Chap 2 : Phát sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quản gia đưa cậu đến ngôi biệt thự tách biệt với ngoại thành, bước xuống xe trọng tâm có chút không vững. Cậu bấm chuông cửa, cánh cổng màu đen đồ sộ vẫn đóng chặt, không có ai? Cậu mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh chân cột ngửa đầu tựa vào vách tường, mệt mỏi quá. Quản gia bước xuống xe giàn giụa nước mắt quỳ gối ôm lấy cậu.

"Hay là thôi đi con à! Về ngoại tỉnh ở cùng gia đình bác, chúng ta đùm bọc lẫn nhau, người đã chết rồi, thời gian trôi qua rồi cũng sẽ ổn thôi. Bây giờ con như vậy chính là đang tự kết liễu cả tương lai và cuộc đời mình. Đi con!"

Lý Tiểu Thanh  mở mắt ra nhìn ông, ôm ông một cái thật chặt rồi buông giọng nhỏ nhẹ:

"Bác, con cảm ơn, bác mau về đi, nhỡ một lát lại mưa thì đường khó chạy. Cháu ngồi đây là được rồi."

Ông khóc hu hu thương cho cậu, bị cậu nài nỉ đành lên xe rời đi, ông lái thật chậm nhìn vào kính chiếu hậu. Chắc thằng bé cũng không muốn mình chứng kiến nó trong bộ dạng như vậy. Cuộc đời thật lắm ải bi ai.

Trời đã tạnh mưa, dường như sẽ không còn mưa nữa, không khí về đêm bắt đầu se lạnh, Tiểu Thanh bắt đầu sốt trở lại. Cậu ngồi thu gọn thành một góc nhỏ bên cạnh cổng lớn biệt thự. Nhắm mắt mệt mỏi, hai tay ôm lấy thân thể run rẩy vì lạnh, hơi thở phả ra nóng rực, đầu óc bắt đầu mơ hồ lúc tỉnh lúc mơ, tầm mắt mờ dần. Cậu nhớ về lúc nhỏ, lúc cậu còn ba, hai người cùng vui vẻ ăn cơm, cùng nhau chơi đùa. Nhớ về lúc ba chưa cưới người đàn bà ấy vào nhà.

Gần mười một giờ đêm, một chiếc xe màu đen lái tới, đèn xe sáng rực dễ dàng nhìn thấy một bóng dáng màu trắng ngồi bên cạnh cổng lớn, dáng vẻ yếu ớt mệt mỏi. Tử Lâm cho xe lái thẳng vào trong khuôn viên, xe rời đi, hắn vào nhà tắm rửa.

Khoác áo choàng tắm bước ra ngoài, trên mái tóc vẫn còn vương vài giọt nước, Mặc Tử Lâm  rót một ly rượu đứng trên ban công lầu hai nhìn ra phía cổng. Hình dáng nhỏ nhắn ấy vẫn ngồi đó, bỗng nhiên chầm chậm nghiêng qua một bên, nghiêng qua, nghiêng qua...rồi ngã ra đất. Hắn thở dài ra một hơi đặt ly rượu trên bàn kính, bước xuống lầu, đi ra phía ngoài cổng.

Tiểu Thanh ngã ra đất mê man không hay biết gì, cơn sốt đạt tới đỉnh điểm. Mặc Tử Lâm  chỉ một cái ôm đã bồng gọn cậu trên tay, bước đi nhanh chóng vào trong. Cảm giác được cậu ốm hơn so với lúc trước, khuôn mặt hốc hác mệt mỏi, thân thể nhẹ đi nhiều.

Đặt cậu lên giường ngủ, áo sơ mi xộc xệch vẫn còn bỏ ở trong quần dài màu kem. Cơn sốt khiến cậu ho khan cuộn người trên giường thở ra mệt mỏi, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại. Mặc Tử Lâm  hắn vẫn khoanh tay đứng ở phía chân giường nhìn cậu, đúng là ốm hơn thật, so với hôm bồng cậu đến bệnh viện có nhẹ hơn một chút.

Đêm của một tuần trước trên đường rời khỏi công ty, xe hắn bị chặn lại bởi ông quản gia trạc tuổi trung niên, ông ấy chặn đầu xe hắn nài nỉ xin giúp đỡ. Xe nhà cậu đã bị ai đó cắt mất dây phanh, cũng may là đoạn đường này không dốc. Cậu cũng lên cơn sốt mê man trong xe. Khi hắn mở cửa xe bước xuống ông quản gia mới giật mình, chặn xe ai không chặn lại chặn xe của Mặc Tử Lâm

Hắn cũng tò mò muốn xem thử quý tử nhà Lý có vừa mắt hắn không, có xứng đáng để hắn bỏ thời gian ra để mà chơi đùa không, kết quả là rất hài lòng. Động tác nhanh gọn dứt khoác bồng cậu sang xe hắn, vào trong xe vẫn ôm cậu trong lòng rồi cho xe lái đến bệnh viện.

Ông quản gia nhìn thấy cũng không dám lên tiếng, rút trong túi ra chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán. Mặc Tử Lâm ôm cậu trong lòng, ngửa cổ ra phía sau nhắm mắt lại, một mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ chui vào cánh mũi hắn. Mùi hương thanh khiết dịu nhẹ, dễ chịu hơn nhiều so với đám ngực to mông nở kia, như là...như là...mùi hoa nhài ấy nhỉ?

Hắn còn nhớ lúc đó cậu mặc áo thun tay dài màu trắng, quần ống rộng màu đen, chân còn mang đôi dép xỏ ở nhà. Quần áo mềm mại cơ hồ có thể cảm nhận da thịt cậu qua bàn tay. Đồ chơi này rất tốt, còn sạch sẽ hay không phải xem xem đã.
Nhìn cậu mê man trên giường khó chịu cởi cúc áo, du͙© vọиɠ của hắn sau lớp khăn tắm bắt đầu rục rịch trướng đau. Tiểu Thanh đổ mồ hôi ướt đẫm lưng áo, lúc nóng lúc lạnh bất thường. Tử Lâm tiến lại gần ngồi bên mép giường cởi giúp cậu từng cúc từng cúc.

Tiểu Thanh mơ màng sờ soạng lên tay hắn, miệng còn lẩm bẩm gọi nhầm người, giọng nói trong trẻo yếu ớt càng khiến hắn du͙c vọиɠ sôi trào:

"Bác...con nóng...! Con đau đầu quá!"

Hắn cởϊ áσ xong lại đến cởϊ qυầи, một lát cậu đã trần như nhộng trên giường. Thân thể trắng trẻo không chút tỳ vết, da thịt mềm mại thơm tho, nhướn mày tỏ vẻ thích thú, Tử Lâm bước lại bàn uống nốt ly rượu còn dở rồi đến bên giường.

Hắn cởϊ áσ choàng tắm ra nằm bên cạnh cậu, chống tay nghiêng người sang nhìn cậu một hồi lâu. Tiểu Thanh đang nóng sốt hừng hực như lò than, cảm nhận được bên cạnh như có túi nước lạnh, cậu sờ soạng rồi ôm lấy, thật mát.

Cọ cọ đầu mũi vào ngực hắn, hơi thở nóng rực phả ra từ cánh mũi cậu khiến hắn nhắm mắt thở dài, hơi thở bắt đầu nặng nề gấp gáp. Tiểu Thanh ôm chặt lấy Tử Lâm dần dần an tĩnh trở lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Một bàn tay mát lạnh sờ lên mặt cậu, vòng qua sau gáy vuốt dọc trên sống lưng.

Tiểu Thanh khẽ rùng mình buông hắn ra, mệt mỏi quay người qua bên kia. Động tác bị dừng lại đột ngột, Tử Lâm nắm lấy cánh tay cậu đưa lêи đỉиɦ đầu, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ hồng đang nóng rực kia. Tiểu Thanh nghe thoang thoảng mùi rượu phả ra bên cánh mũi mơ màng mở mắt, người nào đó đang hôn cậu.

Hai tay yếu ớt đẩy người phía trên ra, cậu nghe được âm thanh trầm trầm khản đặc, khiến cậu tỉnh táo ba phần:

"Đừng làm tôi mất hứng."

Là hắn! Là Mặc Tử Lâm ! Người cậu run nhẹ lên rồi chầm chậm xuôi tay xuống.
"Ngoan."

Tử Lâm vừa ý với hành động của cậu, hôn nhẹ lên trán cậu rồi tiếp tục phủ lên đôi môi chín mọng kia.

Trời lại bắt đầu đổ mưa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đm