CHƯƠNG 4 thật sự chính là ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngày hôm sau, Phác Xán Liệt dần dần tỉnh lại, sau đó xốc chăn lên, xoay người xuống giường đi vào phòng tắm.

Phác Xán Liệt rời giường động tĩnh quá lớn, hắn rời giường, Biên Bạch Hiền cũng liền tỉnh.

Biên Bạch Hiền cảm thấy đầu đau như búa bổ, không, là toàn thân đều rất đau, đặc biệt là nơi đó, nhưng bất chấp là như vậy, Biên Bạch Hiền vẫn vội vàng đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra quần áo của mình liền mặc vào, Biên Bạch Hiền lúc cài cúc áo đôi tay không ngừng run, nửa ngày đều khẩn trương không cài xong một cái cúc áo, tay không ngừng run, môi cũng run, toàn thân trên dưới lạnh lẽo một mảnh.

Nếu không nhìn lầm, nam nhân trong phòng tắm, hẳn là Phác Xán Liệt, là bạn học cùng đại học kiêm bạn cùng phòng, càng là người chính mình yêu thầm mười mấy năm.

Đều do chính mình tối hôm qua thời điểm bán đấu giá đang ngẩn người, nếu biết được người mua chính mình chính là Phác Xán Liệt, cón chết cũng sẽ cự tuyệt, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của cậu ở trước mặt Phác Xán Liệt.

Biên Bạch Hiền run run rẩy rẩy mặc xong quần áo của mình rồi, Phác Xán Liệt cũng từ trong phòng tắm ra tới, Phác Xán Liệt chỉ mặc độc một cái quần lót, ở cổ vắt một cái khăn lông, trên tóc nước từng giọt nhỏ xuống.

Phác Xán Liệt vừa ra tới liền thấy Biên Bạch Hiền mặc quần áo chỉnh tề đứng trước tủ, Phác Xán Liệt một bên dùng khăn lông xoa một bên hỏi, "Ngươi gọi là BaekHyun, đúng không?"

Biên Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt ánh mắt hắn nhìn cậu như đang nhìn một người xa lạ, còn gọi nghệ danh của mình, nhìn dáng vẻ chính là không nhận ra mình, bất quá như vậy cũng tốt, Biên Bạch Hiền cúi đầu sau đó lại gật gật đầu, nhỏ giọng đáp, "Ân."

Phác Xán Liệt lau khô tóc lại bắt đầu mặc quần áo vào, "Ân khá tốt."

Biên Bạch Hiền không hiểu lắm Phác Xán Liệt những lời này ý tứ, theo bản năng ngẩng đầu lên hỏi, "A?"

Giờ này khắc này Phác Xán Liệt đã mặc xong, quay đầu nhìn về phía Biên Bạch Hiền, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Biên Bạch Hiền, hắn cười trả lời, "Tôi là nói tối hôm qua tôi thực vừa lòng."

Biên Bạch Hiền bị Phác Xán Liệt này vừa thấy tâm bùm bùm nhảy, Biên Bạch Hiền vội vàng cúi đầu, lại dùng muỗi đại thanh âm trả lời nói, "Ân."

Tuy rằng lời nói của Phác Xán Liệt không quá xuôi tôii, nhưng trong lòng Biên Bạch Hiền vẫn cười một nụ cười, như thời đại học, tươi cười ấm áp, khi cười còn có cái lúm đồng tiền duyên dáng.

Có lẽ Phác Xán Liệt thấy phản ứng lấy lòng của Biên Bạch Hiền, Phác Xán Liệt đi tới trước mặt Biên Bạch Hiền, Phác Xán Liệt rất cao, ước chừng cao một mét chín, Biên Bạch Hiền lại cao một mét bảy mấy nên hắn khi đứng đối diện cậu lại cao hơn cậu phân nửa cái đầu.

Phác Xán Liệt vươn tay xoa xoa đầu Biên Bạch Hiền, lại không nghĩ tới xúc cảm không tồi, lại xoa xoa.

Bị xoa tóc Biên Bạch Hiền không dám động, chỉ là cúi đầu để Phác Xán Liệt xoa.

"Cho ngươi, không hẹn ngày gặp lại." Thanh âm của Phác Xán Liệt vang lên trên đỉnh đầu Biên Bạch Hiền.

Biên Bạch Hiền ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt chính là bàn tay Phác Xán Liệt có chút thô ráp nhưng vẫn thon dài đẹp tay như cũ, ngón tay gian kẹp một tờ chi phiếu, sắc mặt Biên Bạch Hiền tức khắc trắng bệch.

Bất quá cuối cùng, Biên Bạch Hiền vẫn là tiếp nhận tờ chi phiếu kia.

Biên Bạch Hiền tiếp nhận chi phiếu trong tay Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt liền quay đi, lần này không có nói một lời với Biên Bạch Hiền.

Biên Bạch Hiền ngốc ngốc nhìn nhìn chỗ trống của chi phiếu trong tay, còn có chỗ ký tên Phác Xán Liệt.

Quen thuộc tự, quen thuộc tên, lại không phải quen thuộc người.

Chưa bao giờ nghĩ tới, tại đây ở loại sự tình này Phác Xán Liệt sẽ ra tay rộng rãi như thế.

Bất quá 5 năm thời gian xác thật có thể cho một người thay đổi không ít, chính mình cũng thay đổi không phải sao, trở nên tục tằng vô cùng.

Biên Bạch Hiền đánh giá một chút thời gian, không sai biệt lắm Phác Xán Liệt hẳn là rời đi, Biên Bạch Hiền mới mở cửa đi ra ngoài, để tránh một hồi ở dưới sảnh chạm mặt nhau cậu lại một phen xấu hổ.

Biên Bạch Hiền bước từng bước một đi tới cửa, sờ sờ trong túi mấy tờ tiền mặt, cuối cùng vẫn là quyết định ngồi xe buýt về nhà, bởi vì tất cả các tuyến đường bên cạnh không có trạm xe, Biên Bạch Hiền chỉ có thể kéo thân thể vô cùng mỏi mệt đi một đoạn đường thật lớn mới ngồi trên xe buýt.

Lăn lộn mấy giờ, Biên Bạch Hiền rốt cuộc về đến nhà, Biên Bạch Hiền sống tại một căn hộ cũ nát ở tiểu khu, ước chừng có năm tầng, không có thang máy, Biên Bạch Hiền lại chịu đựng đau đớn bước từng bước một đi lên gác mái cao hơn mặt một chút ở tầng năm.

Gác mái rất nhỏ, bên trong chỉ có một cái giường cùng một cái cái bàn liền không còn chỗ đứng, gác mái đông lạnh hạ nóng, người bình thường là chịu không nổi, nhưng là Biên Bạch Hiền lại rất vừa lòng, đại khái là bởi vì ở lâu quen rồi đi, hơn nữa tiền thuê nhà trên gác mái thực rẻ, một tháng chỉ cần một trăm khối là được.

Biên Bạch Hiền tiến vào gác mái liền nằm ở trên giường, thể xác và tinh thần mỏi mệt Biên Bạch Hiền nhắm lại hai mắt của mình nghỉ ngơi.

Bất quá cũng chỉ ngủ hơn nửa giờ, Biên Bạch Hiền đột nhiên liền mở to mắt, còn có thật nhiều việc chưa có làm xong đâu, Biên Bạch Hiền lăn long lóc từ trên giường lên, sau đó nắm áo khoác lên lại vội vàng ra cửa......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro