Chap 15: Trừng phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sorry mấy bạn! Thứ sáu vừa rồi quên đăng truyện mấy bạn nên nay đăng bù Chap 15 và chiều sẽ có Chap 16 nha để xin lỗi nha. Mấy bạn coi đấy là quà nha. ❤️ 

Thứ hai vẫn có chap 17 bình thường nha❤️

Mấy chế ơi...... chi mị cái vote nha, comment nữa nha!❤️

                                                            ❤️Thương iu mấy bạn❤️

----------------------------------------------------------------------------------

Về đến hoàng cung, Thế Huân tự mình bế nàng vào trong.

Châu Hiền ngẩng đầu, gương mặt vì men rượu mà nhuốm một tầng phiếm hồng, đôi mắt mơ mơ màng màng, mùi hương thơm mát trên người cùng mùi rượu nồng hoà quyện lại mười phần kiều mị.

Nàng không biết sợ đưa bàn tay nhỏ bé lên, áp vào má hắn.

"A, thật mịn màng nha!"

"......"

"Hoàng thượng, người thật đẹp trai, có thể làm minh tinh điện ảnh!"

"....."

Thế Huân căn bản không hiểu nàng nói minh tinh điện ảnh là gì.

Hắn đặt nàng xuống giường, để nàng nằm thật ngay ngắn, còn kéo chăn đắp cẩn thận. Thế Huân đã muốn rời đi, nhưng tiểu nữ nhân này thật không biết điều.

Nàng vỗ vỗ vào má hắn vài cái, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn hắn chằm chằm. Thế Huân liền bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, tay kia vòng ra sau giữ lấy gáy nàng, hắn cúi đầu, gần kề gương mặt xinh đẹp tuyệt thế.

Đôi môi hắn nhanh chóng áp xuống chiếm giữ đôi môi anh đào đỏ mọng, dịu dàng chậm rãi, men rượu ấm nồng quấn quít giữa môi lưỡi làm say hồn người.

Châu Hiền mắt phượng nhíu lại, lộ ra vẻ mê ly.

Đến khi hơi thở bị rút hết, Châu Hiền đưa tay yếu ớt đập vào lồng ngực hắn, Thế Huân mới buông nàng ra.

Chút tỉnh táo cuối cùng của nàng bị đánh cho tan tác bởi nụ hôn vừa rồi. Châu Hiền nằm xuống giường, nhanh chóng thiếp đi.

Ra khỏi sương phòng của nàng, không khí bên ngoài làm cho Thế Huân tỉnh táo trở lại. Hắn vừa làm gì vậy? Hắn đã mất kiểm soát sao? Người luôn kiêu hãnh coi nữ sắc như phù du lại không vượt qua được cám dỗ ư?

Trong lòng Thế Huân rất mâu thuẫn, về nụ hôn vừa rồi, hắn vừa dằn vặt lại vừa thoả mãn. Thế Huân lắc lắc đầu, có lẽ là do hôm nay mình đã quá nóng giận, lại còn lo lắng, cho nên mới hành động thiếu tỉnh táo như vậy, nhất định không có lần sau.

Đến trưa hôm sau, Châu Hiền mới tỉnh dậy.

Đầu đau nhức như búa bổ, toàn thân mệt rã rời. Tửu lượng không tốt, lại còn bắt ép mình uống thứ vừa cay vừa đắng như vậy, Châu Hiền thầm mắng mình, đúng là đầu óc có vấn đề rồi.

Nàng không nhớ rõ chuyện ngày đêm qua, nên gọi Thái Nghiên đến hỏi, dù sao nàng ấy cũng tỉnh táo hơn. 

Nghe nói Thế Huân nổi trận lôi đình, còn phạt Thái Nghiên nhổ cỏ ở Ngự uyển một tuần, Châu Hiền vừa ân hận vì làm liên luỵ Thái Nghiên, vừa khiếp đảm, phen này không biết mình sẽ chết như thế nào đây.

Cung nữ hầu hạ nàng rửa mặt, thay y phục, dùng điểm tâm, nhưng Châu Hiền còn tâm trí đâu mà ăn nữa.

Một lúc sau, Vương tổng quản tới, truyền nàng đến tẩm cung của Thế Huân.

Châu Hiền hít một ngụm khí lạnh. Tiêu rồi, tiêu thật rồi!

"Hoàng thượng, quý phi nương nương đã đến."

Nàng nhanh chóng hành lễ "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn phúc kim an!"

Thế Huân nghe tiếng, đặt lại cuốn sách lên thư án, xoay người lại.

"Các ngươi lui ra hết đi!"

Châu Hiền một mình đối mặt với hắn, tim đập loạn, hai tay không biết để ở đâu liền đan vào nhau, mắt nhìn xuống dưới đất, hai tay liên tục vặn vẹo, giống như lúc nhỏ bị mẹ mắng.

Hắn cũng cứ thế giữ im lặng, chỉ chậm rãi đi lại, quan sát Châu Hiền.

Nàng cắn cắn môi, cứ từ từ tra tấn tinh thần thế này, chi bằng một đao dứt khoát cho xong, nàng rụt rè lên tiếng "Hoàng thượng, người cho gọi thần thiếp?"

"Lau dọn hết tẩm cung cho ta."

Thế Huân nói, giọnh điệu giống như một mệnh lệnh bình thường, không có vẻ gì là tức giận.

Châu Hiền lập tức đưa mắt xem xét xung quanh. Tẩm cung rộng như vậy, lại chỉ có một mình nàng dọn?

Haiz, so với tội của nàng, hắn thực đã hạ thủ lưu tình rồi!

Thế Huân lướt qua nàng, chuẩn bị bước ra ngoài.

Châu Hiền bất chợt nắm lấy tay áo hắn, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu "Hoàng thượng, người... người tới Ninh Vân các sao?"

Thế Huân giật mình, câu nói"Nàng quản được sao?"  đến miệng lại nuốt ngược trở lại, hắn từ tốn nói "Đêm qua, ta chỉ tới đó gặp Thái hậu, rồi lập tức rời đi."

Hơi thở lành lạnh của hắn phả vào trán nàng, Châu Hiền cảm nhận được hai người rất gần, nhất thời nhớ đến nụ hôn môi đêm qua, má nóng bừng lên, vội vàng buông tay áo hắn.

Thế Huân như cười như không, tay giữ lấy cằm nàng, ép nàng xoay mặt về phía hắn.

Hắn đặt lên gò má non mịn một nụ hôn phớt nhẹ như cánh bướm, nhẹ nhàng nói "Nếu lau dọn không xong, ta không cho nàng ăn cơm!"

Châu Hiền ngơ ngẩn, nhất thời không nhận ra, hắn vừa xưng "ta" - thân thiết cùng yêu chiều biết bao nhiêu.

Thế Huân ra ngoài, đóng cửa lại. Hắn lại vừa làm gì thế này! Không sao, không có gì quá trớn cả. Chỉ là thấy bộ dáng đó của nàng rất đáng yêu, cho nên muốn cưng chiều một chút thôi.

"Không có lệnh của ta, ai cũng không được phép mở cửa."

Hắn không muốn cho ai biết, chuyện nàng tự ý xuất cung mà bị phạt. Đặc biệt nếu đến tai Thái hậu, khẳng định người sẽ gây không ít khó dễ cho nàng.

Thế Huân đến Ngự thư phòng, chăm chú xem tấu chương.

"Hoàng thượng, Mân Thạc tướng quân cầu kiến."

"Cho vào."

"Vi thần tham kiến hoàng thượng." 

Một nam nhân cao lớn quỳ một gối, cung kính hành lễ với Thế Huân.

"Bình thân." 

Trong ánh mắt Thế Huân lộ ra sự yêu quý và tín nhiệm hiếm thấy.

Mân Thạc từ từ đứng thẳng dậy, ngũ quan hài hoà tuấn tú, ưng mâu hữu thần, toàn thân mặc áo giáp toát lên khí phách khó ai bì kịp.

(Mân Thạc: Kim Mân Thạc- XiuMin)

Hắn chính là Đại tướng quân nắm giữ binh quyền của Khang quốc, được phong Vương gia, cũng là bằng hữu tốt nhất cùng lớn lên với Thế Huân.

"Mân Thạc, bọn chúng lại gây hấn?"

"Hoàng thượng, Thanh quốc bọn chúng ở biên giới giễu võ dương oai, thậm chí dùng tên bắn chết hơn mười binh lính tuần tra của chúng ta."

Thế Huân ánh mắt lạnh đi

"Tên cẩu Hoàng đế bên đó cũng thật không biết điều, chỉ biết đắm chìm trong tửu sắc còn muốn gây hấn với Khang quốc? Không phải tự tìm chết hay sao?"

"Dân chúng Thanh quốc oán than vô kể."

............................................

Hai người bàn bạc trong thư phòng rất lâu, đến chiều Mân Thạc mới ra về.

Thế Huân trở về tẩm cung, thấy nàng nằm bò trên thư án mà ngủ, khoé miệng cong lên nụ cười.

Hắn bế nàng đặt lên giường, nàng vẫn ngủ say sưa, có lẽ chưa tỉnh hẳn rượu, lại bị hắn phạt lau dọn, cho nên mới thiếp đi.

Canh giải rượu được mang lên.

"Hiền nhi..."

"Hiền nhi, nàng dậy mau!"

Hắn hơi dùng sức, nhéo lên má nàng.

Châu Hiền ngồi bật dậy, gương mặt đẹp trai của hắn phóng đại trước mắt.

"Uống canh!"

Nàng đón lấy bát canh, ngửi thấy mùi thuốc bắc, lắc lắc đầu.

"Ta không uống."

Càng ngày nàng càng không biết sợ, còn dám xưng "ta".

"Phải uống."

Hắn trừng mắt, nàng rụt cổ, đón lấy bát canh lên miệng từ từ uống.

Nàng nhăn mặt, đẩy bát canh ra "Khó uống!"

"Ngoan, uống hết đi." 

Hắn đỡ lấy bát canh, đưa tới bên miệng nàng.

"Hoàng thượng, Chu chiêu dung cầu kiến."

Châu Hiền nghe tới cái tên này, lập tức trở thành con mèo xù lông

"Nàng ta tới làm gì?"

Thế Huân phất tay "Đuổi đi." 

Hắn đang ở cùng tiểu nữ nhân nghịch ngợm bướng bỉnh này, đều cảm thấy thoải mái vui vẻ, tuyệt đối không muốn có người làm phiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro