CHƯƠNG 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bộ dạng đau ốm của cậu.
Phác Xán Liệt nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn ném cậu ra ngoài.
Đúng lúc điện thoại trên bàn reo lên, Phác Xán Liệt xoay người đi ra ngoài, cứng rắn nói: "Uống thuốc rồi tiếp tục ngủ, không được phép lên tiếng, nếu không sẽ trừ thưởng cuối năm của cậu." Lên tiếng thì trừ tiền lương ......Đây là phương pháp bóc lột độc đáo do chủ tịch đại nhân sáng tạo à?
Bạch Hiền lập tức ngậm miệng lại.
Im lặng một lúc, Bạch Hiền đột nhiên nhớ ra rõ ràng vừa nãy cậu phải đi, sao lại ở lại nhỉ? Có điều nếu bây giờ ra ngoài, để người khác nhìn thấy, có kỳ quá không?
Cuối cùng Bạch Hiền nghĩ đến vấn đề này, chống cằm bắt đầu suy nghĩ xem khả năng không bị người khác bắt gặp đang lén lút từ văn phòng chủ tịch chuồn về nhà là bao nhiêu, sau khi ra được kết luận tính khả thi bằng không, Bạch Hiền đã tuyệt vọng rồi.
Vì danh tiết của boss, cậu vẫn phải đợi người của u Phác Xán Liệt đều về hết mới chạy, boss đại nhân hẳn là sẽ không đuổi cậu ra ngoài chứ?
Rèm cửa khu vực tiếp khách không biết lúc nào đã bị kéo, cùng với bức bình phong ngăn ra không gian tương đối tối và kín đáo, Bạch Hiền đứng dậy, nghĩ tới mệnh lệnh không được lên tiếng của chủ tịch, rón rén ra kéo tấm rèm, chẳng mấy chốc ánh nắng mùa đông rọi vào phòng.
Ánh nắng mùa đông rất yếu ớt, nhưng chiếu lên người mang lại cảm giác ấm áp, mãnh liệt, uể oải một cách rất dễ chịu, Bạch Hiền cứ nhoài người về phía bệ cửa tắm nắng.
Văn phòng rất tĩnh, chỉ có âm thanh của việc lật giấy, thi thoảng có điện thoại gọi đến, giọng nói của chủ tịch cũng vô cùng dễ nghe.
Bạch Hiền lại cảm thấy bản thân hơi hưởng thụ bầu không khí này, khiến lòng cậu cảm thấy bình thản một cách ấm áp. Tắm chút nắng, Bạch Hiền nghĩ tới thuốc vẫn chưa uống, quay lại lấy cốc nước uống thuốc.
Nước vẫn nóng, cầm cốc nước trong tay ủ ấm cả lòng bàn tay, trong đầu Bạch Hiền tái hiện hình dáng Phác Xán Liệt mỉm cười rót nước cho cậu vừa nãy, đột nhiên tim đập mạnh và loạn nhịp.
Tuy Boss đại nhân hỉ nộ thất thường, nóng lạnh cùng lúc, nắng mưa bất định, lạ lạ kỳ kỳ, có lúc thần sắc lại rất tốt ...... nếu hôm nào boss đại nhân đột nhiên kêu cậu từ sau không cần lên nữa, thì liệu cậu có cảm giác không quen không?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, bản thân Bạch Hiền bị làm cho giật mình, vội vã gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Chuyện đùa! Nếu thật có ngày như thế, cậu đốt pháo ăn mừng còn không kịp.
Đến lúc hơn 5 giờ tan làm, Bạch Hiền càng thêm khẳng định ý nghĩ này.
Chủ tịch đại nhân lại đòi cậu tiền thuốc! Còn tùy tiện đòi 100 đồng!
Một trăm đồng!
Có thuốc cảm nào giá 100 đồng không???
Đúng là bắt chẹt mà! Hóa ra boss đại nhân kiêm luôn cả xã hội đen !
Vì số tiền mang theo không đủ 100, Bạch Hiền oan ức viết giấy nợ, vô cùng đau lòng bước ra khỏi công ty Phác Xán Liệt, không kìm được khấn ông trời 101 lần, để cái ngày cậu thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ nhanh nhanh đến.
Bạch Hiền không ngờ lần này ông trời giữ thể diện đến thế, cậu vẫn chưa hết cảm, cơ hội thoát khỏi nanh vuốt quỷ đã tới rồi.
Đó là một ngày hết sức bình thường, nguyên cớ do kế toán viên cao cấp kiểm tra sổ sách, nên buổi tối phần lớn nhân viên phòng kế toán đều ở lại tăng ca, Bạch Hiền bị một kế toán cao cấp hỏi tới nỗi váng đầu chóng mặt, không dễ gì mà được lúc rảnh, bê cốc trà chạy vào phòng uống nước.
Chưa vào tới phòng trà, Bạch Hiền liền nghe thấy giọng đồng nghiệp A đoán mò này nọ. Đồng nghiệp này bình thường dáng vẻ tinh anh, rất biết dọa người, sau khi tiếp xúc nhiều mới phát hiện ra chuyên đoán mò, có tài soi mói như paparazi.
"y, các cô đã nghe chưa, trưa nay Châu Hiểu Vy của phòng nhân sự đã lên xe chủ tịch."
Phòng trà còn có hai đồng nghiệp tranh thủ thời gian khác, nghe vậy đều nghi ngờ nhìn cô ta, đồng nghiệp A thấy bọn họ không tin, đã sốt ruột: "Các cô không tin phải không, ngay ở tầng dưới, rất nhiều người đều nhìn thấy."
Bạch Hiền cầm cốc nước ngẩn ra trước cửa, nét mặt đầy kinh hoàng.
Nanh vuốt ma quỷ của chủ tịch đại nhân lại với tới nữ nhân viên khác ! Thà nào trưa nay ăn một nửa, nhận điện thoại rồi đi, hóa ra là đi bắt lính.
Châu Hiểu Vy? Bạch Hiền lục lọi trong trí óc, tên này sao mà quen thế.
A, nhớ ra rồi, chính là lần trước đi bơi ở Vô Tích, A May kể người đó muốn ngồi bên cạnh chủ tịch đại nhân. Sau đó A May còn dò la tên rồi kể lại cho cậu.
Trong ấn tượng của cậu là một tiểu mỹ nhân hơi gầy yếu, đâu có vẻ kiên trì chịu khổ như cậu, chắc chắn không qua được sự giày vò của chủ tịch đại nhân.
Trong đầu Bạch Hiền bất giác tái hiện một bức tranh, tiểu mỹ nhân gầy yếu dưới sự uy hiếp của chủ tịch đại nhân, vừa sợ hãi kêu: "Đừng" "Đừng mà" vừa đẫm lệ viết giấy nợ và văn tự bán thân.......
Bạch Hiền ngay lập tức căm phẫn dâng trào, tiểu vũ trụ chính nghĩa cháy lên rừng rực, tuy trong lòng có chút cảm giác buồn bực khó hiểu, nhưng dưới đại nghĩa, cảm giác này bé nhỏ không đáng kể.
Bạch Hiền nắm tay tuyên bố thảo phạt: "Chủ tịch thật là quá đáng ghét, sao có thể như vậy!"
"Người ta chỉ mong sao như thế! Cậu xem trưa nay Châu Hiểu Vy lên xe chủ tịch, đãi ngộ lập tức sẽ khác, hôm nay phòng nhân sự đều tăng ca, chỉ có cô ta được trưởng phòng nhân sự đặc cách cho về."
"Qúa ...... quá đáng mà!" Giọng Bạch Hiền run rẩy, đố kị một cách nghiêm trọng rồi.
Nghỉ! Lại có thể nghỉ! Cùng là đầy tớ, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ được nghỉ! Mấy ngày ốm vẫn phải gắp rau! Boss đại nhân cũng không sợ bị lây bệnh!
"A, Bạch Hiền!" đồng nghiệp A kinh ngạc kêu lên, cuối cùng nghe ra là giọng ai, chỉ thấy Biện Bạch Hiền đứng ở cửa, mặt đầy "căm phẫn đố kỵ", đồng nghiệp A rên thầm hỏng bét, cô ta không cho rằng cậu đâm bị thóc chọc bị gạo chứ, nếu không may chuyện này đến tai chủ tịch ......
Nghĩ như vậy, đồng nghiệp A vốn thừa nước đục thả câu, vội vã nói như đổ đỗ: " Bạch hiền cậu đừng hiểu nhầm, chủ tịch với Châu Hiểu Vy chẳng có gì đâu, nghe nói vì nhóm máu cô ta hiếm, em gái chủ tịch băng huyết, phải tiếp máu, liền gọi Châu Hiểu Vy đi. Cậu nhất định đừng hiểu lầm nhé."
Băng huyết? Phác tiểu thư chẳng phải đang ở nước ngoài sao?
Bạch Hiền vừa ngạc nhiên vừa lo lắng: "Chuyện gì thế? Phác tiểu thư không có việc gì chứ?
"Nghe người của phòng nhân sự nói hình như không sao rồi." đồng nghiệp A trả lời, lại mắc bệnh đoán mò, dò hỏi: "Ối giời, tôi nói với cậu chuyện này làm gì nhỉ, hàng ngày cậu ở cùng với chủ tịch, chả lẽ không biết?"
Nghe thấy Phác Khánh Tú không sao, Bạch Hiền yên tâm, nhưng cảm giác buồn bực lại xuất hiện, hơn nữa còn mạnh hơn cả vừa nãy. Hóa ra công ty vẫn còn có người có nhóm máu hiếm?
Bạch Hiền vô thức nhìn xuống mạch máu ở cổ tay.
Theo thói quen của Phác tiểu thư, ngày mai có lẽ sẽ có người mang cơm gan lợn cho Châu Hiểu Vy đây, sau đó qua phòng chủ tịch ăn, nhân thể làm đầy tớ cho chủ tịch......
Rồi sau này cậu không cần phải đến trình diện chủ tịch đại nhân nữa, hoàn toàn được giải thoát rồi.
Việc mong đợi từ lâu như giấc mộng đẹp trở thành hiện thực, Bạch Hiền vui mừng, nhưng cũng chỉ là vui mừng một chút, tâm trạng nhanh chóng suy sụp xuống.
Có kẻ chết thay rồi, rõ ràng đáng là việc vui, sao cậu lại cảm thấy đau lòng, không thể nâng tinh thần lên được nhỉ?
Tại sao ...... lại có cảm giác bị mất người thân?
Sau khi tan làm về nhà, Bạch Hiền vẫn chưa thoát khỏi chuyện khiến mình khó chịu. Đi lại trong phòng mấy vòng, Bạch Hiền nhấc điện thoại lên, gọi cho bạn thời cấp ba.
"Bây giờ tâm trạng ta rất không tốt."
"Sao thế?"
"Hừ ~" Bạch Hiền thở dài một tiếng, có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. "Thế này, ta giả sử nhé."
"Nói đi, ta đang nghe."
"Ngày xưa có một con heo, bị một con sói bắt về nuôi, sói nói với heo rằng, nuôi nàng để tương lai muốn ăn thịt, heo nhỏ vừa không tình nguyện, lại sợ hãi, nhưng nàng đánh không lại sói, đành phải ngồi yên để cho sói vỗ béo. Cứ như vậy trong suốt một khoảng thời gian, càng ngày heo càng béo, lúc này sói lại thả nó ra, bắt một con heo khác để ăn, con heo kia thấy rất khó chịu, ngươi bảo, con heo kia nên làm gì bây giờ?
"Ách...... Vậy làm một con heo tự do đi !"
Bạch Hiền vẻ mặt sa sầm: "Ngươi căn bản vẫn không hiểu rõ trọng tâm! Không bị ăn chẳng phải là rất tốt sao? Tại sao con heo kia lại cảm thấy khó chịu chứ?"
"Oa! Ta biết! Vậy chắc chắn là con heo kia đã yêu con sói! Tình yêu vượt qua cả ranh giới chủng tộc nha, thật là lãng mạn!"
"...... Kim Chung Đại! Ngươi thật ngu ngốc!"
Bạch Hiền không nhịn được gác máy.
Ban đêm Bạch Hiền không thể ngủ ngon nổi, câu nói đó của người bạn: "Tình yêu vượt quả ranh giới chủng tộc" khuấy đảo đầu óc cậu loạn cả lên. Ngày thứ hai, Bạch Hiền đi làm với đôi mắt thâm quầng, tinh thần ủ rũ, đưa tới sự thăm hỏi quan tâm của các đồng nghiệp và ánh mắt cảm thông hiểu biết của đồng nghiệp A.
Lúc ăn cơm trưa, Bạch Hiền biết điều không lên văn phòng chủ tịch, nhoài người lên bàn mình.
Hôm nay không có cơm trưa cho cậu rồi!
Phải vui, phải vui, Biện Bạch Hiền, mày cuối cùng cũng tự do rồi.
Lại ủ rũ một chút, Bạch Hiền cuối cùng dựa vào sinh lực nhỏ mạnh mẽ, phấn chấn trở lại. Đang định đi tới nhà bếp bổ sung năng lượng, điện thoại trên bàn reo lên, Bạch Hiền tiện tay nhận, giọng nói hoàn toàn không vui vẻ chút nào của chủ tịch vang lên trong điện thoại: "Biện Bạch Hiền, cậu lại dám bãi công!"
Hử!
Biết ngay chủ tịch đại nhân không thể nào bỏ qua nhân viên thạo việc là cậu
Trong văn phòng chủ tịch, Bạch Hiền vừa gắp rau vừa oán thầm theo thói quen, tiện thể xem thường bản thân một chút, vừa rồi sao lại buồn phiền vì sau này không phải đến đây.
Chủ tịch đại nhân hôm nay hình như tâm trạng không tốt, không khí lúc ăn cơm có chút nặng nề.
Bạch Hiền ăn vài miếng, không nén được hỏi Phác Xán Liệt: "Chủ tịch, Phác tiểu thư không sao chứ?" "
Phác Xán Liệt hơi ngạc nhiên: "Cậu biết rồi à?"
Trong lòng bất giác có chút không vui. Cô nhân viên đó có phần không được ý tứ, việc hôm qua mới xảy ra mà đến Biện Bạch Hiền cũng đều biết. Việc Phác Xán Liệt sinh non dẫn đến băng huyết tuy không phải việc không thể nói, nhưng Phác Xán Liệt vô cùng không thích bị nhân viên bàn luận.
Phác Xán Liệt nói đơn giản: "Cô ấy không sao."
"Ờ, vậy thì tốt rồi." Bạch Hiền im lặng một lúc, lại lúng túng hỏi: "Chủ tịch, vậy anh và Phác tiểu thư định làm thế nào để cảm ơn Châu tiểu thư?"
"Cậu hỏi cái này làm gì?" Ánh mắt Phác Xán Liệt sáng rực.
"Ách, cái đó ......"
Đúng rồi, cậu hỏi chuyện ấy làm gì? Chẳng lẽ nói cậu muốn biết sau này có thêm bạn cùng ăn không?
Dáng vẻ úp úp mở mở không nói rõ ràng của Bạch Hiền không ngờ lại lấy được lòng Phác Xán Liệt, anh không làm khó cậu nữa, trực tiếp nói: "Chi phiếu."
Bạch Hiền ngẩn người, hỏi theo phản xạ: "Vậy sao lúc đầu anh không tặng tôi chi phiếu?" "
Phác Xán Liệt bỗng bực mình, lạnh lùng nói: "Biện Bạch Hiền cậy đần à? Cậu không thể thả sợi dây dài câu con cá lớn ư?"
Lẽ nào chi phiếu còn đáng tiền hơn anh ta?
Biện Bạch Hiền ngơ ngẩn nhìn anh ta, dường như hiểu mà lại như không hiểu lời anh ta nói, động tác đưa rau vào miệng rất chậm chạp, bộ dạng hoàn toàn bị sét đánh.
Đột nhiên, sắc mặt cậu biến thành vô cùng đau đớn gập khom xuống.
Phác Xán Liệt tuy hơi bực, nhưng vẫn hỏi: "Sao rồi?"
Bạch Hiền rất khó khăn nói: "...... bị ......hóc...... xương ......cá ......rồi......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro