếp xúc với hắn chắc chắn không thể nào tin nam nhân ấy đã từng vào tù bốn năm, chỉ mới được tại ngoại cách đây không lâu.

Ở siêu thị, công việc chính của Diệp Đỉnh Chi là làm mấy việc lặt vặt như thi thoảng sửa chút thiết bị, mang vác hàng hóa và xếp chúng lên kệ, bất cứ ai gọi hắn cũng nhanh chóng chạy đến. Những việc như vậy đến nữ giới cũng có thể làm, nhưng kệ đựng đồ đa số cao hơn hai mét, những thứ nặng nề như đồ gia dụng thì lại càng cần đến sức khỏe tốt, nên các cô gái rất hay ỷ lại số con trai ít ỏi nơi làm việc mà nhờ giúp đỡ. Diệp Đỉnh Chi là người hay bị nhờ nhiều nhất.

“Này, mấy cái đứa kia, không làm cái gì đi, suốt ngày trông chờ vào nó. Mau, qua đây lấy mang dầu ăn lại để lên kệ đi.”

Quản lý nữ tuổi cũng cao gần bằng mẹ đám nhân viên bán hàng còn trẻ trung nơi này, thấy các cô gái chỉ tập trung ngắm nghía và nhờ vả Diệp Đỉnh Chi nên cố ý đi tới quát mắng. Bà nghĩ bụng chắc chắn lại thấy đàn ông con trai người ta đẹp mắt lại tốt tính, muốn tìm cơ hội gần gũi đây mà.

Diệp Đỉnh Chi nhìn bà, tính nói lời cảm ơn thì nữ nhân kia đã đi mất. Một lúc sau quản lý mới quay lại, trong tay là túi vải dù đựng quà tặng từ hãng sữa giành cho bà bầu, đem tới trước mặt hắn.

“Cầm cái này đem về cho vợ, hôm qua tôi thấy cậu cứ đứng tần ngần ở trước quầy bốc thăm quà tặng sữa giành cho sản phụ.” Bà mới đoán là hắn muốn mua nhưng không có đủ tiền, dù sao thì lương tháng vẫn chưa có tới. Trong lòng quản lý thầm khen Diệp Đỉnh Chi quả đúng là người đàn ông tốt. Đồ bán ở quầy hàng đó là hãng tốt nhất, hàng ngoại mới nhập từ chi nhánh nước ngoài, nên mới đăng ký siêu thị này để làm chiến dịch, kiếm nơi ra mắt sản phẩm.

Diệp Đỉnh Chi ngỡ ngàng, đôi bàn tay cứng lại không dám đưa lên. Quản lý mới mạnh dạn đi tới nắm tay hắn dúi vào túi quà tặng, bên ngoài là hộp giấy màu xanh thiên thanh có luồn dây để dễ dàng xách. Mu bàn tay người phụ nữ tuổi đã trung niên dần xuất hiện chấm đồi mồi và mạch máu xanh quan sát bằng mắt thường cũng thấy rõ ràng vỗ vỗ vào vai hắn. Diệp Đỉnh Chi trong lòng dâng lên cay xót.

Quản lý cũng biết tiểu sử của hắn, Diệp Đỉnh Chi thật ra muốn tìm nơi làm việc ổn định lại dài lâu một chút. Hắn đi khắp nơi nhưng không ai muốn tuyển dụng một người từng có tiền án tiền sự, họ lo sợ sẽ liên quan đến vấn đề an ninh. Nhưng quản lý này khác, con mắt nhìn người của lão nhân tất nhiên khác với thanh niên trẻ, về sau thấy hắn thực ra còn tốt hơn mấy tên con trai kém tuổi ở nơi này, lúc nào cũng chỉ biết trốn việc đi tán tỉnh nữ nhân viên. Nên quản lý đặc biệt quý hắn hơn số thanh niên còn lại.

Diệp Đỉnh Chi định từ chối, thứ đồ này quá đắt. Hắn cảm thấy nhận một món quà tốn nhiều tiền như vậy là không hay, có chút ngại ngùng không muốn cầm. Nhưng quản lý đương nhiên quyết liệt, nói hắn nếu không nhận chính là không nể mặt người già. Diệp Đỉnh Chi chỉ biết cúi người đúng một góc 90° mà cảm ơn bà.

Ngày hôm ấy quả thực đối với hắn là ngày đầy vui vẻ. Ra về hắn như thường lệ đón Tư Không Trường Phong ở tiệm cà phê. Trường Phong còn cho hắn một cái khăn quàng mà cậu tự đan. Tuy khá là nhiều lỗi và theo như lời Tư Không Trường Phong kèm gương mặt lạnh nhạt như mọi ngày, là mình chỉ cùng Tiêu lão bản rảnh rỗi sinh nông nổi làm ra mà thôi. Hắn muốn vứt đi cũng được. Nhưng Diệp Đỉnh Chi vẫn rất vui vẻ quàng nó, sau đó đưa cho cậu túi bộ quà tặng sữa.

                                         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro