📋Chúng ta của sau này(7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon đứng yên nhìn dòng người qua lại,ai ai cũng vội vàng,và cô,cũng là một trong số đó.Bình thường thì có gì không tốt chứ?Cho dù trước đây cô từng hy vọng mình sẽ khác mọi người,sẽ là một người thật đặc biệt,nhưng hiện tại,cô cũng chỉ bình thường như bao người,không có điểm gì khác biệt quá lớn.

Ngay gần chỗ cô cũng có một người con người đang đứng yên lặng.

Jiyeon nhíu mày,cô đã là người cuối cùng tan tầm,sao Lisa vẫn còn ở đây?Nhìn dáng vẻ cô ta hình như đang chờ ai đó.Jiyeon tự thấy hiện tại mình và cô ta cũng chưa được gọi là quen biết nên không đến chào hỏi.Hơn nữa,chờ ai là việc của mỗi người,cô không nên quan tâm.

Lát sau,có một chiếc xe đỗ trước mặt Lisa,cô ta mở cửa xe ngồi vào.

Jiyeon đang định rời mắt thì chiếc xe kia đột nhiên lùi về phía sau ,bẻ lái sang một bên,để lộ gương mặt người đàn ông bên cạnh.

Cô bất giác mở to mắt,vô thức bước theo hai bước.

Nếu có một ngày,anh xuất hiện trước mặt cô,dù đã trải qua nhìu năm không gặp,liệu cô có thể vừa liếc mắt đã nhận ra anh không?

Câu trả lời là,có thể.Thậm chí dù chỉ nhìn một bên mặt,cô cũng biết đó là anh.

Cô chỉ kịp đuổi theo 2 bước,rồi ép mình dừng lại.

Đuổi theo,rồi sẽ thế nào nữa?

Cùng lắm chỉ có thể nói một câu:Đã lâu không gặp.

Hơn nữa,Soyeon đã ám chỉ rất rõ ràng,hiện tại Chanyeol rất hạnh phúc bên bạn gái,anh ấy đã vượt qua được quãng thời gian không có Jiyeon bên cạnh từ lâu rồi.

Tốt lắm,nên như vậy.

Tốt lắm...

Jiyeon đứng im,trên miệng thoáng hiện lên một nụ cười.

Sehun dừng xe trước mặt Jiyeon,cô cười với anh ta rồi mở cửa lên.

Cảnh tượng ban nãy,cô cố gắng không để tâm,cố gắng coi nó là chuyện bình thường,giống như đang tự khuyên nhủ bản thân,nó chẳng đáng để mình phải suy nghĩ nhiều,ngay cả khi có liên quan tới người ấy.

Jiyeon nói địa chỉ cho Sehun.Nơi ở của cô cũng không xa công ty lắm nên chẳng mấy chốc xe đã dừng trước cổng công ty.Jiyeon xuống xe,khó xử nói:"Phiền giám đốc chờ tôi một lát!".

Sehun cười đồng ý.

Hai người họ mới quen không lâu,cho dù tương lai là đồng nghiệp lâu dài nhưng mà hiện tại,cô cũng sẽ không mời anh ta vào nhà mình.Về phương diện này,xưa nay cô vẫn cố chấp và bảo thủ như thế.Đây không phải là vấn đề đúng hay sai,mà chỉ là sở thích của cô.

Sợ Sehun đợi lâu,Jiyeon cố gắng trang điểm nhanh nhất có thể,rồi vội vàng thay quần áo,chọn phụ kiện thích hợp.Cuối cùng cô đứng trước gương,ngắm đi ngắm lại từ trên xuống dưới 3 lần,khẳng định không có gì bất ổn rồi mới ra khỏi nhà.

Cô tới gần xe,nhìn thấy Sehun đang chăm chú chơi một trò chơi đang được ưa chuộng trên di động.

Còn nhớ,khi còn học đại học,cô cũng rất thích chơi trò chơi này,đáng tiếc điện thoại của cô không tải được về.Hồi đó cô vô tình thấy trò Temple Run trong di động của một người bạn học,chơi thử một lần đã thích,liền tải về di động,mất rất nhiều lưu lượng,nhưng đến lúc tải xong,cài đặt ra  không chơi được vì phần mềm không tương ứng với máy.Sau này cô mua điện thoại,lại quên mất nên không tải về nữa.

Ngày ấy,cô rất thích chơi trò chơi này,suốt ngày tìm bạn học kia mượn điện thoại khiến bạn ấy phát điên đến mức mỗi khi nhìn thấy cô liền hỏi:"Lại muốn chơi game ấy hả?".

Ngày ấy,cô còn chưa tay Chanyeol,cô lấy điện thoại của anh,giấu điên bỏ 5 won mua lưu lượng để tải trò chơi,nhưng chơi xong lại quên không xóa.

Mấy tháng sau.Chanyeol phát hiện ra liền mắng cô một trận.Hình như anh chưa bao giờ dùng di động để lên mạng,thế giới của anh và thế giới của cô chẳng thể hài hòa...

Bao giờ cũng thế,khi đứng dưới góc độ một người ngoài cuộc nhìn lại quá khứ của mình,ngay cả cô cũng phát hiện ra,ồ,hóa ra hai người không hợp nhau.

Vậy thì sao chứ?

Cô sống luôn từng chút,từng chút dùng sự lơ đễnh để nhắc nhở chúng ta rằng,những thứ bản thân cho rằng đã quên thực ra là vì chúng ta sợ phải nhớ lại mà thôi.

Sehun cất di động đi:"Nhanh vậy?".

Biểu hiện của anh ta lúc nhìn thấy Jiyeon hoàn toàn không có lấy một chút ngạc nhiên nào.Anh ta cũng không hề có ý định khen ngợi khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của cô,có lẽ đã nhìn quá quen những cô gái hay trang điểm rồi,hoặc là vì gặp nhiều người đẹp quá nên quen mắt.

Jiyeon ngồi vào trong xe mới đáp:"Vậy chỉ có thể trách những cô gái đi cùng anh trước đây không biết chú ý tới tốc độ.Đôi khi,tốc độ và hiệu suất cũng có tỷ lệ thuận."

Sehun khởi động xe,gật đầu:"Ừ.Sau này sẽ nhắc nhở bọn họ làm tròn bổn phận".

"Không sợ đắc tội với người đẹp sao?".

Sehun cười:"Chẳng phải người ts vẫn nói,"có mới nới cũ"hay sao?".

Không nghiêm chỉnh chút nào!nhưng Jiyeon nghe cũng không tức giận.

Sehun bị ép buộc tới dự bữa tiệc này vào giờ chót.Vốn dĩ người tham gia là bố anh ta,nhưng vì ông ấy có việc đột xuất không thể đi được nên mới thông báo cho anh ta đi thay.Khi còn trẻ Sehun đương nhiên phớt lờ những yêu cầu như thế này của bố,nhưng bây giờ thì khác,anh ta hiểu rõ bố mình dốc sức lực trên thương trường nhiều đến thế nào,có được cơ ngơi như hôm nay không phải là chuyện dễ dàng.Bố anh đã dặn đi dặn lại anh phải tới,đương nhiên anh không thể không nghe.

Yến tiệc không có gì đặc biệt cho lắm,nếu có gì gọi là nổi bật thì chính là Lee Taeyong,cậu ba nhà họ Lee.Ở Seoul nhà họ Lee có địa vị không dễ lay chuyển được.Chàng công tử này tuy tác phong làm việc vô cùng cổ quái nhưng lại như sấm rền gió cuốn.Khi mới bước chân vào thương trường,anh ta thực hiện một loạt cải cách,khiến rất nhiều người trong giới phải kiêng dè,vừa sợ hãi vừa tức giận.Buổi tiệc anh ta đứng ra tổ chức,đương nhiên ai cũng phải nể mặt tới dự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro