chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9

Hai ngày sau gió êm sóng lặng trôi qua, Bạch Hiền ở công ty chỉ làm việc tại chỗ ngồi cũng không ra khỏi phòng, phòng nước cùng WC lại trong phòng rất tiện, bởi vậy Tề An không gặp được Xán Liệt.

Ngày thứ ba, Xán Liệt triệu tập hội nghị, gọi toàn bộ nhóm nhân viên toàn cấp bộ phận tiêu thụ qua, Bạch Hiền nơm nớp lo sợ cũng phải ngồi ở phòng hội nghị.

Bất quá, Xán Liệt cũng không có làm khó xử Bạch Hiền, thậm chí không thèm liếc mắt một cái, Bạch Hiền trong lòng thở dài nhẹ nhõm.

Kế tiếp chính là chính thức mở họp, Xán Liệt nói ra một vấn đề hỏi mọi người: "Nếu hiện tại xuất hiện một sản phẩm mới, các ngươi sẽ làm như thế nào để đi tiêu thụ?"

Mọi người bàn luận sôi nổi mỗi người lại đề ra một cách nghĩ riêng, vì thế Xán Liệt liền ra hiệu để từng người lên tiếng.

Trong lúc mội người phát biểu,Bạch Hiền trộm quan sát đến Xán Liệt, chỉ thấy Xán Liệt lông mày hơi hơi nhăn, mím chặt miệng, mặc kệ mọi người nói gì đều là một bộ biểu tình như vậy, mặt mày tràn ngập tràn lệ khí.

Rõ ràng ngũ quan vẫn là hắn, nhưng lại không giống hắn, trước kia trên khuôn mặt hắn luôn mang theo nụ cười ấm áp của ánh mặt trời.

Hơn nữa, hắn từ khi nào lại trở thành thương nhân, hồi đại học hắn học ngành luật sư mà......

Bất tri bất giác suy nghĩ lại không để ý mọi người đều đã phát biểu xong, ánh mắt mọi người lại tập trung ở trên người Bạch Hiền, bao gồm cả Xán Liệt đang dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu.

Bạch Hiền bị nhìn Xán Liệt như vậy càng khẩn trương, Bạch Hiền gãi gãi đầu, thời điểm vừa định đứng lên phát biểu ý kiến, lại nghe Xán Liệt ra tiếng nói, "Hảo, nếu tất cả mọi người đều nói xong, chúng tôi bắt đầu nói tiếp theo cái......"

Bạch Hiền nửa đứng dậy, sau đó bị nói Xán Liệt như vậy, chỉ có thể lại yên lặng ngồi xuống, hảo xấu hổ, Bạch Hiền cúi đầu, cảm giác mặt hảo nóng.

Kế tiếp bọn họ lại thảo luận cái gì, Bạch Hiền cũng không nghe vào nổi.

Nửa giờ qua đi, hội nghị rốt cuộc cũng muốn nghỉ rồi, chính là thời điểm sắp kết thúc thì lại càng thêm xấu hổ. Bởi vì thư kí của tổng tài phân phối tân nhiệm vụ cho mỗi người ở bộ phận tiêu thụ, lại duy nhất không giao nhiệm vụ cho cậu, trước mặt tất cả mọi người Bạch Hiền xấu hổ không còn lời gì để nói, cúi đầu lại càng thấp hơn.

Bạch Hiền cảm thấy, Xán Liệt khẳng định là nhận ra mình, bằng không sẽ không cố ý đối xử với mình như vậy.

Từ phòng hội nghị ra tới chỗ ngồi một lúc sau, tất cả mọi người đều bắt đầu bận rộn xử lý công việc mới được phân phối xuống, chỉ có Bạch Hiền ngồi ở chỗ ngồi mặt đối mặt máy tính, không có việc gì làm.

Bạch Hiền ngồi ngốc một lúc lâu, lúc này nữ đồng sự bên cạnh đột nhiên nói với cậu "Bạch Hiền, ngươi có thể giúp tôi đi photo phần tư liệu này được không thành năm mươi bản."

Bạch Hiền tiếp nhận tư liệu, gật gật đầu nói, "Hảo."

"Cảm ơn ngươi nha." Nữ đồng sự cười ngọt ngào đối với Bạch Hiền nói.

Bạch Hiền cũng cười cười, "Không có gì."

Sau đó nữ đồng sự lại nghiêm túc công tác, mà Bạch Hiền lại ôm đống tư liệu đi photo.

Nữ đồng sự này tên là Mễ Nho Nhỏ, người cũng như tên chẳng những không cao dáng người cũng rất nhỏ, tựa như học sinh cao trung, kỳ thật Bạch Hiền đối với nàng rất có hảo cảm, tuy rằng chưa nói chuyện nhiều, nhưng nàng không giống người khác đều đối với cậu luôn có thành kiến, buổi sáng có đôi khi còn cười với cậu chúc cậu buổi sáng tốt lành.

Photo năm mươi bản thực ra rất nhanh, Bạch Hiền đem tư liệu ghim lại từng phần, sau đó sửa sang cầm về.

Bạch Hiền đem tư liệu đưa cho Mễ Nho Nhỏ, Mễ Nho Nhỏ lại cười nói cám ơn sau đó lại nghiêm túc làm công việc.

Có đồng sự thấy Mễ Nho Nhỏ nhờ Bạch Hiền hỗ trợ, liền sôi nổi đem những công việc nhỏ đưa cho Bạch Hiền xử lý, dù sao Bạch Hiền cũng nhàn rỗi.

Kết quả là, Bạch Hiền cũng bắt đầu bận rộn......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro