chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



CHƯƠNG 13

Biên Bạch Hiền ngồi xe về đến nhà, chỉ trang lại bản thân một chút, mặc vào một bộ tương đối trào lưu thời trang, sau đó đem mắt kính dày nặng lấy xuống dưới, lại dùng dây thun đem đầu tóc mình tết lại lộ ra một gương mặt thanh tú.
Hôm nay là cuối tuần, Biên Bạch Hiền  lại muốn đi Hỗn Độn ca hát.
Biên Bạch Hiền sửa sang lại xong, liền đi ra ngoài ngồi xe buýt hướng Hỗn Độn quán bar mà đi.
Cậu tới Hỗn Độn là buổi chiều, lúc này cửaquán bar vừa mới mở, cửa cũng không có bao nhiêu người.
Bạch Hiền trên đầu đội mũ lưỡi trai, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt chính mình, sau đó hướng Hỗn Độn đi đến.
Lúc này, Hỗn Độn bên trong cũng không có bao nhiêu người, đại bộ phận đều là nhân viên đang dọn dẹp trong quán bar.
Biên Bạch Hiền tới Hỗn Độn đã hát hơn một năm rồi, sớm đã thành thói quen ở nơi này, không cần người chỉ dẫn cậu liền hướng phòng hóa trang đi đến.
Đi vào phòng hóa trang, bên trong đã có chuyên viên trang điểm đang chờ, Biên Bạch Hiền ngồi ở một cái ghế sau đó gỡ mũ xuống, sau đó nghe thấy cậu nói với chuyên viên trang điểm “Hóa trang đậm một chút.”
Chuyên viên trang điểm trả lời “ok.”
Sau đó cậu liền nhắm hai mắt lại tùy chuyên viên trang điểm ở trên mặt chính mình đùa nghịch, mỗi lần ca hát đều phải hoá trang, Bạch Hiền mỗi lần yêu cầu đều hóa trang đậm một chút, tốt nhất là một chút đều không giống mình là tốt nhất.
Hóa hảo trang về sau, đến ban đêm còn một chút thời gian, Biên Bạch Hiền có điểm mệt liền ngồi ở trên ghế ngủ rồi.
Buổi tối tám giờ, Phác Xán Liệt đi xã giao ăn một bữa cơm trên đường lái xe về nhà liền đi ngang qua Hỗn Độn quán.
Hắn đột nhiên nhớ tới cái người con trai trong quán bar kia, người cùng chính mình có một đêm tình duyên nam nhân.
Phác Xán Liệt ngừng xe ở cửa Hỗn Độn quán suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng hắn vẫn là mở cửa xuống xe vào xem.
Phác Xán Liệt đi vào Hỗn Độn, trên khán đài chính là một nam sinh diện mạo yêu mị pha chế rượu, ly rượu đủ mọi màu sắc ở trong tay vũ động, cuối cùng hóa thành một ly rượu nhan sắc mỹ lệ, mọi người hào hứng vỗ tay.
Phác Xán Liệt đi tới quầy bar ngồi xuống, gọi một ly cà phê lam sơn tinh tế.
Một lát sau, tới Biên Bạch Hiền lên đài ca hát.
Trước khi lên đài Bạch Hiền thầm thở dài một hơi, sau đó mặt vô biểu tình đi lên đài bắt đầu ca hát.
Theo tiếng ca vang lên tới kia trong nháy mắt hai mắt Phác Xán Liệt sáng rực lên.
“Đêm qua đồng môn tụ tập đẩy ly lại đổi trản
Sáng nay trà lạnh rượu hàn hào ngôn thành trò cười
Nửa đời mệt mỏi uổng phí văn bia hoàn mỹ có ai xem
Ẩn cư sơn thủy chi gian thề cùng hư danh tán”
Như cũ lại là ca khúc không hợp hoàn cảnh quán bar cất lên, mọi người lại nghe mới lại bao gồm cả Phác Xán Liệt.
……
“Tôi nguyện ý hóa lưu sa nằm hồ đê
Chỉ bồi ngươi xin đợi xuân hạ luân thế
Hoa rơi vũ ai ẩn sâu sơn thủy
Hoa rơi vũ ai ẩn sâu ở lòng tôi”
Hát một khúc, Biên Bạch Hiền lại lui xuống, cứ việc mọi người yêu cầu như thế nào, cậu cũng không chịu hát nhiều thêm một câu.
Thời điểm Biên Bạch Hiền xuống đài, một một người đàn ông say kêu to nói, “Ngươi là cái gì mà kiêu ngạo kêu hát thêm một bài hát đều không được, ngươi nói ngươi một đêm bao nhiêu tiền, ta liền mua ngươi.”
Người đàn ông say nói thanh âm rất lớn, hơn nữa thời điểm cậu vừa mới ca hát, âm nhạc rock and roll đều tắt đi, cho nên thanh âm này truyền vào trong lỗ tai mọi người ở đây bao gồm Bạch Hiền .
Bước chân Biên Bạch Hiền dừng một chút, cuối cùng cũng không nói gì, thậm chí một ánh mắt cũng không để lại cho cái người say kia liền xuống đài.
Biên Bạch Hiền chỉ là đi vào phòng hóa trang ngồi trong chốc lát uống một ly nước, liền tính toán rời đi, dù sao cũng hát xong rồi, không sự tình gì liên quan tới chính mình nữa.
Chính là liền ở thời điểm cậu muốn rời khỏi quán bar Hỗn Độn lại bị một người bắt được cánh tay.
“Tiểu tử ngươi đừng nghĩ đến việc đi.”
Biên Bạch Hiền quay đầu, lọt vào trong tầm mắt chính là một gương mặt cực kì xấu xí, cằm râu ria, khóe mắt còn có sẹo do dao chém, nghe thanh âm này như là thanh âm  người đàn ông say vừa mới kia.
Biên Bạch Hiền hất cánh tay của người đàn ông ra khỏi tay mình, chính là bất đắc dĩ người đàn ông say này sức lực quá lớn, cậu không có thoát ra được, vì thế ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn người đàn ông kia nói, “Buông tôi ra.”
“Buông ngươi ra, ảo tưởng, ta hôm nay liền phải đem ngươi ngủ cùng.” Người đàn ông say trong miệng phun ra lời nói khó nghe, chẳng những không có buông tay Biên Bạch Hiền ra, ngược lại dùng một bàn tay muốn giữ bả vai cậu.
Biên Bạch Hiền điên cuồng giãy giụa, không cho người đàn ông chạm vào, “Buông ra!”
Động tĩnh này cũngthu hút không ít ánh nhìn của người khác, nhưng chỉ là nhìn qua mà thôi, không ai tiến lên giúp Biên Bạch Hiền cả, bao gồm nhân viên trị an của quán bar.
Xã hội này, chính là lạnh lùng như thế.
Biên Bạch Hiền dùng hết sức lực toàn thân rốt cuộc cũng thoát khỏi tay người đàn ông đang nắm chặt tay mình, nâng tay lên liền cho người đàn ông một cái tát.
Một cái tát này của cậu trực tiếp đem người đàn ông bị đánh nổi giận, “Thăng oắt con, ngươi dám đánh lão tử.” Người đàn ông hung tợn nhìn chằm chằm cậu, sau đó tay từ bên cạnh cầm một bình rượu muốn hướng trên đầu cậu ném tới.
Biên Bạch Hiền theo bản năng nâng cánh tay lên muốn đỡ bình rượu, chính là nửa ngày qua đi chỉ nghe được tiếng cái bình rượu kia vỡ vụn, tưởng tượng đau đớn trong đầu cũng không có đến.
Biên Bạch Hiền buông cánh tay ngẩng đầu xem, lọt vào trong tầm mắt chính là sườn mặt cương ngạnh của Phác Xán Liệt, còn có nắm tay đánh nát bình rượu đang chảy máu.
Biên Bạch Hiền còn không có kịp mở miệng nói chuyện, chỉ thấy Phác Xán Liệt nhấc chân một cái liền đem cái người đàn ông kia đá trên mặt đất, sau đó kéo tay Bạch Hiền nói, “Đi theo tôi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro