♣Chương 7♣: Trốn Học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Bạch Dương đối với chuyện này hết thảy hồn nhiên không biết, ở trên giường lăn hai cái, không thể không nhận mệnh mà xoay người xuống giường, còn có bài tập chờ cô làm nữa a.

Thời điểm đứng trên mặt đất hít sâu một tiếng, cô rốt cuộc cũng là bị đá tới cẳng chân rồi, hiện tại hơi dùng chút lực liền đau.

Cô lại lười đi xuống dưới lầu lấy hòm thuốc hoặc là lấy đá đắp một chút, liền ngồi ở cái bàn đem bài tập hoàn thành trước.

Nhất thời lười biếng hậu quả là sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Lục Bạch Dương cảm thấy chính mình bị què rồi, bị đá đến mức đùi căn bản không còn chút sức lực, đi hai bước chân liền không ngừng mà run rẩy.

Lục hiệu trưởng đã ở dưới lầu làm tốt bữa sáng, hắn từ ngày hôm qua bắt đầu tâm tình liền rất tốt, cả người 360 độ tản ra ánh sáng nhu hòa.

Lục Bạch Dương bộ dáng mặt ủ mày ê bộ lúc đi ra cửa phòng về sau lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Đợi lát nữa chúng ta cùng đi trường học đi." Lục hiệu trưởng mặt mày hồng hào, lại rất am hiểu về việc băng bó cứu thương, hắn cảm thấy chính mình cùng con gái nghênh đón mùa xuân, khoảng cách lạnh nhạt lúc trước liền muốn hòa tan.

"Được, đợi lát nữa thời điểm đến trường học rồi đem con đi xuống." Lục Bạch Dương chân đau lợi hại, quyết đoán đáp ứng.

Lục hiệu trưởng lập tức mặt mày hớn hở, nhìn buổi sáng không cẩn thận làm nhiều cháo trắng, nhanh chóng mà toàn xử lý.

Lục Bạch Dương trầm mặc mà nhìn đáy nồi một chút mà biến mất, Lục hiệu trưởng dạ dày sinh ra đặc biệt đáng sợ, tấm tắc tấm tắc.

Hai người tách ra về sau, Lục hiệu trưởng ăn no cũng khó nén tâm tình tốt của mình, một đường tươi cười đầy mặt mà cùng học sinh đi ngang qua chào hỏi, đáng tiếc học sinh đương nhiên sợ hãi lão sư, càng miễn bàn hiệu trưởng, lại thân thiện dễ gần liền không ai dám tiếp cận.

Lục hiệu trưởng hồn nhiên không ngại, nghênh ngang mà đi qua vườn trường, đôi mắt tinh tường như chim ưng dường như ở vườn trường gặp ai liền có thể đứng lại khoe khoang.

Hai ngày này, đối mặt với Lục hiệu trưởng ngày càng thêm không đàng hoàng, đa số lão sư tâm tình phức tạp vô cùng.

Lục Bạch Dương đi đến trong phòng học, đập vào mắt nhìn đến Mục Nhân Mã cùng Lăng Xử Nữ đang ngồi ở cùng nhau nói chuyện, nhìn bên ngoài còn không có hoàn toàn sáng sủa, cô mặt vô biểu tình mà ngồi trên chỗ ngồi của chính mình

Thật là làm khó nam nữ vai chính, không ở cùng một ban (lớp) liền chưa tính, nói chuyện yêu đương còn muốn tới sớm phòng học mà gặp mặt.

Cô đều sắp cảm động.

Mục Nhân Mã tối hôm qua trở về gặp ác mộng, mơ thấy Lục Bạch Dương đang đánh Sư Tử, nửa đường lại xoay đầu âm trầm mà nhìn hắn, phảng phất như đang nói người tiếp theo chính là hắn

Hắn bừng tỉnh ngủ dậy, cả người bị mồ hôi sũng nước, ngồi ở trên giường buồn bực, không thể tưởng được ác mộng của mình cư nhiên phát ra trên một người nữ sinh, hắn đối Lục Bạch Dương không có nửa điểm hảo cảm, ngày hôm qua bởi vì sai lầm liên lụy đến cô, áy náy thực mau liền tiêu tán, rốt cuộc người bị dánh đến vô pháp đánh trả là Sư Tử, hắn lại nhịn không được mà ghét bỏ, là một đứa con gái, như thế nào lại bạo lực như vậy.

Không giống Xử Nữ, trong lòng hắn cô rất mềm dịu, tối hôm qua Xử Nữ tới tìm hắn, còn quan tâm miệng vết thương, hôm nay lại mang theo cho hắn bữa sáng ở đây, Lăng Xử Nữ cô ấy có phải cũng thích chính mình hay không?

Trước kia Lục Bạch Dương nhìn đến bọn họ ở bên nhau chắc chắn phải tìm mọi cách để chen vào, hiện tại...... Hắn nhịn không được liếc mắt nhìn đối phương một cái, phát hiện Lục Bạch Dương từ trong cặp lấy ra sách Ngữ Văn, tới lượt lại đứng lên bắt đầu đọc diễn cảm, giống như bài tập so với bọn hắn còn sắc sảo hơn.

"......"

Hắn dời đi tầm mắt, trong lòng không nên lời ảo não cùng cảm thấy thẹn, hắn là vừa mới chờ mong cái gì sao

Lăng Xử Nữ lo sợ bất an mà nhìn Mục Nhân Mã, trong lòng thấp thỏm bất an, Lục Bạch Dương hai ngày này thay đổi một như người khác, hắn tầm mắt luôn là lơ đãng dừng lại ở trên người Lục Bạch Dương.

Ngay cả vừa rồi cũng vậy, Mục Nhân Mã rõ ràng ở cùng cô nói chuyện, lại chính là xem Lục Bạch Dương.

Cô khẽ cắn môi, sau đó mạnh mẽ kéo Mục Nhân Mã lực chú ý, con ngươi lộ ra lo lắng: "Thứ hai tuần sau liền phải kiểm tra khảo sát, Bách Song Tử cậu ấy sẽ không làm Lục Bạch Dương khó xử đi?."

Mục Nhân Mã lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy khen ngợi cùng thâm tầng yêu thích, hắn thích chính là Lăng Xử Nữ thuần khiết cùng thiện lương, trước kia Lục Bạch Dương không thiếu lần tìm cô gây phiền toái, hiện tại còn đi quan tâm lại, đúng là một nữ sinh lương thiện.

"Cậu yên tâm, trước kia thì không chắc, hiện tại Bách Song Tử hẳn là sẽ không làm khó xử Lục Bạch Dương, nhìn dáng vẻ cậu ta vẫn là hài lòng với Lục Bạch Dương bộ dáng hiện tại"

Mục Nhân Mã nói chính là lời nói thật, thời điểm tối hôm qua trở về, Bách Song Tử còn rối rắm hỏi hắn có nên làm bài điểm thấp một chút hay không, thành tích ra tới về sau, điểm hai người tuyệt đối sẽ bị công khai ra ngoài, nhìn ra được lần này hắn không nghĩ làm Lục Bạch Dương khó xử.

"Phù, vậy tớ đây liền không cần lo lắng."

"Cậu đấy, chính là thích nhọc lòng hộ người khác "

Trong phòng học có sáu người, mặt khác có ba người không giống Lục Bạch Dương có thể làm lơ giáo thảo cùng hoa hậu giảng đường, nỗ lực làm chính mình giảm tối thiểu sự tồn tại, không ở trong phòng học làm bóng đèn mà lấp lánh sáng lên.

Lục Bạch Dương không thèm để ý cái này, tự nhiên cũng sẽ không cố ý đi hạ giọng mà làm giảm cảm giác tồn tại của chính mình, Lăng Xử Nữ cùng Mục Nhân Mã đối thoại cũng tiến vào lỗ tai cô.

Cô vươn tay nhéo vết bầm tím ở cẳng chân, có phải hay không bởi vì nữ phụ quá xuẩn, cho nên thời điểm trong tiểu thuyết không phát hiện nữ chủ là một cái tiềm tàng bạch liên hoa.

Lăng Xử Nữ nhìn như là lo lắng cho cô, nhưng là có người nào một mặt quan tâm một mặt lại cùng người khác nói cô so với người khác đều kém cỏi? Cho nên không xui xẻo mà đi nói, lời trong lời ngoài đều là ý tứ coi thường

Cô nháy mắt có chút cách ứng, như thế nào cô ngừng nghỉ, đối phương còn muốn tới tìm phiền toái.

Thẳng đến lúc Mục Nhân Mã rời đi, Lục Bạch Dương cũng không bố thí nhiều hơn một ánh mắt.

Bởi vì cẳng chân đau, Lục Bạch Dương có thể bất động liền bất động, đem tư thái lười phát huy đến mức tận cùng, cũng may cô ngồi một mình, không cần đứng lên cho người khác đi vào, cũng bớt lo được.

Cô phát hiện nội dung giảng bài đối với cô không có nhiều tác dụng liền về sau lập tức khôi phục trạng thái lười nhác, bắt đầu ở lớp học quang minh chính đại mà thất thần.

Di động lỗi thời mà kêu lên leng keng một chút, còn may đây là tiết Ngữ văn, lão sư đang làm mọi người đọc diễn cảm bài học, Lục Bạch Dương dùng sách chống đỡ, nhìn thoáng qua di động.

Là một dãy số lạ phát tin nhắn tới.

Tin nhắn còn vô cùng quen mắt.

[ Hôm qua em làm tốt lắm, hôm nay khi nào có rảnh tôi tới tìm ]

Lục Bạch Dương:......

Không ngoài dự liệu hẳn là người tối qua bị cô kéo vô sổ đen, đầu cô lập tức bắt đầu đau, cân nhắc có nên đánh đại một tin nhắn về đối phó

Còn chưa kịp nghĩ xong, đột nhiên cảm nhận được một cổ tầm mắt, Lục Bạch Dương ngẩng đầu lên, cách quyển sách là Ngữ Văn lão sư nhìn tới một cái ánh mặt thâm tình.

Lục An Nhiên: "......"

Cô hoài nghi chính mình hôm nay mang vận cứt chó, như thế nào mọi chuyện đều xui xẻo như vậy?

Ngữ văn lão sư chỉ vào cuối phòng học, Lục An Nhiên có thị lực tốt mà đứng lên, cầm di động đi ra phòng học.

Đứng ở phòng học bên ngoài, cô móc di động ra, nhìn chằm chằm trên màn hình nửa ngày, chậm rì rì mà gõ bàn phím.

[ Hiện tại liền có, Nhất trung cổng, mong được thấy mặt. ]

Sớm muộn gì đều phải đối mặt, trốn ở đâu bất quá chỉ có thể làm da đầu càng căng thẳng

Tin nhắn tới thực mau.

[ Cũng rất mong chờ được gặp mặt em một cách vui vẻ ]

Lục Bạch Dương hít sâu một hơi, bướng bỉnh mà nhìn chằm chằm tin nhắn một chữ cuối cùng, ánh mắt ôm hận, cô ngày hôm qua như thế nào không phát hiện!

Vì cái gì! Vì cái gì không đánh dấu chấm câu hoặc là dấu chấm hỏi! Một câu kết thúc vì cái gì không cần dấu chấm câu!

Này muốn ngay lập tức bức người ta đến chết đây mà.

Cô hoàn toàn không có cùng người này lại nhắn tin nói chuyện phiếm **.

[ Trước Nhất trung có tiệm trà sữa tên Vui Vẻ, tôi ở nơi đó chờ em ]

Đinh ――

[ Được, tôi lập tức đến ]

"Haizz" Lục Bạch Dương cau mày, nhìn một chữ cuối cùng trống vắng không có kí tự gì, lập tức quyết định đem cái này xa lạ dãy số cũng kéo vào sổ đen.

Lục Bạch Dương quyết định trốn học.

Mười phút sau, xuất hiện ở tiệm trà sữa trước cổng trường, lại một lát sau, cô nhìn đến một cái nam sinh ăn mặc đơn giản lập tức hướng tới chỗ cô đi tới.

"Lục Bạch Dương"

"Oa nga." Lúc Thiên Yết đến gần, liền nghe được Lục Bạch Dương không có thanh âm bất ngờ gì.

Lục Bạch Dương ngửa đầu, Thiên Yết so với cô cao hơn một cái đầu, diện mạo hắn không thua gì nam chủ Mục Nhân Mã, thậm chí còn muốn càng phù hợp thẩm mỹ của cô hơn, hơn nữa người này thoạt nhìn cùng cô có lẽ không lớn hơn bao nhiêu, tiếng nói trầm thấp giàu có từ tính, nghe được lỗ tai cô liền tê dại.

Xem bên ngoài, như thế nào đều hẳn là phải có trong tiểu thuyết văn, bất quá cô thế nào đều nhận không ra đây là ai.

Lục Bạch Dương mặc bộ đồng phục mùa thu, tay áo lỏng lẻo mà kéo lên ở chỗ cánh tay, đôi tay cắm ở trong túi, dựa người lên trên vách tường cửa hàng, bởi vì ở ngay sát trường học, chung quanh cửa hàng vệ sinh rất chú ý, liền vách tường đều phải lau sạch mỗi tuần một lần, cô cũng không chê.

Thiên Yết đồng dạng không dấu vết mà đánh giá cô, cùng tư liệu bạn bè tra được nội dung tựa hồ có chút khác biệt.

"Em không phải đang trong tiết học sao?"

Lục Bạch Dương đôi mắt chớp hạ, sau đó ngón tay hướng tới phương hướng trường học trên không trung lung lay một chút.

"Cửa sau bên kia có tường thấp, có thể nhảy ra ngoài."

Thiên Yết: "......"

Cho nên cô là trèo tường ra tới sao

"Tôi còn không biết anh là ai."

Thiên Yết nâng mi mắt: "Vậy em liền dám đến gặp tôi!?"

Lục Bạch Dương thành khẩn mà phụ họa: "Vốn là không nghĩ, nhưng là ngữ khí của anh như là đang uy hiếp người, tôi đây chỉ có thể chọn cái điểm địa an toàn mà cùng anh gặp mặt."

"Nơi này an toàn?"

Lục Bạch Dương nghiêng con mắt liếc liếc mắt một cái chủ tiệm trà sữa Vui Vẻ,"Đây là cửa hàng của vợ giáo vụ chủ nhiệm, tôi mặc đồ chính là đồng phục, phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì có thể mau chóng thông tri cho trường học."

"...... Em cũng thật thông minh a."

Lục Bạch Dương từ trên người hắn cảm giác không ra địch ý, cô nghiêng đầu không biết từ trong sách người này là ai.

"Nhưng là chúng ta chưa đi đến cửa hàng, phát sinh cái gì bà ấy cũng sẽ không biết."

Lục Bạch Dương tán đồng gật đầu: "Chính là tôi là trốn học ra tới, trường học tìm không thấy khẳng định sẽ đến chỗ này xem video giám sát sẽ nhìn đến."

Cô cố ý đứng ở phía dưới cameras.

Thiên Yết: "......"

Hắn hoài nghi tư liệu kia không có trình độ đáng tin, Lục Bạch Dương dáng vẻ này mặc kệ thấy thế nào đều không giống người có thể dễ dàng lừa gạt.

"Bằng không chúng ta đi vào gọi đồ uống rồi thong thả trò chuyện" Lục Bạch Dương giành trước lời Thiên Yết muốn nói, hai người một trước một sau đi vào tiệm trà sữa.

Điểm ly uống nước, hai người mặt đối mặt ngồi.

"Cho nên anh là ai a?" Lục Bạch Dương cắn ống hút hỏi.

"Tôi là anh trai em."

Lục Bạch Dương: "...... Người anh em, không cần chiếm tiện nghi như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro