Chap 62: Tuyển tú nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau, mười lăm vị tú nữ là thiên kim danh gia được đưa đến trước sân điện Vạn Hoa.

Họ đứng thành ba hàng ngay ngắn, người nào cũng xinh đẹp tươi tắn, y phục thướt tha.

Đằng sau rèm châu.

Thái hậu ngồi trên phượng ỷ, gương mặt lộ rõ vui mừng cùng đắc thắng, bà ta cho rằng, Từ Châu Hiền rút cục biết thân biết phận, chịu nhượng bộ rồi.

Từ Châu Hiền vẫn như cũ một thân phượng bào lộng lẫy, thế nhưng gương mặt ảm đạm của nàng, lại cùng với phục sức xa hoa đối nghịch.

Thái Nghiên châm trà, nàng không để ý trà nóng, cứ như vậy đưa lên miệng, đến khi nước trà nóng rực làm bỏng miệng, mới hốt hoảng đặt tách trà xuống.

"Nương nương, người như vậy... sao người phải tự làm khổ mình?" Thái Nghiên đè thấp thanh âm, đau lòng nói.

"Ta không sao." Châu Hiền cố gắng giữ vẻ điềm nhiên như thường, rút khăn lụa ra lau bên miệng.

"Tham kiến thái hậu nương nương, thái hậu nương nương thiên tuế!"

"Tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế!"

"Miễn lễ!" Từ Châu Hiền khẽ nhấc tay áo, phong phạm cao quý từ trong xương cốt tản ra, khiến các thiếu nữ không khỏi nể sợ.

Nhìn những tú nữ bên dưới, Từ Châu Hiền như thấy được hình ảnh chính mình gần hai năm trước.

Nàng cùng Thế Huân, có một lần kỳ ngộ, từ đó mà đến với nhau. Những kỉ niệm ngày đầu quen biết nối tiếp nhau ùa về vây lấy nàng, lần đầu tiên gặp gỡ ở Ngự uyển, lúc nàng bị phạt quỳ ngất đi, lúc hắn nếm thử bánh nếp quế hoa nàng làm...

Châu Hiền bất giác mỉm cười.

" Tẩu ấy thực sự?"

Ở Nhị vương phủ, Doãn Nhi giận đến nóng mặt, nàng luôn luôn xem hoàng tẩu là thần tượng, bởi tẩu ấy là một nữ nhân có thể độc chiếm trái tim hoàng đế, tẩu ấy ưu tú, sáng suốt không thua kém nam nhân,từng thay trượng phu trị quốc!

Nàng dù sao không nguyện ý tin tưởng hoàng tẩu nàng ngưỡng vọng nhất lại làm ra loại chuyện tầm thường như thế này. Hoàng huynh chung tình với hoàng tẩu, tẩu ấy lại đi tìm nữ nhân đưa đến cửa?

"Tẩu tẩu có phải điên rồi hay không?" Doãn Nhi tức giận quát lên, khiến cho thị nữ bên cạnh vội vàng giúp nàng vuốt lưng thuận khí.

"Doãn Nhi, nàng bình tĩnh lại, hoàng hậu nương nương hẳn là có nỗi khổ tâm." Mân Thạc đau lòng thê tử, ôm lấy nàng xoa dịu.

"Mân Thạc, chúng ta vào cung, phá đại điển!"

" Này..." Mân Thạc bất đắc dĩ cau mày "Dù sao đó cũng là thiên kim các đại thần, hơn nữa thái hậu đích thân ra mặt, nàng không thể tuỳ tiện làm theo ý mình."

" Vậy làm sao bây giờ?"

Mân Thạc thở dài" Chuyện này, vẫn là để nhị huynh cùng nhị tẩu, chúng ta dù sao cũng không biết rõ nội tình."
" Được, vậy vào cung gặp nhị huynh. Nhắc mới nhớ, làm sao huynh ấy không cản nhị tẩu?" Doãn Nhi lúc này chợt nhớ đến, Ngô Thế Huân sao lại đồng ý chuyện này?

" Nàng..." Mân Thạc lại thở dài " Nàng biết không, chuyện này là do nhị tẩu chủ trương, cho nên nhị huynh mới..."

Lúc này hai người bọn họ đều hiểu ra, Ngô Thế Huân không có hậu cung, đều là vì tâm của hắn chỉ dành cho Từ Châu Hiền, hắn bỏ ngoài tai mọi lời khuyên nhủ thúc giục của đại thần, bây giờ nàng lại tự mình tuyển tú nữ, mọi việc thuận lí thành chương, hắn còn có thể làm gì?

Mà lúc này, Ngô Thế Huân đã bế quan tu luyện được hai ngày, hắn không thượng triều, cũng không gặp bất kì ai, chỉ cho phép Bạch Hiền lại gần những lúc đưa thức ăn nước uống. Cho nên phu thê hai người Mân Thạc và Doãn Nhi tiến cung, cũng không thể gặp mặt.

"Châu Hiền đang ở đâu?" Giọng nói trầm trầm từ bên trong vách gỗ truyền ra ngoài.

Bạch Hiền do dự, cuối cùng vẫn là nói ra "Hồi hoàng thượng, nương nương đang ở điện Vạn Hoa, tự mình tuyển tú nữ."

Bên trong không truyền đến thanh âm gì nữa, nhưng có Bạch Hiền có thể nghe được tiếng thở nặng nề của Ngô Thế Huân , hắn đang tức giận.

Ngô Thế Huân ngồi xếp bằng trên nệm, hắn khép mi lại, đôi mày kiếm nhíu chặt. Nàng, thực sự làm như vậy, nàng không hề để ý đến tâm tư của hắn. Nàng thực sự nghĩ đây là vì hắn ư?

"Hoàng thượng, nương nương cũng vì nghĩ cho Đại Khang, nghĩ cho hoàng tộc..."
Bạch Hiền muốn vì hoàng hậu nương nương nói chuyện, nhưng người bên kia vách gỗ vẫn như cũ giữ im lặng, hô hấp dường như nghẹn lại, điều này biểu thị cơn giận của hắn càng lớn.

Bạch Hiền không dám lên tiếng nữa. Nếu bây giờ hoàng thượng không kiềm chế nổi nữa, không biết sẽ gây ra chuyện kinh thiên động địa gì, trước mắt, cứ để cho đại điển tuyển tú nữ hôm nay trôi qua suôn sẻ đã, có chuyện gì, để sau hãy nói.

Quay lại điện Vạn Hoa, lúc này, vẫn đang diễn ra buổi tuyển chọn. Vì không có nhiều thời gian, cho nên việc dạy cung nghi cung qui để sau khi tú nữ trúng tuyển mới học, còn thi làm bánh nếp quế hoa hay đào hoa vũ khúc, đều bãi bỏ hết.

Các tú nữ lần lượt tiến lên thể hiện tài năng của mình.

Đầu tiên là Lý tiểu thư, nàng gảy tì bà vô cùng điêu luyện, khiến cho tất cả mọi người trong điện đều say mê thưởng thức.

Khúc nhạc vừa kết thúc, thái hậu liền quay sang " Hoàng hậu, ngươi thấy khúc nhạc này như thế nào?"

Vị Lý tiểu thư kia lén ngẩng gương mặt xinh đẹp lên nhìn Từ Châu Hiền, muốn xem sắc mặt của nàng.

Từ Châu Hiền nãy giờ lơ đễnh, căn bản không nghe được nàng kia gảy cái gì, liền ậm ừ cho qua chuyện "Gảy rất hay."

Thái hậu hài lòng gật đầu, đem trâm vàng đưa cho Tô tổng quản.

" Tuyển!"

Lý tiểu thư nhận được trâm bạc, vội vàng hành lễ tạ ơn.

"Tốt lắm, Lý chiêu nghi từ nay đến ở Ninh Vân các."

Từ Châu Hiền nhớ, đây là nơi Chu Tử Du ở trước kia, cũng là nơi gần Điện Minh Tâm nhất, thái hậu xem ra đã có chủ ý với Lý chiêu nghi này.

Từ Châu Hiền khẽ cười, chuyện này đối với nàng, ngược lại là chuyện tốt. Chỉ có một điều làm cho nàng lo lắng, ai sẽ thay nàng chăm sóc Dật nhi? Nhưng nàng lại tin tưởng, kể cả không có nàng, thì Thế Huân, Doãn Nhi và Thái Nghiên sẽ thay nàng chăm sóc Dật nhi.

Cho nên, chỉ cần có người thay nàng săn sóc Thế Huân, là được rồi.

Lần lượt bốn tú nữ nữa được chọn, đại điển kết thúc. Bốn vị tân tài nhân lần lượt về nơi ở của mình.

Từ Châu Hiền từ đầu đến cuối không có mở miệng lấy một lần, toàn bộ đều do một tay thái hậu an bài sắp đặt, năm vị tú nữ cứ thế được tuyển xong.

Thế nhưng ba ngày sau, các vị tú nữ vẫn phải chịu cảnh vắng lạnh, họ căn bản còn chưa được thấy hoàng thượng một lần.

"Khi nào Thế Huân xuất quan?"

"Nương nương, điều này thần cũng không biết, hoàng thượng không có nhắc tới." Bạch Hiền ái ngại đáp, thật sự hắn không biết hoàng thượng còn muốn bế quan bao lâu.

Từ Châu Hiền rũ mi mắt, không đáp.

"Nương nương, vì sao người phải tự làm khó mình như vậy?"

Từ Châu Hiền xoay lưng về phía Bạch Hiền, không muốn để cho hắn thấy thần sắc của mình. Lấy nhạy bén của Bạch Hiền mà nói, chắc chắn sẽ lập tức nhìn ra nàng không nguyện ý.

" Đây chính là bổn phận của ta, ta làm như vậy là vì chàng, vì Đại Khang. Bây giờ chàng nổi giận, vì chàng không hiểu tấm lòng của ta, nhưng rồi chàng sẽ hiểu."

Bạch Hiền thực sự thất vọng "Thần cứ nghĩ rằng, hoàng thượng tìm được nương nương, là đã tìm được tri kỷ... Xem ra, thần đã nhầm". Hắn dừng lại một chút, lại tiếp "Hoàng hậu nương nương, người không hề hiểu hoàng thượng."

Từ Châu Hiền vẫn giữ im lặng.

"Hoàng thượng tức giận, không phải vì người không hiểu tâm ý của nương nương, mà bởi vì, nương nương không hề hiểu hoàng thượng... Nương nương biết rõ trong lòng hoàng thượng chỉ có người, nhưng lại tự mình tìm nữ nhân khác đến, người không tin hoàng thượng, cũng không hiểu tâm tư hoàng thượng." Bạch Hiền trầm mặc một lát, Từ Châu Hiền nghĩ rằng hắn đã rời đi, thì thanh âm lại vang lên sau lưng nàng.

" Thần... thay hoàng thượng cảm thấy hối tiếc."

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Một câu này, đã hoàn toàn đánh gục Từ Châu Hiền, cơn đau đớn trong lòng hoàn toàn bùng phát, dày vò nàng đến hít thở không thông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro