Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 39

Ngày thứ 2, Biên Bạch Hiền dậy thật sớm, dọn dẹp một chút liền ra cửa.
Cậu lấy hộp cơm sáng mới mua từ Toàn Thịnh ra tới, di động liền vang lên.
Bạch Hiền móc di động ra, ấn nghe máy, thanh âm của Phác Xán Liệt liền truyền tới, “Cho cậu nửa giờ, xuất hiện ở cửa nhà tôi.” Sau đó điện thoại “Bang” một tiếng bị treo.
Bạch Hiền cầm di động có chút khóc không ra nước mắt, nửa giờ, ngồi xe buýt khẳng định không còn kịp rồi, giờ cậu chỉ có thể đau lòng gọi một chiếc taxi.
Hơn hai mươi phút sau, Biên Bạch Hiền thành công đến nhà Phác Xán Liệt.
Tuy rằng Bạch Hiền đã căn xét giờ đến, hơn nữa còn sớm đến vài phút, nhưng là mặt Phác Xán Liệt vẫn tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Cậu đến gần bên người hắn, chỉ thấy hắn đối cậu nói một câu, “Lên xe.” Sau đó mở của ghế sau ngồi xuống.
Bạch Hiền thấy trên xe đã có tài xế, ghế sau ngồi chính là bộ mặt đầy lệ khí của Phác Xán Liệt, cậu rối rắm một phút đồng hồ, sau đó mở cửa ghế phó lái ngồi, cậu mới vừa mở cửa, liền nghe được hắn lạnh lùng nói, “Ngồi vào ghế sau.”
Vì thế Bạch Hiền lập tức đem cửa xe đóng lại, sau đó mở cửa ghế sau ngồi xuống, cậu ngồi tư thế thực câu nệ, hơn nữa cả người đều nép sát vào bên cạnh cửa xe, muốn giữ khoảng cách lớn nhất có thể với Phác Xán Liệt.
Hắn thấy cậu cố gắng cách xa mình, lòng buồn bực “Hừ” một tiếng.
Mà cậu nghe được, cả người lại càng khẩn trương, mồ hôi lạnh toát ra, thở mà cũng không dám thở mạnh ra một tiếng, bên người Phác Xán Liệt khí áp quá thấp.
Bất quá hắn cũng chỉ là hừ một tiếng, cũng không có nói gì thêm.
Bạch Hiền xem biểu tình trên mặt Phác Xán Liệt không có như  khủng bố, lúc này mới đem cơm sáng đưa qua, “Boss, cơm sáng.”
Hắn đối cậu liếc mắt một cái, sau đó tiếp nhận cơm sáng, mở ra, là bánh bao thịt, hắn ở phương diện ăn uống không quá đồ hỏi nhiều thứ, có thể lấp đầy bụng là được, hắn há mồm cắn một ngụm, trong xe tức khắc toàn mùi bánh bao thịt.
Có lẽ là bởi vì quá thơm, Biên Bạch Hiền buổi sáng cũng còn không có ăn cơm sáng, sau đó liền nghe tiếng “ọt…ọt” từ bụng cậu.
Thanh âm này không lớn cũng không nhỏ, nhưng là trong xe thực an tĩnh nên tiếng ọt của cậu liền bị Phác Xán Liệt nghe rõ ràng.
Mặt Bạch Hiền lập tức đỏ bừng, cả người lại hướng cửa xe nơi đó rụt lại.
Hắn nhìn thoáng qua cậu hỏi, “Đói bụng?”
Cậu theo bản năng trả lời nói, “Không có”, sau đó bụng lại  vang lên một tiếng, cậu mặt càng đỏ hơn, hảo muốn tìm cái hố chui xuống đi.
Phác Xán Liệt lại đối Bạch Hiền liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục ăn cơm sáng, rồi nói, “Về sau nhớ ăn cơm sáng,” Cậu vội vàng gật đầu, hắn lại tức giận nói, “Bằng không hiệu suất công việc sẽ rất thấp, vướng chân vướng tay.”
Giọng Phác Xán Liệt nói nghe không tốt lắm, nhưng Biên Bạch Hiền vẫn là đồng ý quan điểm của hắn, vì thế liền thẳng gật đầu.
Sau đó xe đi thêm một đoạn, Phác Xán Liệt đối tài xế nói, “Dừng xe.”
Tài xế nghe được mệnh lệnh của hắn, liền dừng xe, sau đó hắn đối với cậu nói, “Xuống xe.”
Bạch Hiền nhìn cảnh ngoài xe còn chưa tới công ty, cậu hỏi, “Xuống xe làm gì a……”
“Mua cơm sáng đi.” Phác Xán Liệttrả lời, trên mặt tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Biên Bạch Hiền xem biểu tình trên mặt hắn không tốt lắm, vì thế lập tức xuống xe đi mua cơm sáng.
Bởi vì xe còn ở ven đường dừng lại, cậu không dám chậm trễ thời gian của Phác Xán Liệt quá nhiều, liền tùy tiện mua hai cái bánh bao rồi trở lại.
Cậu một lần nữa ngồi trong xe, hắn nhìn thoáng qua hai cái bánh bao trên tay cậu nói, “Ăn ít như miêu vậy?”
Bạch Hiền cắn cắn môi, sau đó gật gật đầu nói, “Đối với tôi thì đủ rồi……”
“Hừ.” Phác Xán Liệt lại tức giận hừ một tiếng.
Cậu siết chặt túi, không nói chuyện.
Nửa ngày, thanh âm Phác Xán Liệt lại vang lên, “Ngươi như thế nào còn không ăn?”
“Tôi một hồi tới rồi công ty lại ăn……” Bạch Hiền trả lời.
“Hiện tại ăn.” Phác Xán Liệt ra lệnh nói.
“Tôi một hồi đến công ty ăn là được……” cậu cũng không muốn ở trước mặt hắn ăn cái gì.
“Công ty là nơi làm việc, giờ là nơi ngươi ăn cơm sáng sao?” Phác Xán Liệt âm lãnh nói.
Hắn nói làm cậu không có cách nào phản bác, vì thế, cậu mở túi bánh bao, sau đó ăn một ngụm bánh bao.
Trong lúc này, Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm vào cậu, bị hắn nhìn chằm chằm, cậu ăn không vào.
Rốt cuộc mười lăm phút sau, Biên Bạch Hiền đem hai cái bánh bao ăn xong.
Mà Phác Xán Liệt là nhìn cậu ăn xong rồi mới dời đi ánh mắt, cậu xem hắn không có nhìn chằm chằm chính mình cả người mới thả lỏng một chút, ăn cơm sáng đều như vậy thật sự rất mệt……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro