Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 18

Biên Bạch Hiền nhìn vào đôi mắt buồn buồn của hắn, thiếu chút nữa liền đáp ứng rồi, một lát sau, cậu  vẫn là lắc lắc đầu, rút tay mình ra nói, “Vẫn là thôi đi, tôi phải về nhà.”
Nếu cậu nói như vậy, Phác Xán Liệt cũng không có giữ lại.
Bạch Hiền  quay đầu liền đi từng bước một về phía trước, không có quay đầu lại dù chỉ một lần.
Mà Phác Xán Liệt  lại là đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng càng đi càng mơ hồ của cậu, thẳng đến khi chỉ còn một điểm đen nhỏ biến mất giữa dòng người, hắn mới hồi phục tinh thần ngồi ở cái ghế bên cạnh.
Đã 5 năm không trở về trường học, phải nói là từ khi tốt nghiệp đến bây giờ, Phác Xán Liệt liền không trở lại, cho dù có trải qua chuyện gì hắn đều không trở lại nơi mang về nhiều đau khổ lẫn ngọt ngào này.
Phác Xán Liệt cười chua xót, sau đó liền đứng lên đi thẳng ra ngoài cổng trường.
Biên Bạch Hiền đi ra ngoài đường, liền ngồi trên xe buýt trở về nhà, về đến nhà về liền lấy âu phục mang lên rồi cầm bao công văn, lại đi đến cửa tiểu khu vào cửa hàng tiện lợi mua một thùng mì gói, sau đó liền vội vội vàng đi làm.
Bạch Hiền ngồi vào vị trí của mình, Mễ Nho Nhỏ liền thò qua, “Ai, tôi đã giúp ngươi xin nghỉ rồi, ngươi như thế nào còn tới a?”
Cậu đẩy đẩy mắt kính dày nặng trên mũi mình, cười nói, “Cảm thấy không còn khó chịu nữa, liền tới thôi.”
“Ngốc!!! Ngươi có ngốc không a? Trộm lười nghỉ cũng là tốt.”
Lần này cậu không đáp lại, chỉ là cười cười.
Biên Bạch Hiền nhìn nhìn cái bàn của mình,  ở trên bàn các văn kiện xử lý tốt đều không còn, đại khái là bị tất cả mọi người lấy đi.
Dù sao vốn dĩ chính là chính là công việc của họ, cầm đi thì cầm đi, cậu  mở máy tính ra, bắt đầu xử lý các công việc của mình.
Hôm nay mãi cho đến tan tầm, Phác Xán Liệt đều không có tới công ty, tâm trạng cậu rốt cuộc cũng buông lỏng, nhưng lại cảm thấy vắng vẻ, thật là cảm giác kỳ quái.
Đến tối, Bạch Hiền lại hóa thân thành Baekhyun đến Hỗn Độn quán bar ca hát, cậu ở trên khán đài ca hát một lúc liền thất thần, đôi mắt vẫn luôn để ý khắp nơi ở đại sảnh quán bar, hy vọng có thể nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
Chính là, cũng không có.
Bạch Hiền ngẫm lại, Baekhyun với Phác Xán Liệt chỉ là bèo nước gặp nhau như người xa lạ, nếu nói đến cái gì quan hệ, cũng chỉ có giao dịch một đêm kia, cũng không thể xem là nhận thức.
Biên Bạch Hiền hát xong từ Hỗn Độn đi ra, đại khái là bởi vì tối hôm qua phát sinh sự tình, cũng không có người lại tìm cậu gây phiền toái.
Bạch Hiền thất lạc hồn phách đi đến trạm xe buýt, bởi vì mải thất thần, cậu lại ngồi ở trên ghế không để ý xe buýt dừng lại trước mặt mình rồi đi qua.
Ở lần thứ ba bỏ qua xe buýt, mãi về sau cậu dùng tay vỗ vỗ mặt mình, tưởng tượng cái gì nữa, chính mình không phải đã sớm nói hảo muốn rời xa hắn sao, hôm nay còn chủ động cự tuyệt lời mời của hắn, đều là chính mình tự cự tuyệt, thế nào còn nghĩ nghĩ.
Bạch Hiền lại lấy tay nhéo nhéo gương mặt mình, hảo không cần lại suy nghĩ, còn có rất nhiều việc chưa hoàn thành đâu.
“Đô đô đô……” Xe lại tới nữa.
Lúc này, Biên Bạch Hiền không có lại bỏ qua mà cậu liền lên xe……




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro