Chap 30: Xuất cung vi hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến cung Vĩnh Thuỵ, tâm trạng Châu Hiền có đôi chút khó chịu, cái gì cũng không nói, chỉ ngồi im lặng.

Nàng không muốn sau này lúc nào cũng phải cảnh giác đề phòng người khác, như vậy rất mệt mỏi.

Đến lúc ăn cơm, cũng không cảm nhận mùi vị, ăn mấy miếng qua loa rồi buông đũa.

"Châu Hiền, buồn bực sao?"

"Ừm."

"Vậy ngày mai... chúng ta xuất cung một chuyến!"

Hai mắt nàng sáng lên 

"Chàng nói thật?"

Thế Huân sủng nịch nhéo má nàng

"Ta là Hoàng đế, có thể nói dối nàng sao?"

"Được, rất tốt, ta lập tức chuẩn bị!"

Châu Hiền đặc biệt cao hứng, mọi chuyện không vui đều bị nàng đem vứt ra sau đầu.

"Ta dẫn nàng xuất cung, nàng cũng nên thể hiện lòng biết ơn một chút đi?"

Thế Huân nheo nheo mắt dài, đôi môi nhếch lên cười tà mị.

Châu Hiền không khỏi ngây ngẩn một chút, nam nhân này, có thể gọi là lam nhan khuynh thành đi?

"Thế Huân, chàng thật quá hẹp hòi đi, chàng thế nhưng lại đòi trả ơn?"

"Nàng nói xem? Công việc của ta nhiều như vậy, bỏ lại cùng nàng xuất cung, tại sao không thể đòi trả ơn?"

"Được, trả thì trả!" Nàng bĩu bĩu môi nói.

Thế Huân liền đi tới, không để nàng kịp phản ứng liền ôm nàng lên giường.

Sáng hôm sau.

Hắn tỉnh dậy, ngay trước mắt là gương mặt đẹp đẽ đang ngủ say.

Thế Huân khoé môi kéo lên nụ cười thoả mãn, ngày ngày thức dậy có nàng ở bên cạnh, loại hạnh phúc này không có gì sánh nổi!

Hơi thở của hắn ấm áp nhè nhẹ phả vào da thịt láng mịn, nàng khó chịu, mở mắt ra, liền thấy gương mặt phi thường tuấn mỹ gần kề.

Thế Huân hôn lên môi nhỏ, ôn nhu nói "Dậy đi, chúng ta lập tức xuất cung!"

"Được!"

Châu Hiền ngồi dậy, muốn xuống giường thay y phục.

Thế Huân đứng dậy, cầm tới y phục của nàng 

"Ta bồi nàng mặc y phục!"

" Ta tự mặc được!"

" Nào, nàng ngại sao?"

" Không có!"

" Đứng lên đi, ta giúp nàng!"

Châu Hiền cũng chẳng biết nói sao nữa, đứng dậy để hắn giúp mình mặc đồ. Thế Huân nửa thân trên vẫn để trần, làn da trắng không tì vết, vòm ngực rộng lớn, cơ bụng rắn chắc, rất có mỹ cảm!

Ánh mắt nàng nhìn qua một bên, lại thấy vết sẹo trên cánh tay hắn!

Bàn tay nàng run run đưa lên, chạm vào vết sẹo của hắn. Thế Huân giật mình

"Nàng đứng yên ta mới mặc được!"

"Thế Huân..."

"Ừ?"

" Vết sẹo này..." Nàng cảm thấy sống mũi có chút chua xót

"Không sao cả, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Hắn nhẹ nhàng đáp "Xong rồi!"

Hắn hài lòng đứng thẳng dậy, ngắm nhìn thành quả.

 Châu Hiền nhào đến ôm chặt lấy hắn.

"Chàng đối với ta thật tốt!"

"Nàng hôm nay lại uỷ mị vậy? Ta yêu nàng, đem nàng cưng chiều tới trời còn có thể, đối xử tốt với nàng là đương nhiên!" 

Giọng nói hắn tràn đầy từ tính, ôn nhu như nước, hắn ôm chặt nàng trong lòng, cằm tì lên đỉnh đầu nàng.

"Sau này, có nữ nhân khác xinh đẹp hơn ta tiến cung thì sao, chàng sẽ không tốt với ta nữa?"

"Đối với ta, trên đời tuyệt đối không ai đẹp bằng nàng!"

Châu Hiền vẫn gặng hỏi

"Nếu như vẫn có?"

Hắn thở dài, hôm nay nàng sao vậy?

"Ta không quan tâm, nhìn một cái cũng không nhìn!"

"Chàng nói lời giữ lời!"

" Dĩ nhiên!"

Hắn buông nàng ra "Ăn điểm tâm!"

Hai người ăn sáng xong, dẫn theo vài người xuất cung.

Vừa ra khỏi Hoàng cung một đoạn là tiến vào khu chợ, Châu Hiền đặc biệt phấn khích, nhìn ngắm khắp nơi.

Dân chúng đang mua bán rất tấp nập đông vui.

Châu Hiền nhẩm tính, ừ, một tháng nữa là sinh thần của Thế Huân.

Trong hoàng cung không thiếu cái gì, nhưng nàng tự mình chọn cho hắn thì khác. Nghĩ là làm, nàng liền đến một quầy hàng mua túi thơm.

"Nàng muốn mua cái gì?"

"Ta muốn chọn khăn tay thôi!"

"Ừ, chọn đi!"

Nàng liền vào trong, lựa mấy cái khăn lụa, nhanh tay nhanh mắt chọn được một đôi túi thơm thêu uyên ương, một chiếc màu hồng một chiếc màu xanh, vừa nhìn là biết dành cho tình nhân hoặc phu thê.

Nàng đưa tay làm hiệu giữ yên lặng với người bán hàng, trả tiền xong, vội vàng cất túi thơm đi.

"Chọn được chưa?"

"Xong rồi!"

"Bao nhiêu tiền vậy?" Hắn muốn lấy ngân lượng ra.

Bà chủ vui vẻ đáp lại 

"Phu nhân của ngài đây đã trả tiền rồi!"

Phu nhân? Thế Huân đặc biệt hài lòng, rút một nén bạc ra đặt lên quầy

"Thưởng cho bà!"

"Đa tạ quan khách!"

Hai người đi một đoạn nữa, liền nghe tiếng kêu khóc thảm thiết.

Một lão ông một lão bà khóc lóc thương tâm, níu chặt lấy cái xe kéo, bên trên là xác một cô gái trẻ.

"Ôi con tôi... hức hức... đám quan sai khốn nạn... cha nhất định sẽ đến hoàng cung kêu oan... báo thù cho con... hức hức..."

"Con ơi... con ơi..." Lão bà ngồi bệt xuống mặt đất ôm mặt kêu khóc.

Thế Huân nghe thấy lời kêu than của họ, muốn gặp hoàng đế kêu oan, trước tiên phải chịu hai mươi trượng, hai lão nhân này sao chịu nổi?

"Xin hỏi, các vị có việc gì muốn kêu oan với hoàng đế?"

Thế Huân lại gần, ân cần hỏi han.

Lão ông ngẩng đầu lên, thấy trên người hắn một thân cẩm y quý giá, trợn mắt quát lớn "Ngươi cùng quan phủ cùng một giuộc phải không? Các ngươi hại con ta thành như vậy! Cút đi!"

Lão ông lao tới muốn đẩy hắn, thị vệ phía sau lập tức tiến lên ngăn chặn.

"Mau lùi lại!" Bạch Hiền lạnh lùng nói.

Thế Huân khoát tay ra hiệu, thị vệ liền lui xuống.

"Muốn kêu oan với hoàng đế sẽ phải chịu hai mươi trượng, ngươi không sợ mất mạng hay sao?"

"Nhi nữ của ta bị hại thê thảm như vậy, ta cái gì cũng không sợ!" Lão ông kiên quyết nói.

"Đúng vậy, dù cái thân già này có chết ta cũng cam lòng." Lão bà cũng đứng dậy.

"Được, vậy bây giờ, ta giúp các ngươi báo án!"

"Ngươi là ai? Làm sao giúp chúng ta được?"

"Ta là khâm sai của triều đình!"

Lão ông lão bà kinh hoảng,quỳ rạp xuống

"Khâm sai đại nhân, cầu xin ngài cứu giúp!"

Châu Hiền vội đỡ họ dậy "Hai người mau đứng lên!"

Một đoàn người đi đến nha môn, trên đường đi, lão ông kể rõ đầu đuôi.

Chuyện là, con trai của quan phủ hung hăng ngang tàng, làm nhiều chuyện ác, nhưng vì có cha bao che nên không kiêng dè gì, hắn ta thích con gái của lão ông, muốn cưới làm thiếp, nhưng con gái ông cự tuyệt, gia đình ông cũng không muốn con gái chịu khổ.

"Khâm sai đại nhân...... hắn...... hắn ta đến bắt con gái của tiểu nhân..... tiểu nhân chạy đến nha môn, liền bị chặn bên ngoài không cho vào....."

Thế Huân trầm giọng 

"Thật ngang ngược!" 

Hắn cũng đoán ra chuyện lúc sau rồi. Châu Hiền cũng cảm thấy tức giận thay cho lão ông.

"Đại nhân..... lát sau..... hắn thả nhi nữ của tiểu nhân, nó chỉ khóc suốt..... đến lúc về nhà..... nó nói rằng nó bị cướp đi trong sạch......"

"Đê tiện!" Châu Hiền mắng.

"Tiểu nhân liền chạy tới nha môn muốn gặp quan phủ.... bị đuổi đi....." 

Nói đến đây, lão bà không kìm được lại khóc nấc lên. "Lúc trở về.... nhi nữ đã tự vẫn rồi!"

"Tên súc sinh!" Nàng quả thật muốn đánh người!

"Ta nhất định giúp ngươi đòi lại công bằng!"

"Trăm sự xin nhờ đại nhân! Đa tạ đại nhân!" Lão ông rối rít cảm tạ.

Vừa đến cửa nha môn, bọn họ bị chặn lại.

Bạch Hiền quát lên "Tránh đường cho khâm sai đại nhân!" 

Hắn vừa nói, vừa rút ra lệnh bài đặc trưng của hoàng cung.

Lính gác cổng lập tức lui ra, một người chạy vào báo tin cho quan phủ.

Lúc này trên công đường không có ai, Thế Huân liền lên ghế xử án thượng toạ, cao cao tại thượng cùng khí thế bức người.

Quan phủ nghe tin kinh hoảng không thôi, vội vàng sửa soạn, chạy tới công đường.

"Tham kiến khâm sai đại nhân!" 

Quan phủ là một nam nhân trung niên râu chữ bát, một bộ dáng khép nép run sợ, bộ dạng này của hắn ta làm cho Châu Hiền coi thường vô cùng.

"Đem nhi tử của ngươi tới đây!"

"Dạ?" Quan phủ không hiểu Thế Huân lại muốn gặp con trai mình làm gì.

"Ta nói đem nhi tử ngươi đến đây!"

Quan phủ liền phân phó người đi gọi con trai mình. Trong lòng có chút bất an, liền liếc ngang liếc dọc xung quanh, nhìn đến lão ông lão bà, hắn thấy mình như bị đánh mạnh một cái.

__________________________________

Vote và comt nào mấy bae~❤️❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro