Chương 141-145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Chương 141: Vui mừng gặp lại


"Bảo chủ, để ta."

Hồng y nữ tử khẽ kêu, nhanh chóng gia nhập chiến đoàn.

Mã Thiên Vũ tức giận, tốt lắm, các ngươi định hai đánh một?

Ta cũng đâu phải dễ bị bắt nạt.

Trong lòng tức giận, vô ảnh phiêu miểu chưởng lại xuất ra.

Mã Thiên Vũ hữu chưởng đưa về phía trước, một dòng kình khí tựa như vũ bão đánh về phía Lãnh Dạ cùng hồng y nữ tử.

Lãnh Dạ hét lớn: "Mau lui lại."

Bất chấp Trần Vỹ Đình, trở tay một chưởng, đẩy hồng y nữ tử ra.

Chính y cũng thuận thế né một chưởng này của Mã Thiên Vũ, cùng hồng y nữ tử ngã song song xuống sàn trước lối vào.

Một chưởng hụt này của Mã Thiên Vũ, kình khí đánh thẳng vào vách tường đối diện.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, bụi đất tung bay.

Vách tường sau lưng lại truyền đến tiếng "Kẹt kẹt", sau đó từ từ di chuyển sang hai bên.

Mã Thiên Vũ kinh ngạc nhìn vách tường đang dịch chuyển, và cả bầu trời hiện ra sau vách tường, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Biến cố lần này đến quá bất ngờ.

Trần Vỹ Đình vọt đến bên cạnh Mã Thiên Vũ, nhỏ giọng nói với cậu: "Kình khí vừa rồi của ngươi đánh trúng chốt mở thạch bích."

Mã Thiên Vũ bừng tỉnh đại ngộ.

Một chưởng kia của cậu thật trùng hợp.

Thạch bích vừa vặn mở ra một lối rộng rãi, Trần Vỹ Đình kéo Mã Thiên Vũ, nói: "Mau đi."

Đẩy Mã Thiên Vũ ra ngoài thạch bích, chính hắn cũng lách mình qua khe hở thạch bích nhảy ra.

Đồng thời, Lãnh Dạ cũng đang hét lớn: "Ngăn bọn họ lại."

Bản thân vọt người tới, một kiếm đâm về Trần Vỹ Đình.

Thạch bích đã mở ra toàn bộ, một kiếm này của Lãnh Dạ lại đâm về phía khoảng không.

Y thiếu chút nữa không đứng vững, suýt nhào về phía trước, vội vã ổn định lại thân hình.

"Bảo chủ, đều tại ta."

Hồng y nữ tử đi đến sau lưng Lãnh Dạ, tự trách nói.

"Mộng Diên, không trách ngươi."

Lãnh Dạ hai tay chắp phía sau, lạnh lùng nhìn hai bóng người đang chạy xa khỏi tầm mắt.

Thẳng đến khi không nhìn thấy, mới lạnh giọng hạ lệnh.

"Luân phiên canh giữ nơi này, phía sau núi này không có đường ra, ta muốn xem xem, bọn họ có thể kiên trì được bao lâu."

"Vâng."

Mọi người phía sau cùng đồng thanh đáp ứng.

Trần Vỹ Đình dẫn theo Mã Thiên Vũ, chạy đi thật xa, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng Lãnh Dạ mới dừng lại.

"Lạ thật, vì sao bọn họ không đuổi theo chúng ta nữa?"

Mã Thiên Vũ nhìn sơn lộ trống không phía sau, kỳ quái hỏi.

Trần Vỹ Đình trầm ngâm một chút, đáp: "Ta hiểu rồi, đây là phía sau núi Cô Hồng bảo."

"Phía sau núi?"

"Phải, đồng thời cũng cấm địa của Cô Hồng bảo."

"Cấm địa? Có nghĩa là gì? Bọn họ không thể vào đây sao?"

Mã Thiên Vũ có chút minh bạch, vì sao Lãnh Dạ không thể đuổi theo.

"Đúng vậy, Lãnh Dạ hơn nửa năm nữa sẽ không thể vào đây, trừ phi y đã chết."

Trên mặt Trần Vỹ Đình hiện lên ý cười nhàn nhạt, giải thích cho Mã Thiên Vũ.

Nghe nói, cấm địa phía sau núi Cô Hồng bảo, cũng là nơi táng thân của bảo chủ đã qua đời.

Nghe nói, mỗi năm chỉ có một ngày tế sơn, bảo chủ có thể đi vào sau núi, ngoài thời gian ấy không cho phép bất cứ ai bước vào.

Còn nghe nói, ngoài ngày đó, sau khi bảo chủ cũ qua đời, tân bảo chủ có thể đưa di thể của bảo chủ cũ vào sau núi an táng.

Mã Thiên Vũ nghe xong, thổi phù một hơi, đặt mông ngồi xuống đất.

"Thật tốt quá, Lãnh Dạ không vào đây, chúng ta tạm thời xem như an toàn."

Trần Vỹ Đình mỉm cười, lấy trong người ra một cái ống dài đen sậm, dùng lửa châm nó.

Ống dài phát ra một tiếng rít, một ánh lửa cực sáng phóng lên trời, thoáng chốc đã bay lên không trung.

Ánh lửa bắn ra mọi nơi.

"Ngươi đang bắn pháo tín hiệu? Báo tin cho thủ hạ tới đón chúng ta sao?"

Mã Thiên Vũ ngẩng mặt nhìn ánh lửa đang dần tắt trên trời hỏi.

Trần Vỹ Đình ném cái ống đi, đáp.

"Là pháo tín hiệu, nhưng không phải để người khác đón chúng ta."

"Là thế nào?"

Mã Thiên Vũ thu hồi tầm mắt, nhìn lại Trần Vỹ Đình.

Sắc mặt Trần Vỹ Đình vô cùng lãnh đạm, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.

Trần Vỹ Đình đáp: "Trước khi ta xâm nhập vào Cô Hồng bảo, dẫn theo rất nhiều đại nội cao thủ ở ngoài Cô Hồng bảo. Chỉ cần ta gửi đi tín hiệu, bọn họ sẽ dựa theo kế hoạch ban đầu tấn công Cô Hồng bảo."

"Nói như vậy, bây giờ chúng ta sẽ trở lại, hai bên giáp công, là có thể đánh bại y sao?"

Mã Thiên Vũ hưng phấn nói.

Trần Vỹ Đình mỉm cười nhìn cậu.

"Cậu nghĩ sự việc đơn giản thật. Nếu Cô Hồng bảo có thể dễ dàng công phá như vậy, nó còn có thể tồn tại mấy trăm năm nay sao?"

Mã Thiên Vũ vừa hưng phấn lập tức chuyển thành uể oải.

"Không công phá được sao? Vậy sao ngươi còn muốn cho người đến công kích?"

"Lãnh Dạ quá đáng hận, không thể không giáo huấn y một chút. Ta phái đến đều là cao thủ ẩn náu, bọn họ sẽ chặt đứt tất cả các đường cung ứng của Cô Hồng bảo, và cũng có thể tự bảo vệ bản thân, không để Lãnh Dạ cùng thủ hạ của y làm thương tổn."

Mã Thiên Vũ có chút hiểu được ý tứ của Trần Vỹ Đình.

Hắn muốn vây khốn Cô Hồng bảo.

Cô Hồng bảo giống như một tòa cô thành, nếu bị vây khốn, người bên trong chỉ có đường chết đói.

Cho dù Lãnh Dạ cùng một số cao thủ có thể chạy thoát, nhưng những người còn lại sẽ không có khả năng chạy được.

Cô Hồng bảo sẽ thiệt hại nặng.

"Ngươi là muốn khiến Lãnh Dạ đau đầu?"

"Đúng vậy. Ta ở đó, nếu muốn để bọn họ công kích thì không thể, không đối phó được Lãnh Dạ."

"Đúng rồi, trước kia sao ngươi không tấn công Cô Hồng bảo, để chúng tùy ý lạm sát người vô tội?"

Mã Thiên Vũ rất kín đáo phê bình Trần Vỹ Đình lười biếng.

Cho dù hắn có thể bào chữa về Lâm thái úy, còn Lãnh Dạ thì sao?

"Thiên Vũ, ngươi vẫn chưa hiểu rõ về Lãnh Dạ?"

Trần Vỹ Đình không đáp mà hỏi lại.

"Ta đã nghe ngóng, nhưng không phải nghe ngóng qua nhân sĩ võ lâm, cho nên giới hạn hiểu biết về y chỉ qua lời đồn."

Mã Thiên Vũ thành thật đáp.

"Đúng là vậy. Thực ra, Lãnh Dạ không dễ dàng tiếp nhận nhiệm vụ. Người y muốn giết, tuyệt đại bộ phận đều là người không nên giữ lại trên đời."

"Cho nên, ngươi liền mắt nhắm mắt mở?"

Xem ra, về Lãnh Dạ, Trần Vỹ Đình cũng có thể tự bào chữa.

Trần Vỹ Đình khen: "Đúng vậy. Có những người triều đình không tiện ra mặt xử lý, y lại có thể giải quyết giùm, cớ sao không để y làm?"

Vẻ mặt Mã Thiên Vũ đột nhiên cổ quái.

"Nếu như chính ngươi trở thành nhiệm vụ của y, ngươi có thể nói như vậy không?"

"Ta sao?"

Trần Vỹ Đình trầm ngâm, không trả lời Mã Thiên Vũ.

Bất chợt, hắn kéo Mã Thiên Vũ lại, kéo vào trong lòng mình.

"Thiên Vũ, thật nhớ ngươi."

"Này, ngươi vẫn chưa trả lời ta."

Mã Thiên Vũ bất mãn vì hắn nói sang chuyện khác.

Trần Vỹ Đình lại càng bất mãn vì cậu phân tâm.

Chương 142: Tính nợ cũ

"Thiên Vũ, chúng ta đã lâu không gặp nhau, ngươi đừng nói đến người khác nữa được không?"

Mã Thiên Vũ nhất thời không nói ra lời.

Mấy ngày nay, cậu chẳng phải luôn tâm tâm niệm niệm nhớ đến hắn sao.

Trần Vỹ Đình dứt khoát bế Mã Thiên Vũ, đặt cậu lên đùi mình.

"Này, ngươi định. . . . . ."

Lời còn chưa nói hết, Trần Vỹ Đình đã chặn môi cậu lại.

Giống như những lần trước, không để cho cậu nói phản đối ra miệng.

Mã Thiên Vũ thoáng chốc mê loạn, hai tay ôm cổ Trần Vỹ Đình, trầm mê trong tình yêu nồng đậm của hắn.

Thật lâu sau, Trần Vỹ Đình mới buông Mã Thiên Vũ ra.

Cũng không phải là buông, mà chỉ thả môi cậu, ôm cậu ngồi trên sườn núi, nhìn Cô Hồng bảo phía dưới.

Mã Thiên Vũ rúc vào trong lòng hắn, cũng nhìn về phía dưới.

Phía dưới lúc đầu còn có tiếng pháo nổ, về sau lại yên tĩnh.

Mã Thiên Vũ rốt cuộc không nhịn được phàn nàn.

"Ngươi thật ngốc, mạo hiểm như vậy đến cứu ta. Thực ra, ngươi vẫn biết trong khoảng thời gian này Lãnh Dạ sẽ không làm gì ta."

Cậu thật sự không tưởng tượng, vạn nhất Trần Vỹ Đình không cẩn thận mà thất thủ sẽ có hậu quả gì.

"Sao ta có thể để ngươi ở Cô Hồng bảo chịu khổ, còn bản thân lại tiêu diêu tự tại ."

"Ngươi cứu ta ra cũng không có tác dụng, giải dược vẫn đang nằm trong tay Lãnh Dạ."

Mã Thiên Vũ nhịn không được thầm mắng Lãnh Dạ vài câu tiểu nhân.

Trần Vỹ Đình hôn nhẹ lên trán Mã Thiên Vũ, ôm cậu chặt hơn nữa.

"Ngươi biết không, trong lòng ta sợ hãi đến mức nào khi không bảo vệ được ngươi. Sợ có một ngày, ngươi gặp phải nguy hiểm. Bất luận thế nào, ta đều muốn ngươi ở bên ta, để ta ôm ngươi vào lòng."

"Vậy sau này chúng ta làm gì? Ngươi có muốn đến Ma Thiên nhai như đã hẹn không?"

"Chúng ta trước hết phải nghĩ cách rời khỏi đây, sau đó tới Thu Diệp sơn trang tìm Nhiễm Sương công tử. Có lẽ, hắn có cách giải độc cho cậu."

Mã Thiên Vũ nhớ tới lời đồn về Nhiễm Sương công tử.

Lo lắng hỏi: "Nghe nói, tính tình của Nhiễm Sương công tử rất cổ quái, hắn sẽ đồng ý giải độc cho ta chứ?"

"Không thử một lần sao biết?"

"Ngươi biết Thu Diệp sơn trang ở đâu?"

"Không biết."

Mã Thiên Vũ lặng lẽ thở dài.

Ngay cả nơi người ta ở cũng không biết, càng miễn bàn đến việc giải độc.

Tiếng cậu thở dài tuy thấp, vẫn bị Trần Vỹ Đình nghe được.

Trần Vỹ Đình ôn nhu nói: "Thiên Vũ, không phải trước giờ ngươi vẫn lạc quan sao? Trước kia, bị Lãnh Dạ dùng mạng ép buộc còn chưa thấy ngươi buồn phiền, sao bây giờ lại đăm chiêu ủ dột thế này?"

Mã Thiên Vũ nghe vậy thoáng chấn động.

Đúng rồi, cậu lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ, làm sao bây giờ lại lo lắng không còn hi vọng.

"Ngươi nói đúng. Bây giờ chúng ta tìm đường xuống núi thôi."

Vừa nói xong đã định đứng lên.

Trần Vỹ Đình giữ cậu lại, ấn cậu vào trong lồng ngực mình.

"Vội gì chứ? Mới một lúc mà đã muốn đẩy ta ra?"

Đây là thế nào?

Cậu đâu có nói muốn rời khỏi hắn.

Mã Thiên Vũ nén giận nén giận, nhưng lại cũng rất ngọt ngào.

Thật ra thì, cậu cũng rất không nỡ rời khỏi lồng ngực hắn.

"Chúng ta ngồi thêm một lúc nữa. Đường đi ở đây không rõ, chờ khi trời sáng chúng ta hãy tìm lối ra."

Trần Vỹ Đình tuy thản nhiên nói, trong lòng thực ra có chút lo lắng.

Nghe nói, phía sau núi Cô Hồng bảo không có lối ra, chỉ là đường cùng.

Nếu không, có thể nào đảm bảo không có người ngoài đánh lén lên núi?

Có điều, như hắn vừa nói, không thử một lần làm sao biết?

Con người dù sao cũng phải làm việc, chỉ ngồi một chỗ đâu có bánh nóng rơi xuống.

Mã Thiên Vũ yên lặng một lúc, lại yếu ớt nói ra.

"Ngày đó, thực ra ngươi không cần phải tháo mạng che mặt ra trước mặt mọi người. Lãnh Dạ chỉ đang dọa ngươi."

Mỗi lần Mã Thiên Vũ nhớ đến điều này, lại cảm thấy hổ thẹn với Trần Vỹ Đình.

Bí mật hắn che giấu bao nhiêu năm, chỉ tại cậu mà bại lộ.

"Y đã dọa được ta rồi."

Trần Vỹ Đình hôn lên tóc Mã Thiên Vũ, nhỏ giọng nói.

Trong lòng Mã Thiên Vũ rung động.

Đã sớm biết hắn vì mình, nhưng nghe từ miệng hắn nói ra, không kìm được lại cảm động.

Nhưng cảm xúc vừa trào lên trong lòng, lại nghe Trần Vỹ Đình nói tiếp: "Thực ra, bí mật ấy cũng không cần giấu diếm nữa."

Áy náy trong lòng Mã Thiên Vũ thoáng chốc biến mất một nửa.

"Tại sao?"

Mã Thiên Vũ rầu rĩ.

Trần Vỹ Đình không nhận ra khẩu khí khác lạ của Mã Thiên Vũ.

Hiện giờ hắn không có tâm tư quan tâm những thứ này.

Khó khăn lắm mới ôm được mỹ nhân, nào dư thừa tinh lực quan tâm đến vấn đề khẩu với chả khí.

Thành thật trả lời: "Lúc đầu giấu mặt, chỉ vì thân phận thái tử. Muốn bước chân vào giang hồ, nhưng thân phận bị hạn chế, bất tiện. Hơn nữa, ta không muốn làm hoàng đế, không muốn làm cho phụ hoàng nghĩ rằng ta là một người đáng để phó thác trọng trách quốc gia."

"Hừ, ngươi đúng là đại lười, chỉ thích làm biếng."

"Đúng, ta là sâu gạo."

Nhớ tới đánh giá của Mã Thiên Vũ lúc đầu, Trần Vỹ Đình không nén được ý cười.

"Về sau thì sao?"

Mã Thiên Vũ tiếp tục hỏi.

"Về sau, sau khi phụ hoàng băng hà, lại không có hoàng hệ có thể thay ta, ta chỉ có thể miễn cưỡng ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Nhưng phụ hoàng lâm thời đã nhiều năm nhân chính, trong triều không có quá nhiều cực đoan."

"Ồ, cho nên ngươi đã lấy bất biến ứng vạn biến?"

Mã Thiên Vũ hơi chút hiểu được dụng ý của Trần Vỹ Đình.

"Không hoàn toàn. Khi đó phụ hoàng cầm quyền, mặt ngoài triều đình nhất phái hòa bình, thực ra phía dưới sóng ngầm mãnh liệt. Ta tuy ở trong tối điều tra, nhưng không cách nào thu được tư liệu tường tận. Trong mắt mọi người ta chỉ là một tên đại lười."

Trần Vỹ Đình nói đến đây khẽ cười, hắn đã quen với danh hiệu Mã Thiên Vũ đặt cho thì phải.

Sau đó lại nói tiếp.

"Ta nghĩ, vẫn cứ tiếp tục giả bộ lười biếng, để cho bọn họ tự thể hiện bản tính ra ngoài."

Thì ra là thế.

Mã Thiên Vũ cuối cùng cũng hiểu toàn bộ ý đồ của Trần Vỹ Đình.

Khó trách hắn lại bổ nhiệm Lý Tể tướng cùng Phùng Thái úy.

Hai người kia, một thì quá thành thật, một tuy xấu nha nhưng chỉ là loại chân tiểu nhân.

Hai người kia tụ cùng một chỗ, quả thật có thể khuấy động sóng ngầm trong triều.

"Hôm nay, những thứ cần xem ngươi đều đã thấy rõ rồi chứ?"

"Đã nhìn rõ."

"Có thể phóng tay xử lý bọn hắn rồi chứ?"

"Có thể."

Trần Vỹ Đình vốn không đề phòng Mã Thiên Vũ, cứ hỏi thì lại đáp.

Mã Thiên Vũ khéo léo cười hỏi: "Vậy còn ta, trước kia ngài phong ta làm Tiên phi là muốn để ta làm gì?"

"Ngươi hả?"

Trần Vỹ Đình bắt đầu có chút cảnh giác.

Mã Thiên Vũ chớp lấy thời cơ thơm lên môi hắn một cái.

Trần Vỹ Đình vừa mới thanh tỉnh một chút lập tức lại trở nên choáng váng.

Chương 143: Dò tìm bí mật 1

Không hề nghi ngờ, thành thành thật thật trả lời.

"Phong ngươi làm Tiên phi, là vì ngươi từ trên trời rơi xuống. Cũng bởi vì, muốn mượn tay ngươi trừng trị Trịnh Quý phi."

Hừ, Mã Thiên Vũ trong lòng thầm hừ một tiếng.

Biết hắn không có hảo tâm gì mà.

Khi đó rõ ràng hắn không hề động tâm với cậu, càng muốn phong cậu làm phi, hiển nhiên không có ý tốt.

"Khi đó ngươi ấn tượng về ta thế nào?"

Nếu như Trần Vỹ Đình giỏi về việc lấy lòng nhân, hắn sẽ biết nên trả lời như thế nào.

Nhưng Trần Vỹ Đình chưa từng tiếp xúc thân thiết với bất luận ngoại nhân nào ngoại trừ Mã Thiên Vũ, không biết hề biết đến tâm tư cậu.

Vẫn thành thật trả lời.

"Ngươi khí đó, căn bản chính là một tiểu tử xấu không vừa mắt. Tóc tai lộn xộn, y phục trên người lại buồn cười, ánh mắt thì mơ mơ màng màng , còn véo ta một cái. Một điểm cũng không làm người ta yêu thích."

Trần Vỹ Đình lắc đầu cười.

Nghĩ tới Mã Thiên Vũ lúc ấy, hắn rất muốn cười.

"Há? Ngươi phong ta làm Tiên phi, rõ ràng muốn giễu cợt ta?"

Mã Thiên Vũ bất mãn chất vấn, trên mặt vẫn tươi cười sáng lạn.

Trần Vỹ Đình cuối cùng cũng tỉnh ngộ một chút.

Hôn một cái thật mạnh lên má Mã Thiên Vũ, cười nói: "Kỳ thật ngươi rất đáng yêu rất khiến người ta yêu mến. Danh hiệu Tiên phi này rất tương xứng với ngươi, ngươi là hoàng hậu của trẫm."

Suy nghĩ của Mã Thiên Vũ không vì nụ hôn này mà mơ hồ.

Trong lòng thầm mắng, giờ mới nhớ đến việc lấy lòng bổn công tử? Muộn rồi.

Ở lại mà hối hận đi.

Ôm lấy cổ Trần Vỹ Đình, lại hỏi: "Vậy, ngươi giả làm Đạp Tuyết công tử chạy vào phòng ta, còn hôn ta, nói là tạ lễ với ta, lại là vì cái gì?"

Gương mặt Mã Thiên Vũ sát gần lại không đến nửa thước, đôi môi đỏ mọng mê người trêu ghẹo kích động tâm tình Trần Vỹ Đình.

Nhịn không định cúi đầu, tiếp tục thưởng thức.

Mã Thiên Vũ hơi quay đầu, thúc giục: "Mau trả lời."

"Muốn để ngươi yêu ta, sau đó điều khiển hành động ở ngoài cung. Ai ngờ ngươi làm còn tốt hơn so với ta mong muốn, cho nên ta không cần phải quản ngươi nữa."

Trần Vỹ Đình lúc này mới hồi tưởng lại, không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ khi ấy hắn cũng thích Mã Thiên Vũ, chỉ là chính hắn cũng không biết?

Nếu không, đôi môi tôn quý của hắn chưa bao giờ đụng qua bất kỳ nữ nhân nào, vì sao lại hôn Mã Thiên Vũ?

Lúc ấy, hắn không hề ghét nụ hôn kia.

Thật sự, không ghét một chút nào.

"À ——"

Mã Thiên Vũ kéo dài tiếng.

"Thì ra là thế."

Trần Vỹ Đình rốt cuộc cũng hậu tri hậu giác phát hiện sự tình không thích hợp.

Ngẩng mặt nhìn trời, nói: "Thiên Vũ, trời đã sáng rồi, đi, chúng ta đi tìm đường, lại tìm thứ gì đó để ăn."

Đỡ Mã Thiên Vũ dậy, mình cũng đứng lên.

Mã Thiên Vũ không hề đi lên núi, ngược lại đi xuống chân núi.

Trần Vỹ Đình vội vàng kéo cậu.

"Thiên Vũ, ngươi đi nhầm hướng rồi."

"Không có. Ta đang chuẩn bị xuống núi tìm Lãnh Dạ."

"Ngươi tìm y làm gì?"

Mã Thiên Vũ cười giảo hoạt.

"Y đã nói với ta, ta đã học vô ảnh phiêu miểu chưởng tuyệt học của Cô Hồng bảo, chỉ có hai con đường lựa chọn."

"Hai con đường?"

Trực giác Trần Vỹ Đình thấy tình hình không ổn.

Mã Thiên Vũ chậm rãi nói: "Thứ nhất, làm sát thủ của Cô Hồng bảo."

Trần Vỹ Đình giữ chặt tay Mã Thiên Vũ.

"Làm sát thủ gì chứ. Thiên Vũ, ngươi đáng yêu thiện lương như vậy, đôi tay này khiết bạch vô hạ, sao có thể dính máu?"

Mã Thiên Vũ khoa trương lắc đầu than thở.

"Nói như vậy, đành phải lựa chọn con đường thứ hai."

"Con đường thứ hai là gì?"

Trần Vỹ Đình cẩn trọng hỏi.

"Con đường thứ hai, chính là làm phu nhân bảo chủ Cô Hồng bảo."

"Không được, " Trần Vỹ Đình lập tức cự tuyệt, "Làm cái gì cũng không được, ngươi là của ta."

Mã Thiên Vũ cúi đầu, cười xấu xa.

Lúc ngẩng đầu lên, lại nghiêm mặt.

"Hoàng thượng, ngài đã từng nói, ta ở ngoài tùy tiện với nam nhân khác thế nào, đều không liên quan đến ngài. Ngài không thể nói mà không giữ lời."

"A."

Trần Vỹ Đình hơi nghẹn lời, lúc trước hắn đúng là đã nói lời này.

"Thiên Vũ, không phải bây giờ khác với lúc trước sao? Bây giờ, tất cả về ngươi đều có liên quan đến ta, rất liên quan, phi thường liên quan."

Mã Thiên Vũ gạt tay Trần Vỹ Đình, vẫn làm ra vẻ muốn đi xuống núi.

"Ngươi nói liên quan liền có liên quan sao?"

"Đương nhiên là có."

Trần Vỹ Đình rốt cuộc cũng nghĩ ra lý do.

"Thiên Vũ, ngươiđừng quên, ngươi còn nợ ta bạc, tất phải làm đầy tám mươi năm Tiên phi."

Đừng tưởng rằng hắn dễ bị bắt nạt.

Mã Thiên Vũ vốn chỉ muốn trêu hắn một tí, hắn lại nói như vậy, thật sự tức giận.

Tên tiểu nhân này, bày kế hãm hại cậu, còn dám nhắc lại.

Trần Vỹ Đình thấy cậu không trả lời, còn tưởng rằng cậu không cự tuyệt được, không khỏi đắc ý.

Kéo dài giọng nói: "Thiên Vũ, cậu cũng không thể nói mà không giữ lời nha."

Mã Thiên Vũ vẻ mặt tươi cười, sáng lạn vô cùng.

"Hoàng thượng, ngươi yên tâm, ta sẽ không nuốt lời. Haaaa, xem ra, ta chỉ có thể làm tình nhân của Lãnh Dạ. Chắc là, y sẽ nguyện ý chuộc thân giúp ta."

Trần Vỹ Đình bắt được cậu.

"Không được, ngươi đừng hòng cắm sừng ta. Ta không thèm giữ lời nữa, sao nào?"

"Này, ngươi là hoàng đế, làm sao nói mà không giữ lời?"

"Hoàng đế thì thế nào? Ai nói hoàng đế nhất định nói là phải làm?"

Trần Vỹ Đình kéo Mã Thiên Vũ đi.

"Ngoan, chúng ta lên núi xem thế nào."

Mã Thiên Vũ gạt hắn ra, hổn hển đi lên núi.

"Hừ, tên đáng ghét. Chính ngươi là Đạp Tuyết công tử, cố tình không nói cho ta, chính là muốn cười nhạo ta. Thật quá mức."

Đây mới là nguyên nhân Mã Thiên Vũ thực sự tức giận.

Lúc ấy cậu mê luyến Đạp Tuyết công tử, Trần Vỹ Đình đều nhìn trong mắt.

Hắn chẳng những không nói chân tướng cho cậu, còn làm bộ làm tịch ghen tuông, không phải muốn nhìn cậu làm trò thì là gì?

Hại cậu lúc kia còn băn khoăn tự trách.

Còn tưởng rằng bản thân mình tâm địa không thuần lương, chân đứng hai thuyền .

Mã Thiên Vũ đúng là đã trách oan Trần Vỹ Đình.

Khi ấy hắn không hề làm ra vẻ ghen tuông, mà là thật sự ghen, ăn dấm chua của chính mình.

"Thiên Vũ."

Trần Vỹ Đình đuổi theo Mã Thiên Vũ giải thích.

"Lúc ấy ta đã có cảm tình với ngươi, ta không biết ta muốn ở bên ngươi đến mức nào. Ta định sau khi làm lễ phong hậu mới nói toàn bộ với ngươi."

Mã Thiên Vũ không thèm để ý đến hắn.

"Thiên Vũ, khi đó ngươi cũng không phải đã yêu Đạp Tuyết, đúng không?"

Chương 144: Lão bà

"Ngươi có ý gì?"

Mã Thiên Vũ cuối cùng cũng mở miệng.

"Ta muốn nói, khi đó ngươi không hề biết gì về Đạp Tuyết, chỉ vì bản lĩnh hắn hơn người, và cả hắn đã cứu ngươi, ngươi mới thích hắn, đúng không?"

"Cái gì mà hắn với cả không phải hắn, hắn không phải là ngươi sao?"

"Không giống như vậy."

"Có gì mà không giống nhau?"

Hai người nói chuyện, bước chân không hề ngừng lại, một đường đi lên, đi đến trước một sơn động tĩnh mịch.

Mã Thiên Vũ dừng bước, ngẩng mặt đánh giá sơn động.

Trần Vỹ Đình cũng đang đánh giá sơn động.

Miệng vẫn nói: "Thiên Vũ, ta muốn để ngươi yêu ta thật sự, chứ không phải là một cái bóng hư ảo."

Mã Thiên Vũ trầm ngâm một lúc.

"Ý ngươi là, Đạp Tuyết công tử là bóng dáng của ngươi?"

"Không, hắn không phải bóng dáng của ta. Nhưng đối với ngươi mà nói, hắn chỉ là một hình bóng, mà ta mới là người tồn tại chân thực, phải không?"

Mã Thiên Vũ không nói.

Lời của Trần Vỹ Đình, hình như có chút đạo lý.

"Thiên Vũ, nếu như ngươi yêu một người chưa từng gặp mặt, chưa nói qua mấy câu như Đạp Tuyết, ta sẽ không hề có cảm giác an toàn ."

"Vì sao?"

"Bởi vì, ta sợ vạn nhất ngày nào đó lại có một người võ công cao cường cứu ngươi, ngươi sẽ lại thích hắn."

Mã Thiên Vũ âm thầm thở dài.

Đây cũng là chuyện chính cậu đã hoài nghi khi trước.

"Thiên Vũ, ngươi vẫn đang giận?"

Giận dỗi của Mã Thiên Vũ đã vơi đi nhiều, nhưng nếu dễ dàng tha thứ cho Trần Vỹ Đình như vậy, có chút không cam lòng.

Bởi vậy bĩu môi không nói lời nào.

Trong đầu vẫn đang ngẫm nghĩ, có lẽ lo lắng của Trần Vỹ Đình hoàn toàn dư thừa.

Lãnh Dạ đã cứu cậu, cứu cậu khỏi độc của rết máu, còn truyền cho cậu một thành nội lực thâm hậu.

Chỉ là đối với y một chút cảm tình khác cậu cũng không có.

Là vì Lãnh Dạ từng uy hiếp cậu sao?

Nhưng lần đầu Đạp Tuyết công tử xuất hiện trước mặt cậu, cũng không mang ý tốt gì, vì sao cậu lại yêu mến hắn?

Chuyện tình cảm, đúng là không thể nói rõ.

Trần Vỹ Đình lo lắng nhìn Mã Thiên Vũ, cho rằng cậu vẫn chưa nguôi giận.

Còn muốn tiếp tục giải thích, lại thấy một đám đen nghịt bay từ trong động ra.

Những vật nhỏ kia không lớn, nhưng rất nhiều, ùn ùn kéo đến.

Nhất thời không thấy rõ là gì.

Trần Vỹ Đình vội vàng kéo Mã Thiên Vũ về phía sau.

Rút trường kiếm ra, quán khí tại mũi kiếm. Trường kiếm vũ động, tạo thành một tường khí kiên cố chặt chẽ vòng quanh hai người.

Đám mây đen nghịt chạy trốn khắp nơi, rất nhanh đã bay không còn bóng dáng.

Mà dưới chân rơi xuống không ít xác của chúng.

Trần Vỹ Đình thu hồi trường kiếm.

Lúc này trời đã sáng hẳn, Mã Thiên Vũ nhìn kỹ xuống dưới.

Khi nhìn rõ thứ nằm dưới đất, không khỏi kinh hô một tiếng.

"A, là bọn dơi."

Trần Vỹ Đình cũng đã thấy rõ những vật nhỏ nằm dưới đất, cau mày nói: "Kỳ quái, dơi làm sao có thể bay ra khỏi động vào sáng sớm?"

"Đúng vậy, loài dơi vào ban đêm mới ra ngoài kiếm ăn."

Mã Thiên Vũ đã từng xem tập tính của dơi trên TV, đồng ý với lời của Trần Vỹ Đình.

"Trong động có vấn đề."

Trần Vỹ Đình nhìn vào trong động, trầm ngâm nói.

Mặc dù trời đã sáng, nhưng ánh mặt trời chỉ chiếu vảo một khoảng đất bên cạnh cửa miệng, bên trong đen tối tĩnh mịch, không thể thấy rõ có gì trong động.

Mã Thiên Vũ ôm chặt cánh tay Trần Vỹ Đình.

Cậu chưa bao đến một sơn động như thế này, chưa bao giờ gặp phải mấy chuyện cổ quái ly kỳ.

Toàn bộ kinh nghiệm khi đến thời không này còn nhiều hơn so với hai mươi năm kinh nghiệm cậu đã trải qua, còn ngoạn mục hơn rất nhiều.

Trần Vỹ Đình quay đầu lại nhìn cậu, hỏi: "Sợ sao? Đừng nhìn vào trong nữa, chúng ta đến chỗ khác tìm đồ ăn đi."

Giương mắt nhìn xung quanh, không khỏi thất vọng cực điểm.

Phía sau núi này trơ trụi, đá vụn lại nhiều, ngay cả cây cũng không có mấy.

Muốn bắt chim để lót dạ e là không được rồi.

Trần Vỹ Đình ảo não nói: "Sớm biết như thế, tối qua để ngươi ăn xong mới đi ra thì tốt. Hại ngươi bây giờ đói bụng."

Giận dỗi trong lòng Mã Thiên Vũ vì một câu này mà tiêu mất dạng.

Hoàn toàn không ngờ, hắn chỉ quan tâm cậu có đói bụng không.

Nhìn vào trong động, hít vào một hơi.

Sau đó nói: "Nếu không, chúng ta đi vào trong động xem. Nếu bên trong có dị thường, nói không chừng sẽ kiếm được đồ ăn, thậm chí còn có đường ra ngoài."

Trần Vỹ Đình đã xem qua tình hình bốn phía.

Dọc theo đoạn đường này, toàn bộ hai bên đường đều là vách đá dựng đứng, duy nhất có thể tiến vào là sơn động trước mặt.

Mà xung quanh sơn động cũng không hề có con đường nào để đi.

Không có cây bao phủ cũng tốt, nhìn xung quanh là có thể hiểu được.

Nếu bọn họ đã không còn con đường nào khác, sao không vào sơn động thử khám phá.

Trần Vỹ Đình không hề do dự, đồng ý nói: "Được, chúng ta đi vào xem một chút."

Một tay nắm lấy Mã Thiên Vũ, tay kia nhấc trường kiếm, hai người tựa vào nhau tiến vào sơn động.

Sơn động hết sức rộng rãi, đỉnh, hai bên vách động cùng với đường đi đều rất bằng phẳng, hiển nhiên do con người xây dựng.

Đi vào trong hơn mười trượng, đường đi trở nên không sạch sẽ lắm, có không ít mấy loại bụi đất.

Mã Thiên Vũ liên tưởng đến đám rơi vừa rồi, da đầu có chút run lên.

Đây không phải là chất thải của đám rơi ấy chứ?

Nếu như vừa rồi chúng không bay ra ngoài, lúc này trên đầu bọn họ chẳng phải đều là những vật nhỏ khiến người ta ghét cay ghét đắng sao?

Mã Thiên Vũ ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh động.

May quá, trên đỉnh động giờ phút này không hề có một con dơi nào.

Trần Vỹ Đình chỉ về phía trước nói: "Ngươi xem."

Mã Thiên Vũ nhìn sang hướng hắn chỉ, thân thể lập tức dựa chặt vào Trần Vỹ Đình.

Chỉ thấy bọn họ đã đi tới một khoảng giữa trong thạch thất.

Ánh sáng trong thạch thất không rõ ràng lắm , nhưng đủ để nhìn rõ bố trí bên trong.

Một bên thạch thất, đối diện nơi bọn họ đứng, có một thạch đài cao cao.

Trên thạch đài để khoảng mười linh bài.

Có lẽ đây là linh bài của những bảo chủ đã qua đời.

Trần Vỹ Đình cúi đầu nhìn Mã Thiên Vũ đang nép vào mình, ôm cậu chặt hơn chút nữa.

Trong lòng vừa yêu thương vừa buồn cười.

Cậu lạc quan đến đâu, gan to cỡ nào, cũng vẫn có thời điểm sợ hãi.

"Thiên Vũ, ngươi xem thấy sao?"

"Ngươi chỉ cho ta xem những linh bài của người chết làm gì?"

"Ngươi sợ?"

"Ta không thèm sợ. Chẳng qua thấy không có ý nghĩa gì."

Mã Thiên Vũ tuy trong lòng sợ hãi, lại mạnh miệng không chịu thừa nhận.

"Ngươi xem bên kia là thứ gì?"

Chương 145: Lão bà 2

Mã Thiên Vũ nhìn theo hướng ngón tay Trần Vỹ Đình, bất ngờ phát hiện, phía trước một linh bài, một nén nhang đang cháy.

Ngoài ra, còn có rất nhiều cúng phẩm.

Có hoa quả, có thức ăn, có vẻ cực kỳ tinh tế, cực kỳ phong phú.

Có điều, Mã Thiên Vũ nhìn thấy chúng, không nghĩ đến việc lấy chúng lấp đầy bụng, mà là nghĩ đến một vấn đề khác.

Những đồ cúng này, người mang đến rõ ràng đã phí không ít tâm tư.

Là người nào đã đặt ở đây?

Ánh mắt Trần Vỹ Đình lại tập trung trên nén nhang.

Cây nhang đang cháy, hơn nữa chỉ cháy một đoạn ngắn, xem ra vừa mới được đặt ở đây.

Ừm, hẳn là lúc bọn rơi bị đuổi ra.

Nếu như bọn họ không chậm trễ ngoài động, lập tức tiến vào, nói không chừng có thể gặp được người đến tế.

Hai người nhìn trước linh bài.

Trên linh bài viết, đại bảo chủ Cô Hồng bảo thứ tám Tiết công Lệnh Phi vị.

"Tiết Lệnh Phi? Tế điển người này là người nào?"

Mã Thiên Vũ thì thào tự nói.

Trần Vỹ Đình giải thích nói: "Tiết Lệnh Phi là sư phụ của của sư phụ Lãnh Dạ, cũng là sư gia của y. Mất đã ba mươi năm về trước. Nghe nói, trời sinh tính phong lưu, thiếu không ít tình trái."

"Ồ?" Mã Thiên Vũ rất hứng thú hỏi, "Chẳng lẽ là hồng nhan tri kỷ đến tế điển ông ấy?"

"Nào ai biết? Nhưng đây không phải trọng điểm."

"Ừm, đúng, chúng ta khẩn trương tìm đường ra quan trọng hơn."

Mã Thiên Vũ thu hồi hứng thú bát quái đối với người đã khuất, nhớ tới chuyện quan trọng trước mắt, tìm kiếm đường ra.

Cậu và Trần Vỹ Đình vẫn đứng trên sơn đạo, tuyệt đối có thể khẳng định, không có ai đi qua trước mặt họ.

Vậy rõ ràng, người này đến từ một con đường khác để tế điển Tiết Lệnh Phi.

Nói cách khác, có lẽ còn một đường thông ra ngoài.

Để chứng thật suy đoán của mình, Mã Thiên Vũ sờ lên cúng phẩm.

Thức ăn vẫn còn nóng.

Cậu đã đoán đúng, người đến vừa mới làm thức ăn, nhân lúc còn nóng mang đến đây.

Tuyệt đối không phải từ trước khi cậu và Trần Vỹ Đình đi vào trong núi.

Trần Vỹ Đình nhìn thấy động tác của Mã Thiên Vũ, trêu ghẹo nói: "Tình hình bây giờ đặc thù, nếu cậu ăn những cúng phẩm này, có lẽ Tiết tiền bối sẽ không trách cứ đâu."

Mã Thiên Vũ rút tay về.

"Trước mắt tim lối ra quan trọng hơn. Nếu như thật sự không tìm thấy đường ra, chúng ta sẽ quay lại lấy cúng phẩm này."

"Cũng được. Người này nhất định đã vào đây bằng đường khác."

Trần Vỹ Đình và Mã Thiên Vũ đồng nhất ý kiến.

Hai người quan sát xung quanh.

Tất cả vách động đều bằng phẳng, không khác gì vách động có thông đạo, nhưng không thấy có cửa ra hay đại loại giống thế.

Hai người mỗi người nhặt một viên đá, gõ gõ lên vách động.

Bỗng nhiên, bên tay Trần Vỹ Đình truyền đến tiếng vang rỗng, không khỏi mừng rỡ.

"Thiên Vũ, mau lại đây, mặt sau này trống."

Mã Thiên Vũ đã chạy tới, cầm viên đá trong tay gõ gõ.

Tiếng vang trống rỗng, đúng là Trần Vỹ Đình nói không sai.

"Nhưng mà, trên thạch bích này không hề có cửa."

Mã Thiên Vũ băn khoăn nhìn thạch bích bằng phẳng.

"Đừng nóng vội, hẳn là cửa đạo mật, ta đi tìm xem có cơ quan nào không."

Trần Vỹ Đình nói xong, nhìn kỹ bên cạnh vách động.

Bỗng nhiên, hai mắt hắn sáng lên, tách ra một băng đá nhỏ trên vách động, sau đó chuyển động gì đó bên trong.

Theo động tác hắn, thạch bích trước mặt cuối cùng cũng thuận lợi mở ra.

Cũng giống như vách tường trong thạch thất lúc trước quyết đấu với Lãnh Dạ, thạch bích vốn kín kẽ lại mở ra hai bên.

Hiện ra một cửa đá rộng lớn.

Bên trong cánh cửa là một con đường thông đạo.

"Đi, vào xem."

Mã Thiên Vũ và Trần Vỹ Đình cùng nắm tay, đi vào thông đạo.

Vừa mới tiến vào thông đạo, cửa phía sau liền ken két chuyển động, rất nhanh đã đóng lại.

Thông đạo không quá dài.

Hai người vừa mới đi vài bước, liền phát hiện bọn họ đã đứng ở lối vào một gian thạch thất khác.

Trong thạch thất, mười bộ thạch quan được xếp chỉnh tề.

(thạch quan: quan tài đá)

Trước một bộ thạch quan, một lão bà tóc trắng mặc hắc y đang cầm trường tiên, quất vào thạch quan.

"Này, bà đang làm gì vậy?"

Mã Thiên Vũ nhịn không được kêu lên.

Mọi người đã chết, hơn nữa ân oán cũng nên rõ ràng, tại sao còn đánh lên thạch quan để trút giận?

Lão bà nghiêng nghiêng nhìn cậu và Trần Vỹ Đình, buồn rười rượi cười cười.

"Chuyện của lão nhân gia, tiểu hài tử ít quản đi."

Tiếng của bà già nuôi, tiếng cười the thé vang vọng trong thạch thất, khiến người khác khó chịu không nói nên lời.

Bà vừa nói, roi trong tay không ngừng quất lên.

Mã Thiên Vũ thật sự không muốn nhìn, lại nhịn không được gọi.

"Vị lão nãi nãi này, nhân gia cũng đã mất, bà đánh ông ấy cũng không cảm giác được, lãng phí vô ích sức lực của bà. Nếu có thời gian rỗi, còn không bằng đi ngắm cảnh uống trà."

Cậu không hề có hảo cảm với lão bà này, khẩu khí nói chuyện cũng trở nên thiếu cung kính.

Lão bà gượng cười mấy tiếng.

"Tiểu tử kia, ngươi gọi ta là lão nãi nãi? Ta rất già sao?"

(Lão nãi nãi: bà cụ)

Dứt lời cất tiếng cười to, càng cười càng trào nước mắt.

Roi trong tay càng quật đến hung ác.

Mã Thiên Vũ lúc này đã thấy rõ thạch quan bị bà ấy quất là của ai, đúng là của vị Tiết Lệnh Phi kia.

À, theo Trần Vỹ Đình nói, vị Tiết Lệnh Phi này trời sinh tính phong lưu, thiếu không ít tình trái.

Phỏng chừng vị này chính là một trong những chủ nợ của ông ấy.

Thấy dáng vẻ thương cảm của lão bà, nhịn không được bắt đầu thông cảm, đối với hành động quái dị của bà không còn thấy phản cảm nữa.

"Thật ra, bà cũng không già lắm đâu. Con, con chỉ vì tôn kính với người lớn, mới gọi bà như vậy."

Mã Thiên Vũ nghĩ cách an ủi bà.

Trong lòng đoán chừng tuổi tác của vị lão bà này.

Tóc bạc trắng, nếp nhăn trên mặt cũng rất sâu, ít nhất cũng khoảng bảy tám mươi tuổi.

Lão bà không hề vì hảo tâm của cậu mà cảm thấy an ủi.

Bà hung dữ nhìn Mã Thiên Vũ, khàn giọng kêu lên: "Ngươi đang chế giễu lão nhân gia ta?"

Trực giác của Mã Thiên Vũ thấy bà ta đang cố tình gây sự.

Chính bà ta kêu mình là lão nhân gia, lại không cho phép người khác gọi lão nãi nãi, cái này có ý gì chứ?

Vừa định cãi lại mấy câu, lại bị Trần Vỹ Đình kéo tay áo.

"Thôi, Thiên Vũ, tranh luận với bà ấy có gì hay?"

Mã Thiên Vũ nghĩ cũng đúng, bản thân tội gì phải so đo với lão bà có chút vấn đề về thần kinh này làm gì.

Cậu đúng là thích lãng phí khí lực.

Bởi vậy, cười cười nhẹ nhàng với Trần Vỹ Đình.

"Ngươi nói đúng, không có gì hay để tranh luận cả."

Cậu cũng không có ý muốn khoe khoang, vốn tại khốn cảnh trước mặt, tự nhiên cảm thấy thân mật với Trần Vỹ Đình.

Không ngờ lời nói vô ý của bọn họ lại khiến lão bà kia giận tím mặt.

Chương 146: Lão bà 3

Bà bỗng ngưng quất roi, nhanh như quỷ mị lướt tới trước mặt Mã Thiên Vũ.

Tóc bạc trắng đầu tung bay.

Khoảng cách gần, nếp nhăn trên mặt càng thêm rõ ràng.

Nhưng xuyên qua các nếp nhăn chằng chịt, vẫn mờ mờ nhìn được hình ảnh lúc trẻ, hẳn là một mỹ nhân.

Trần Vỹ Đình lập tức che chở phía trước Mã Thiên Vũ.

Cao giọng nói: "Không được làm hại y."

Lão bà nghi ngờ nhìn Trần Vỹ Đình, sau đó lại nhìn Mã Thiên Vũ.

Yên lặng một lúc lâu, chợt phát ra một tràng cười to.

Tiếng cười vừa dứt, trường tiên trong tay đã phất lên đầu Trần Vỹ Đình.

Trần Vỹ Đình vội dùng trường kiếm đỡ lại.

Kiếm roi tương giao, ma sát tạo ra một tia hoa lửa, hổ khẩu của hai người đều bị chấn động đến tê rần.

(Hổ khẩu 虎口: khe ngón tay cái và ngón tay trỏ, để cầm kiếm hoặc roi)

Lão bà thu hồi trường tiên, trên mặt hiện ra thần sắc kinh ngạc cùng bội phục.

Khen: "Tiểu tử, khá lắm, tay cầm cũng vững đấy."

"Tiền bối quá khen."

Trần Vỹ Đình cũng thu hồi trường kiếm, lãnh đạm đáp.

Lão bà lại chuyển hướng về phía Mã Thiên Vũ đang nép phía sau Trần Vỹ Đình, vẻ mặt có chút cô đơn.

"Tiểu tử, đừng thấy bây giờ hắn đối tốt với ngươi, sau này còn chưa biết thế nào, chưa kể ngươi còn là nam tử. "

Mã Thiên Vũ không lên tiếng.

Cậu không phải tin lời này của lão bà, mà chỉ nghe lời khuyên của Trần Vỹ Đình, không muốn tranh luận với bà ấy.

Trần Vỹ Đình đối xử với cậu thế nào, là việc của hai người cậu, sao phải tranh chấp với người khác.

Trần Vỹ Đình thấy Mã Thiên Vũ bấy nay vẫn mau miệng mà giờ lại im lặng không nói, không khỏi có chút lo lắng.

Sợ cậu tin vào lời phỉ báng của lão bà này.

Lại nắm chặt tay Mã Thiên Vũ, nói như để cam đoan: "Bà sai rồi, cả đời này con sẽ đối tốt với Thiên Vũ."

Hắn nói mặt hướng về lão bà, nhưng thực ra lại giống như đang chứng tỏ tấm lòng với Mã Thiên Vũ.

Cả đời này không phụ cậu, tuyệt đối không phụ.

"Thiên Vũ? Ngươi tên là Thiên Vũ?"

Lão bà không để ý tới Trần Vỹ Đình, hỏi Mã Thiên Vũ.

"Vâng."

Mã Thiên Vũ trả lời đơn giản.

Lão bà không nói gì, đánh giá Mã Thiên Vũ từ trên xuống dưới.

Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Mã Thiên Vũ đang sợ hãi.

"Bà là La Sát nữ Liễu Thúy Yên tiền bối?" Trần Vỹ Đình chợt hỏi.

Lão bà ngẩn ngơ, bỗng ngửa mặt không ngừng cười như điên.

"Cư nhiên còn có người có thể nhận ra ta, cư nhiên còn có người nhớ rõ tên của bà già này, ha ha ha ha. . . . . ."

Tựa như phát điên mà xông về phía thạch quan của Tiết Lệnh Phi, trường tiên trong tay tiếp tục quất lên ấy.

Còn nóng nảy ngoan độc hơn cả lúc nãy.

Mã Thiên Vũ kéo Trần Vỹ Đình cúi xuống, sát gần bên tai hắn.

Nhỏ giọng hỏi: "Liễu Thúy Yên và Tiết Lệnh Phi rốt cuộc có quan hệ gì vậy? Vì sao bà ấy lại hận ông ta như thế?"

Trần Vỹ Đình cười khổ lắc đầu.

Lại gần bên tai Mã Thiên Vũ.

Nhỏ giọng nói cho cậu biết: "Bà là nguyên phối phu nhân của Tiết Lệnh Phi, cũng là bảo chủ phu nhân năm đó. Nhưng sau khi Tiết Lệnh Phi cưới bà, vẫn không ngừng dây dưa với nữ nhân khác trên giang hồ. Nghe nói, vị Tiết phu nhân này sau mấy lần đại náo, đột nhiên mất tích. Mọi người trên giang hồ cho rằng bà đã không còn trên nhân thế, không ngờ bà ấy vẫn còn sống."

Mã Thiên Vũ có chút hiểu được hành động của Liễu Thúy Yên.

Hơn nữa không tự chủ mà bắt đầu đồng tình với bà.

Bà ấy làm cúng phẩm cho Tiết Lệnh Phi vô cùng khéo léo, cho thấy bà vẫn còn yêu ông, hơn nữa yêu rất sâu đậm.

Nhưng vừa yêu, lại vừa hận ông ấy, hận đến mức ngay cả thạch quan của ông ấy cũng không bỏ qua, muốn dùng roi để trút giận.

Tình cảm yêu hận lẫn lộn này là như thế nào?

"Chẳng trách, hôm nay ngày giỗ của Tiết Lệnh Phi."

Trần Vỹ Đình lại nhỏ giọng nói bên tai Mã Thiên Vũ.

Hắn không hề biết ngày giỗ của Tiết Lệnh Phi, nhưng hắn thấy được văn bia khắc trên thạch quan.

Mã Thiên Vũ nhẹ nhàng thở dài.

Trần Vỹ Đình cũng nhẹ nhàng thở dài.

Trường tiên trong tay Liễu Thúy Yên bay múa lên xuống, thạch vụn trên thạch quan dồn dập bay tung tóe.

Mã Thiên Vũ và Trần Vỹ Đình lẳng lặng đứng, không ai dám lên tiếng khuyên bà.

Thẳng đến khi thạch quan cơ hồ bị đánh đến nứt ra, Liễu Thúy Yên mới dừng tay, đứng ở trước thạch quan, sắc mặt xám trắng thở hổn hển.

"Tiền bối, đừng nóng giận. Trở về đi."

Mã Thiên Vũ nhẹ giọng khuyên.

Trần Vỹ Đình biết rằng bà ấy có ác cảm với nam nhân, nên cũng không dám lên tiếng.

Hai người đều ngưng thần nhìn Liễu Thúy Yên, muốn biết bà ấy đi đường nào đến đây.

Liễu Thúy Yên không vội mà ra ngoài, bà chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc sảo bắn về phía Mã Thiên Vũ.

Nhìn một lúc lâu, mới buồn rười rượi hỏi: "Hai người các ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?"

Mã Thiên Vũ tìm được một cớ.

"Hôm nay là ngày giỗ Tiết bảo chủ, Lãnh bảo chủ phái hai người chúng con đến tế điển ông ấy."

"Các ngươi là đệ tử của Cô Hồng bảo?"

Liễu Thúy Yên đánh giá Mã Thiên Vũ và Trần Vỹ Đình, sau đó chỉ tay về Trần Vỹ Đình.

"Võ công của hắn rõ ràng không thuộc Cô Hồng bảo. Nói thật đi, các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại giả mạo đệ tử Cô Hồng bảo?"

Nói đến câu sau, thanh sắc nghiêm lại.

Mã Thiên Vũ chỉ muốn, người một nhà dễ nói chuyện, giả mạo làm đệ tử Cô Hồng bảo để bà ấy không phòng bị.

Dù sao hôm nay đúng là ngày giỗ của Tiết Lệnh Phi, cậu không nói sai.

Nhưng không ngờ tới, Liễu Thúy Yên có thể nhìn ra võ công của Trần Vỹ Đình không thuộc về Cô Hồng bảo.

Một sơ hở vô cùng lớn.

Trần Vỹ Đình lại mỉm cười, thong dong lời.

"Vãn bối mới được bảo chủ thu nhận ba năm trước, đúng là từ nhỏ không học võ công của Cô Hồng bảo."

Lý do của hắn coi như đầy đủ, Liễu Thúy Yên gật gật đầu.

Sau đó lại lắc đầu, kêu rằng đáng tiếc.

Tâm Mã Thiên Vũ lại căng lên, sao lại đáng tiếc? Chẳng lẽ bà ấy vẫn không chịu buông tha bọn họ?

Cậu đương nhiên không sợ Liễu Thúy Yên, cậu rất tự tin về võ công của Trần Vỹ Đình.

Nhưng mục đích của bọn họ là tìm đường ra của bà ấy, không đối địch vẫn tốt hơn.

"Bà nói đáng tiếc gì cơ?" Mã Thiên Vũ hỏi.

Liễu Thúy Yên liên tục lắc đầu nói: "Đáng tiếc hắn cũng không phải là truyền nhân võ học Cô Hồng bảo. Nếu không, dùng tư chất của hắn, đủ làm để bảo chủ Cô Hồng bảo."

Hóa ra là đáng tiếc cái này, Mã Thiên Vũ nhẹ nhàng thở ra.

Trần Vỹ Đình chỉ nhàn nhạt nói: "Tiền bối nói đùa rồi."

Lời của hắn còn chưa dứt, đã thấy một bóng đen rất mạnh cuốn về phía Mã Thiên Vũ.

Lần này roi quất tới không hề có dự liệu, Mã Thiên Vũ không hề có bất luận khả năng ứng biến nào.

Sợ tới mức ngơ ngác nhìn bóng đen, ngay cả tránh cũng quên.

Trần Vỹ Đình dưới tình thế cấp bách không kịp rút kiếm, một tay kéo Mã Thiên Vũ, tay kia đỡ lấy trường tiên của Liễu Thúy Yên.

Cả giận nói: "Vốn bà là một tiền bối võ lâm, là một lão bất tôn, sao có thể đánh lén một tiểu cô nương không biết võ công?"

Liễu Thúy Yên cười lạnh một tiếng, thu hồi trường tiên.

Trường tiên quét qua tay Trần Vỹ Đình, Trần Vỹ Đình chỉ cảm thấy từng cơn đau đớn trong lòng bàn tay.

Hóa ra, trường tiên của Liễu Thúy Yên làm từ tinh yên, trên mặt có rất nhiều gai nhỏ sần sùi.

Có lẽ lòng bàn tay đã bị trường tiên cắt qua.

Hắn nắm tay thật chặt, không quan tâm đến thương tích.

Một là không muốn lúc này bị phân tâm, để cho Liễu Thúy Yên chế giễu.

Hai là không muốn Mã Thiên Vũ lo lắng cho hắn.

Liễu Thúy Yên thu hồi trường tiên, dửng dưng nói: "Ta chỉ muốn thử võ công của cậu một phen, xem cậu có phải là đệ tử của Cô Hồng bảo hay không."

Mã Thiên Vũ bĩu môi, đầu xoay sang một bên, không để ý tới bà ấy.

Một chút đồng cảm với Liễu Thúy Yên bởi một roi này cũng mất đi khá nhiều rồi.

Cậu mới sẽ không khuất phục bà ấy.

Cho dù dây dưa ở đây, cậu cũng không tin, Liễu Thúy Yên có thể một mực ở lại nơi quỷ quái này.

Thế nào bà ấy cũng phải ra khỏi mộ thất.

Chỉ cần bà ấy ra ngoài, bọn họ chẳng phải có thể biết đường ra khỏi đây sao.

Liễu Thúy Yên không để ý tới thái độ của cậu, hoài nghi nói: "Đây là tế điển phía sau núi Cô Hồng bảo, hàng năm đều có một ngày riêng biệt do bảo chủ đến, sao hôm nay lại phái hai người các ngươi đến?"

Trần Vỹ Đình vân đạm phong khinh nói: "Quy củ là người định, tự nhiên cũng có thể do người thay đổi."

Liễu Thúy Yên có vẻ đăm chiêu.

Sau đó khoát tay nói: "Một bà già như ta, chẳng muốn quản chuyện hậu sinh tiểu bối của các ngươi nữa. Các ngươi có thể đi."

Trần Vỹ Đình cười nói: "Chúng con còn muốn tế điển Tiết bảo chủ, mời Liễu Tiền bối đi trước."

Liễu Thúy Yên không lên tiếng, chỉ cầm roi đứng một bên.

Hiển nhiên dáng vẻ chưa muốn đi.

Mã Thiên Vũ nhìn về phía Trần Vỹ Đình, muốn xem ý tứ của hắn, có phải uy bức Liễu Thúy Yên hay không.

Ánh mắt lại chạm đến một giọt đỏ sẫm.

Bất chấp hỏi Trần Vỹ Đình, vội vàng cúi đầu nhìn theo hướng màu đỏ sẫm.

Đến khi thấy rõ máu tươi từ trong lòng bàn tay Trần Vỹ Đình đang nhỏ giọt, hoảng hốt kêu một tiếng, bắt lấy tay bị thương của Trần Vỹ Đình, đỡ lên tay xem xét kỹ thương tích.

Trần Vỹ Đình muốn rụt tay lại.

"Một vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại."

Mã Thiên Vũ bắt lấy tay hắn không buông.

"Để ta nhìn xem. Còn nói không có gì đáng ngại, chảy nhiều máu như vậy. Trên người ngươi không có thuốc trị thương sao?"

Nhìn một màn thân mật trước mắt, trên mặt Liễu Thúy Yên vốn đã bình tĩnh lại hiện lên vẻ hung ác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro