Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 30

Theo âm thanh “Thao cái con mẹ ngươi” phát ra thì tên kia cũng ngã trước mặt Biên Bạch Hiền .
Đột nhiên không còn tên đó  khống chế, cả người Bạch Hiền cũng liền lảo đảo ngã xuống, chính là còn chưa kịp ngã trên mặt đất liền rơi vào một vòng tay ôm ấp ấm áp, hương vị có chút quen thuộc.
Biên Bạch Hiền ngẩng đầu híp mắt nỗ lực muốn nhìn người trước mắt ôm lấy chính mình là ai, đầu tóc ngắn, làn da ngăm đen, mày nhăn lại, hơi kiều môi, hình như là Phác Xán Liệt a……
Không sai chính là Phác Xán Liệt, giây tiếp theo, chỉ thấy hắn một tay đem cậu ôm ở trong ngực, mặt khác một bàn tay cầm bình rượu công kích tới đám côn đồ vừa bắt nạt cậu.
Phác Xán Liệt hướng phía trước đi, bắt được ai liền hướng trên đầu họ mà đập, bình rượu chỉ có một, càng đập càng ngắn, cuối cùng đập chỉ còn cổ bình ở lòng bàn tay hắn, máu cũng từ tay chảy ra.
Chính là Phác Xán Liệt cũng không thèm để ý, tiếp tục hướng phía trước mà đi, còn vấp phải mấy tên kia mấy lần liền xô họ tránh ra một người rồi lại một người.
Cứ như vậy, không cần tốn nhiều sức liền mang Biên Bạch Hiền từ hẻm nhỏ ra tới đường cái.
Ra tới đó, Bạch Hiền liền nhận ra Phác Xán Liệt không thích hợp.
Phác Xán Liệt không nói một lời hơn nữa đi đường cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng làm cậu mấy lần suýt ngã xuống.
Rốt cuộc, dưới chân hắn vấp phải thứ gì đó , liền cùng cậu té ngã trên đất.
Biên Bạch Hiền ngửi ngửi, liền cảm thấy trên người Phác Xán Liệt đầy mùi rượu, nói vậy uống cũng không ít rượu, lúc này phỏng chừng là say không đi nổi.
Bạch Hiền nhớ tới mình, bất đắc dĩ Phác Xán Liệt ôm mới đứng được, chính mình cả người mềm như bông lại không có tí sức lực gì, cậu chỉ có thể dùng tay đẩy đẩy hắn.
Bị Biên Bạch Hiền đẩy đẩy, Phác Xán Liệt dí sát đầu trước mặt cậu, sau đó mở nửa con mắt nhìn cậu, nửa ngày qua đi, trên cái mặt liệt của hắn nở một nụ cười, “Lại là ngươi.”
“Ân, là tôi.” cậu đáp lại.
Sau đó Phác Xán Liệt lại không nói, đôi mắt lại muốn nhắm lại, cậu vội vàng lại đẩy đẩy hắn nói, “Trước tiên, chúng ta còn ở trên đường cái đó.”
Phác Xán Liệt giống như nghe được, sau đó từ từ ngồi dậy, dùng sức lắc lắc đầu cho thanh tỉnh một chút.
Đầu Biên Bạch Hiền cũng càng ngày càng choáng váng, cũng ngồi dậy thân dựa vào bên cạnh hắn.
Một lát sau, Phác Xán Liệt đại khái tìm về được một chút thần trí, từ túi quần chính mình móc ra di động gọi điện kêu tài xế của hắn tới đón.
Hắn quay đầu nhìn BaekHyun ngồi ở bên cạnh mình, mặt đỏ phác phác, đôi mắt đã nửa tỉnh nửa mê, Phác Xán Liệt cũng không đẩy cậu ra, đơn giản khiến cho cậu dựa sát thêm vào trên người mình.
Chỉ chốc lát sau, tài xế của Phác Xán Liệt liền tới rồi, tài xế vừa xuống xe liền nhanh chân đi tới trước mặt hắn muốn nâng hắn đứng dậy, “Thiếu gia, ngài như thế nào lại uống nhiều như vậy? Tôi đưa ngài về nhà!”
Phác Xán Liệt  lắc lắc cánh tay, khi nói chuyện còn mang theo men say, “Tôi không cần ngươi đỡ, ngươi đỡ cậu ta dậy, tôi tự mình đi.” Hắn chỉ chỉ người bên cạnh mình.
Tài xế tuân lệnh, liền duỗi tay nâng Bạch Hiền dậy, mà Phác Xán Liệt lại là xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, lại xiêu xiêu vẹo vẹo hướng đi xe đến.
Phác Xán Liệt tiến vào trong xe, theo sau Biên Bạch Hiền cũng được tài xế đỡ tiến vào ngồi ở bên cạnh hắn.
Tài xế đỡ cậu xong liền ngồi vào vị trí lái lái xe đi, “Thiếu gia, vị tiên sinh này nhà ở nơi nào? Hay không để tôi đưa cậu ấy trở về?”
Hắn híp mắt suy nghĩ một chút, giống như không biết nhà cậu ở nơi nào, “Không cần, trực tiếp đi tới biệt thự tôi đi.”
Tài xế trả lời, “vâng.”
Nửa giờ qua đi, xe ngừng ở trước biệt thự Phác Xán Liệt.
Như cũ là hắn tự mình hướng biệt thự đi, tài xế đỡ cậu thần chí đã không rõ cũng hướng biệt thự đi vào.
Tài xế đem Bạch Hiền đặt ở trên sô pha rồi liền đi hầu hạ Phác Xán Liệt, tài xế lấy thuốc giải trượu cho Phác Xán Liệt, hắn một phen tiếp nhận uống xong, sau đó tài xế lấy hòm cấp cứu ra lấy thuốc xử lý miệng vết thương trên tay hắn.
Xử lý tốt viết thương cho Phác Xán Liệt, tài xế thở dài một hơi sau đó lại rời đi.
Vào ngày này mỗi năm, đều sẽ như vậy, uống say không còn biết gì sau đó là tài xế đưa về nhà.
Tài xế đi không bao lâu, Phác Xán Liệt liền có chút thanh tỉnh, hắn xuống giường đứng dậy đi vào phòng khách, chuẩn bị đi vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy hai vại bia, lại thấy được BaekHyun  nằm ở trên sô pha.
Phác Xán Liệt đi tới trước kêu một tiếng, “Đi đến phòng cho khách trên giường ngủ đi.”
Cậu không phản ứng, Phác Xán Liệt liền dùng tay vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của cậu, “Tỉnh tỉnh.”
Cậu rốt cuộc cũng có phản ứng, chỉ thấy hai tay cậu bắt được tay Phác Xán Liệt, khuôn mặt nhỏ ở hướng lòng bàn tay hắn cọ cọ, “Ngô……”

--+-++-++-+
Chết rồi chết rồi... Bé nhà ta chị chuốc thuốc rồi... Tội nghiệp ẻm quá....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro