Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


------------------------

Mới ăn được một nửa, Nghi Ân đột nhiên đứng dậy nói là có văn kiện khẩn cấp cần phải về công ty ngay. Cậu chưa kịp nói gì đã thấy ghế ngồi cùng bát đĩa của Nghi Ân trống trơn, rõ ràng xuất ăn của mình vẫn còn 2/3 thịt dê nữa chưa ăn tới, lại nhìn lão Đại mặt lạnh cũng chưa ăn xong, nhất định là Ân ca phải đói lắm, có như thế mới ăn nhanh như vậy. Mà cái người mang giày vội vã rời đi kia đang rối rắm vô cùng. Lão Đại à, anh nhất định phải nắm chắc cơ hội này, tôi vì hạnh phúc của anh mà hi sinh món tráng miệng ngon lành a! Lão đại, tôi chúc anh thành công, tiểu nhân phải về đi ăn thêm cái gì đó mới được.

Đoàn Nghi Ân vừa rời đi, bàn ăn trong nháy mắt trở thành chiến trường im lặng, cậu ngây ngốc nhìn hắn tự nhiên thấy vô cùng xấu hổ, vị đương sự còn lại lại hoàn toàn không ý thức được, hoàn toàn tự nhiên: "Ăn đi, lát nữa đưa cậu đến công ty gần đây xem xét một chút." Gì? Chuyện gì đang diễn ra đây? Tại sao thanh âm của lão Đại mặt lạnh lại đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy? Cậu lắc lắc đầu vứt bỏ mấy ý tưởng lung tung trong đầu, một lòng nhận mệnh tiếp tục chuyên tâm ăn cơm. Hắn ngoài mặt thì bất động thanh sắc, nhưng trong lòng thì đang tủm tỉm cười thầm. Một bên chăm chú ăn cơm, một bên đối diện chăm chú đánh giá, tuy có hơi ngốc nhưng lại nhu thuận đáng yêu, khi ăn cơm còn thỉnh thoảng còn đưa lưỡi liếm đi nước tương dính trên khóe miệng, xem ra ngốc nghếch đến mức này đích thực không phải giả bộ. Có khi tháng này nên tăng lương cho Đoàn Nghi Ân mới được, người nhanh nhẹn như vậy muốn tìm cũng không phải dễ.

Ăn trưa xong, tâm tình của hắn thật tốt, mang theo bé tiểu thụ chậm rãi tản bộ về công ty, bé tiểu thụ dường như vẫn còn đôi chút sợ hãi y, phải như thế nào mới có thể thân cận hơn được? "Nghe nói cậu nhờ người quen xin vào?" Sau khi nói xong, hắn quay xuống nhìn thấy hai má cùng tai của cậu dần đỏ ửng lên. "Vâng, đúng vậy... Bởi vì thành tích học tập ở trường không quá xuất sắc, mẹ tôi lo lắng nếu không nhờ người giúp sẽ không xin được việc, cho nên mới..." Thật sự là thẳng thắn đến mức đáng yêu, ừm, nếu về sau ở trên giường cũng thành thật như vậy thì tốt lắm. "Ngài không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc." Thấy thủ trưởng sắc mặt vẫn không thay đổi cậu cố gắng tỏ vẻ quyết tâm. "Không quan trọng, chủ cần cậu cố gắng học tập, tôi nhất định sẽ dạy cho cậu." Khụ, tiện thể dặy luôn kỹ xảo ở trên giường.... Mặc dù suy nghĩ trong lòng của hai người cách nhau hàng vạn dặm, nhưng cuộc nói chuyện ngắn ngủi lúc đó lại giống như mang hai con người xa lạ lại gần với nhau hơn. Hắn tự nhiên đặt tay lên vai cậu, nghiêng đầu đi một chút là có thể nhìn thấy lông mao thật nhỏ trên làn da, có điểm giống... trái mật đào, thật muốn cắn một ngụm. "Ơ, ở gần công ty có starbucks a!" hắn còn đang đắm chìm trong ảo tưởng đột nhiên trở về với thực tại. "Ừ, thích sao?" Sau đó âm thầm thở dài, cứ tiếp tục như vậy thì hình tượng mặt lạnh của mình làm sao mà giữ được. "Vâng, buổi trưa tôi thích uống cái gì đó, mùa đông thì nóng ấm, mùa hè thì nước ép xoài mát lạnh." Nhắc đến thứ mình thích cậu cảm thấy thật vui vẻ, trong mắt không tự giác toát ra ánh nhìn long lanh. "Không thích cà phê?" Còn tưởng rằng tiểu hài tử thích cà phê của starbucks, kết quả lại là thích đồ ngọt. "Cũng bình thường thôi, không hẳn là ghét, nhưng đối với cà phê tôi có chút mẫn cảm, khi uống vào sẽ bị hưng phấn quá mức. Chắc ngài thích cà phê lắm nhỉ?" "Sao lại hỏi vậy?" "Ừm..." Cậu do dự một chút, lại có chút buồn rầu, "Những người có thân phận lớn như ngài thường thích cà phê mà." Xem ra đứa nhỏ này nhất định đã bị mấy tổng tài trong tiểu thuyết đầu độc. "Cũng không thích lắm, thực ra tôi cảm thấy hồng trà vẫn tốt hơn." Cuối cùng Phác Xán Liệt vẫn không nhẫn tâm nói thẳng, cho tiểu hài tử khờ dại này tưởng tưởng một chút cũng không phải là không thể.

Buổi chiều, Nghi Ân cấp cho cậu một cái đĩa mềm mới, để hắn trang trí bên trong máy tính cho đẹp một chút, cái này đối với bé thụ Tiểu Liệt bán trạch nam mà nói quả thật là một món quà tuyệt vời. Cậu mở đĩa mềm liền thấy một tệp văn kiện, khi mở ra thấy bên trong toàn những cái tên kỳ quái, nào là "Những đồ vật thật tốt dành cho bé thụ Tiểu Liệt.", "Bé thụ Tiểu Liệt nhất định muốn xem", "Trợ giúp Tiểu Liệt học tập"... linh tinh, nhưng tất cả đều là dành cho cậu. Tuy rằng tò mò nhưng vẫn phải hoàn thành công việc trước, cẩn thận mở một văn kiện tên là "Cách thay đổi bản thân dành cho bé thụ Tiểu Liệt", có lẽ là công văn giúp hắn gia nhập công ty cho tốt. Cậu đang chuyên tâm làm việc với máy tính, trước mặt bỗng nhiều thêm một ly nước ép xoài, kinh ngạc ngẩng mặt lên thì thấy khuôn mặt băng sơn vạn năm của lão đại nhưng ở đây lại có chút gì đó kỳ lạ, nhưng rốt cục là kỳ lạ ở chỗ nào? Ngơ ngác suy nghĩ đến nửa ngày cũng không có kết quả, cậu cũng chẳng thèm nghĩ nữa, hai tay cầm cốc nước hỏi: "Là mua cho tôi sao?" "Không phải cậu bảo thích sao?" Bỏ lại một câu nghi vấn cũng không thèm trả lời, hắn liền đi về phăn phòng mình để lại bé thụ Tiểu Liệt ngơ ngác suy nghĩ lão Đại thật lạnh lùng a, đã nói ít lại còn chẳng thèm thay đổi khuôn mặt.

Tới gần tan sở, cậu rốt cục phân chia tất cả các công văn hoàn chỉnh, đang muốn đưa mục lục đồng thời trả lại đĩa mềm cho Ân ca, hắn lại nói gửi mail cho hắn là được rồi, còn đĩa mềm là lễ vật riêng của cậu. Vì thế tiểu thụ ngoan ngoãn xem xét lại một chút, sau đó chuẩn bị ra về, ngay khi hắn dọn dẹp mọi thứ xong xuôi chuẩn bị rời đi thì lão Đại lại một lần nữa xuất hiện phía sau không một tiếng động : "Chuẩn bị về nhà chưa?" Tiểu Liệt ban đầu có chút sợ hãi, vỗ về chính mình bình tĩnh lại cẩn thận nói: "Vâng, tôi chuẩn bị về bây giờ." "Tôi đưa cậu về!" "Cảm ơn ngài, không thần đâu ạ, tôi tự mình đi..." Cậu còn chưa kịp nói xong , hắn đã quay người đi ra ngoài, cậu đành ngượng ngùng đuổi theo.

Buổi tối chuẩn bị ngủ, Tiểu Liệt chợt nhớ đến đĩa mềm Ân ca cho hắn, nhất thời lòng hiếu kỳ liền nổi lên, đem máy tính đến bên giường bật lên, tùy tiện mở một tệp văn kiện. "Ân, ân... rất thoải mái, rất thích... !!! Thật là lợi hại!" Trên màn hình là một cậu trai nhỏ nhắn đang bị đặt dưới thân mà trừu sáp, hai người thi thoảng còn hôn nhau, rên rỉ liên tục. Cậu cơ hồ sợ đến ngây người, tuy rằng bình thường hắn hay bị người ta trêu đùa gọi là tiểu thụ, nhưng chính là sự tình này hắn chưa từng thấy qua, thẹn thùng đến mức cả mặt đều đỏ lên, nhưng bản thân lại không nhịn được tò mò mà xem hết. Đương nhiên đêm hôm ấy, bé thụ Tiểu Liệt gặp một giấc mộng, trong mộng hắn bị Phác Xán Liệt đặt ở dưới thân làm như vậy, kết quả sáng hôm sau hắn liền vô cùng xấu hổ, quần lót ở dưới ướt đẫm một mảng khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Đầu sỏ Đoàn Nghi Ân ở văn phòng thấy bé thụ Tiểu Liệt mang khuôn mặt uể oải đi làm liền biết tối hôm qua nhất định đã xảy ra chuyện gì, mặc dù còn chưa biết là xảy ra cái gì nhưng trong nội tâm đã thầm cười trộm. Hiện tại mỗi lần cậu nhìn thấy lão Đại đều vô cùng ngại ngùng, tại sao lại có thể mộng như vậy, chẳng lẽ bản thân mình lại có cái ý nghĩ không an phận này đối với lão Đại! Càng nghĩ như vậy, cậu lại càng không dám đối mặt với hắn, có điều chính là buổi chiều đúng giờ sẽ có nước ép xoài của starbucks, buổi chiều Phác Xán Liệt vẫn như cũ đưa hắn về nhà. Cậu cảm thấy nhất định mình đã mắc bệnh, thời điểm tắm rửa sẽ vô tình nhớ đến sườn mặt của Phác Xán Liệt khi lái xe, thế nhưng tồi tệ hơn là liên tưởng đến cả trong mộng, sau đó liền... Cương. Run rẩy tự mình giải quyết vấn đề sinh lý, cậu cảm thấy thẹn muốn chết luôn, cố gắng chui vào chăn ngủ.

Hai tuần kế tiếp tiểu Liệt đều đã cố gắng né tránh hắn, chính là việc này chỉ có thể là mơ ước, ngày nào cũng nước ép xoài không hề gián đoạn, tan sở vẫn có người đưa về, thậm chí đến cả cơm trưa cũng bị hắn đưa đi ăn, thi thoảng còn bị gọi đi học cái này cái nọ, việc này làm cho bé thụ Tiểu Liệt ngày ngày mộng thấy mình bị Phác Xán Liệt đặt dưới thân mà làm... xxoo, thân thể lại phản xạ có điều kiện làm cho hắn không nhịn được nghĩ đến Phác Xán Liệt khi tự an ủi.

Tục ngữ nói rất đúng, vắng mặt im lặng giữa bùng nổ ở gần im lặng giữa biến thái, (câu này đầu tiên mình hiểu là con giun xéo lắm cũng quằn, nhưng lại không giống như vậy cho lắm, ai giải thích giùm nha, QT là: không ở trầm mặc trung bùng nổ, ngay tại trầm mặc trung biến thái), mà bé thụ Tiểu Liệt đâu phải là biến thái, vì thế hắn chọn bùng nổ. Một buổi chiều tươi sáng, lão Đại đưa cho tiểu Liệt nước xoài, nhưng hắn không uống, mà đi theo vào văn phòng của lão Đại. "Cái kia... Phác tổng..." Hắn nhíu mi, nhìn tiểu hài tử trước mặt, "Có chuyện gì?" bé thụ Tiểu Liệt chạy đến bên bàn gật đầu như gà mổ thóc, sau đó lại do dự thật lâu mới mở miệng: "Trong giờ làm việc có thể hỏi chuyện ngoài công việc không ạ?" Hắn gật gật đầu. "Nếu... Cái kia... tôi nói, chỉ là nếu thôi ạ, tại sao cứ nhớ đến một người sẽ có phản ứng sinh lý?" Hắn không trả lời, nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt trở nên thâm thúy. Cậu bị y nhìn đến khẩn trương, miệng tự động giải thích, "Ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ là..." "Tiểu Liệt, cậu thích tôi!" Nghe được câu nói thập phần chắc chắn, Thành Liệt cả kinh, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn không phải là "Tại sao mình lại thích Phác tổng?", mà là "Xong rồi, bị Phác tổng phát hiện rồi, sẽ không ghét mình chứ?", đến lúc này cậu mới hiểu được hành vi bất thường của mình mấy ngày trước của mình là vì cái gì. Mắt thấy hai tai Tiểu Liệt chậm rãi đỏ lên, hốc mắt cũng bắt đầu ầng ậng nước, tựa hồ như sắp khóc. Hắn đứng lên tới gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau, khẽ mỉm cười nói: "Vậy cứ tiếp tục thích tôi đi." Sau đó tiếp tục hôn lên đôi môi mình mơ ước đã lâu.

Thẳng đến khi hắn hôn đến xương quai xanh trên cổ, cậu mới ý thức được đang xảy ra chuyện gì, hai tay chống lên đẩy người ở trên thân mình: "Phác tổng...." "Gọi tên anh!" " Xán... Xán Liệt.., chúng ta.... đừng... văn phòng..." Mất nửa ngày bé thụ Tiểu Liệt mới nói được một câu đầy đủ, Phác Xán Liệt đã biết cậu lo lắng cái gì, "Kết giao với anh đi! Đêm nay đến nhà của anh." Đem cúc áo sơ mi của tiểu Liệt chỉnh lại cẩn thận, ôn nhu hôn nhẹ nhàng lên trán, sau đó dắt tay bé thụ Tiểu Liệt đang thất thần ra khỏi văn phòng.

Trong văn phòng, Phác tổng cảm khái ánh mặt trời - sáng lạn thật tốt, bé thụ Tiểu Liệt thật mềm mại. Cậu tưởng tượng lại ban nãy cảnh tượng bị Phác Xán Liệt đẩy ngã, cậu ngại ngùng đem mặt chôn sâu trong lồng ngực của người nào đó.
Đoàn Nghi Ân ngồi bên máy tính điên cuồng gõ phím miêu tả lại chuyện xưa - một nhân viên mới bị quản lý ở văn phòng xxoo!

------------------Hoàn-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro