CHƯƠNG 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền bị bắt đến đồn cảnh sát, lúc sau cậu mới biết thì ra cậu bị bắt vì ba vé cậu bán cho người đàn ông đó đều là giả. Cậu thành thật khai báo, định lấy di đông gọi điện thoại cho cô bạn đồng nghiệp, nhưng mò mãi trong túi áo cũng không thấy di động đâu. Cậu hoảng loạn tìm kiếm, nhưng chẳng thể nào tìm được, mà ngay cả ví tiền cũng không thấy đâu.
Cậu nhớ rõ lúc ở siêu thị mua đồ cậu còn cầm ví tiền, nhưng sao giờ chẳng thấy đâu ? Chẳng lẽ lúc nãy vội vội vàng vàng nên đã làm rớt? (OMG... A men)
Tiêu rồi! Toàn bộ tiền, vé xe, thẻ tin dụng đều nằm trong ví cả. Không có vé xe lửa thì không ai tin cậu nói thật cả. Tuy rằng chứng minh thư để trong hành lý không bị trộm, nhưng nhìu nhất thì chỉ có thể chứng minh cậu không phải dân nhập cư.
Bạch Hiền hoảng hốt luôn mãi biện giải:"Tôi thật sự không biết đó là vé giả. Tôi chỉ trả vé giùm bạn đồng nghiệp. Cô ấy vốn định về nhà, nhưng cuối cùng lại quyết định đi Hải Nam đón năm mới nên nhờ tôi trả vé giùm"
"...... Tôi không cần biết cậu làm sao có được vé này, hiện tại lại không có cách nào liên lạc với bạn cậu, kể cả số di động của cô ấy cũng không nhớ"
"Tôi có công ăn việc làm đàng hoàng. Tôi đang là nhân viên của công ty Phác Thị cớ gì phải đi bán vé lậu chứ." Bạch Hiền cuối cùng cũng tìm được một lý do biện hộ chính đáng.
Công ty Phác Xán Liệt ở thành phố S này rất có danh tiếng, hai gã cảnh sát liếc mắt nhìn nhau và hỏi cậu: "Có gì chứng minh là cậu nói thật?"
Phác Xán Liệt
Cậu lập tức nhớ tới Đại Boss, càng nhớ rất rõ số điện của anh ta, nhưng là... Nếu Đại Boss biết được chuyện này thì cậu sẽ mất mặt lắm !
A a a a a a (_ ____" )
Đầu óc Bạch Hiền trở nên hỗn loạn, cậu suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Tôi chợt nhớ ra số điện thoại của một đồng nghiệp khác."
Thật may là số điện thoại của A May rất dễ nhớ. Bạch Hiền dùng điện thoại ở đồn cảnh sát để gọi cho A May.
"Alo"
"A May, mình là Bạch Hiền nè. Bạn bây giờ còn đang ở thành phố S không?"
"Bạch Hiền? Mình còn đang ở thành phố. Số điện thoại này ở đâu ra thế? Bạn đang trên đường về nhà hả?"
"Không, mình gặp chuyện rồi."
Bên kia điện thoại phát ra vài âm thanh hỗn tạp, dường như là đang tiệc tùng gì đó. Bạch Hiền mặc kệ, cậu vội đem mọi chuyện nói cho May nghe, rồi lại ngượng ngùng nói: "A May, hiện giờ bạn rảnh chứ? Bạn có thể giúp mình được không? Bạn đến đồn cảnh sát XXX được không?
"Bạn đợi chút." A May hình như thương lượng với ai đó, rất nhanh quay lại nói: "Bạch Hiền , bạn đừng lo lắng, chuyện nhỏ thôi mà, mình lập tức tới ngay."
Cảnh sát thấy cậu đã liên lạc được với bạn đồng nghiệp, nên cũng để cậu ngồi đó mà đi xử lý việc khác. Bạch Hiền cuối cùng cũng an tâm, buông lỏng người liền cảm thấy vừa đói vừa mệt, vốn là phấn khởi trở về nhà nhưng rốt cuộc lại ở đồn cảnh sát. May mắn có một nữ cảnh sát có lòng tốt đem cho cậu nước và đồ ăn, làm cậu cảm thấy thoải mái hơn.
Cậu ăn xong xuôi thì chợt nhớ tới cái gì đó liền mượn điện thoại của cảnh sát gọi vào di động mình. Quả nhiên là tắt máy ! Bạch Hiền biết chắc sẽ không tìm lại được điện thoại nên cậu càng thêm buồn bực.
Ngồi đợi suốt một tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng có người đến, nhưng là không phải May, mà là trợ lý Phương.
Trợ lý Phương mỉm cười giải thích: " Lúc cậu gọi điện thoại cho May, chúng tôi đều đang dự tiệc. May tối nay uống hơi nhiều nên không đến đây được."
"Àh, thật ngại, làm phiền hai người quá." Bạch Hiền xấu hổ nói.
Trợ lý Phương trấn án cậu:
"Không sao cả, cậu yên tâm đi."
Bạch Hiền gật đầu.
Không biết trợ lý Phương nói gì với người đàn ông đó mà ông ta không truy cứu nữa và đồng ý nhận tiền bồi thường. Cảnh sát thấy Bạch Hiền vô tội nên cũng cho cậu về.
Bạch Hiền do dự nói: "Tôi có thể đi rồi?"
Trợ lý Phương mỉm cười nói: "Đúng vậy,
Bạch Hiền do dự nói:"Tôi có thể đi rồi?"
Trợ lý Phương mỉm cười gật đầu.
Bạch Hiền theo trợ lý Phương đi ra ngoài, cảm động đến rơi nước mắt và nói: "Cám ơn anh, tôi nhất định sẽ mời anh dùng cơm."
Trợ lý Phương cười tủm tỉm nhưng sau đó lại nói một câu làm Bạch Hiền điêu đứng : "Biện thiếu gia không cần cảm ơn tôi, Phác Tổng đang ở trên xe."
Bạch Hiền cảm thấy chân mình mềm nhũn, đứng bất động: "Đại, Đại, Đại Boss?"
Xong đời >,<
Trợ lý Phương dường như hiểu được suy nghĩ của Bạch Hiền liền giải thích: "Hôm nay chúng tôi cùng Phác Tổng tham gia tiệc rượu ở lãnh sự quán. Biện thiếu gia không biết sao?"
Trợ lý Phương vừa nói vừa đẩy cửa ra ngoài, Bạch Hiền theo quán tính cũng theo ra ngoài. Dưới ánh đèn đường loe lóe, tuyết rơi lả tả, thân ảnh Phác Xán Liệt cao ráo thong dong đứng dựa vào xe.
Bạch Hiền trong nháy mắt cảm thấy Đại Boss còn đáng sợ hơn mấy gã cảnh sát hồi nãy.
Cậu từng bước đi đến bên Phác Xán Liệt, theo bản năng liền cúi đầu, tỏ vẻ cực kỳ sám hối.
Tầm mắt vừa vặn nhìn những những bông tuyết rơi trên áo khoác đen của Đai Boss, Bạch Hiền không biết tại sao trong lòng lại rối loạn, rõ ràng một giây trước đây còn lo sợ, nhưng hiện tại lại nóng lòng chờ mong.
Nhưng Phác Xán Liệt một chữ cũng không nói, chỉ nhìn cậu một lúc, sau đó tao nhã phủi đi lớp bông tuyết trên người và quay đầu lên xe.
Trợ lý Phương đem hành lý của Bạch Hiền bỏ vào cốp xe, thấy cậu còn đứng tần ngần trước xe, anh ho "khụ" một tiếng và nói: "Biện thiếu gia mời lên xe."
"Vâng." Bạch Hiền đứng ngoài xe do dự vài giây.
Trợ lý Phương lại ho "khụ khụ" vài tiếng nữa, "Biện thiếu gia ?"
Bạch Hiền nhìn trợ lý Phương khẩn cầu – cùng là nhân viên, trợ lý Phương, chắc anh hiểu được ! Có nhân viên nào mới bị bắt về đồn cảnh sát mà còn dám đi chung xe với ông chủ mình chứ.
Trong xe trở nên rất im ắng, cuối cùng Phác Xán Liệt ngắn gọn lên tiếng: "Lái xe."
Trợ lý Phương hiểu ý trầm mặc nói: "Phác tổng, Biện thiếu gia không đón được xe lửa, chúng ta có phải hay không trực tiếp đưa Biện thiếu gia về nhà?"
Bạch Hiền miễn cưỡng trả lời: "Có thể đưa tôi đến khách sạn gần đây không?"
Cậu vội vàng đem sự tình từ đầu đến cuối giải thích cho hai người nghe, chủ thuê đã lấy lại nhà, bạn thời đại học thì cũng rời khỏi thành phố S về nhà rồi. Rồi lại nhớ tới ví tiền của mình bị trộm.
A ! Làm sao cậu có thể quên việc này chứ?
Điều quan trọng trước mắt chính là – vay tiền ! Còn chuyện với Đại Boss thì khoan hẵng tính, vay tiền quan trọng hơn !
Mượn tiền của Đại Boss?.... Hay là thôi đi.... Nhà tư bản như Đại Boss thì thiếu gì tiền, mượn một chút cũng không sao. Bạch Hiền sau một hồi đắn đo định mở miệng hỏi thì chợt nghe Phác Xán Liệt nói với trợ lý Phương: "Anh xuống xe về nhà đi. Tôi sẽ tự lái."
"Được"
Cái gì? Trợ lý Phương phải đi? Bạch Hiền còn chưa kịp suy nghĩ ra cách ứng phó thì trợ lý Phương đã xuống xe, nho nhã lễ độ chào tạm biệt Phác Xán Liệt và Bạch Hiền. Chỉ còn mình Bạch Hiền với Đại Boss ngồi trong xe. Bạch Hiền trơ mắt nhìn trợ lý Phương rời khỏi, trong lòng càng thêm tuyệt vọng, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn cậu mượn tiền Đại Boss?
Cửa xe mở ra, một thân hình nam tính cao lớn lẳng lặng ngồi bên cạnh cậu. Hơi thở nam tính vây quanh người cậu làm tim cậu bất chợt đập liên hồi. Đầu óc Bạch Hiền rối tung rối mù, cậu mở cửa xe để gió lạnh lùa vào xe.
Phác Xán Liệt cũng không lập tức lái xe, tay anh để trên tay lái, ánh mắt dừng lại ở một điểm hư vô: "Biện Bạch Hiền em không có gì nói với tôi sao?"
Đương nhiên là có, chính là mượn anh một ngàn đồng ! Không, một ngàn rưỡi mới đúng ! Nhưng vay tiền thì cũng tùy trường hợp mà mượn, Bạch Hiền ngượng ngùng nói: "Đại Boss, anh thật sự có thể lái xe sao? Anh mới tham gia tiệc rượu mà ! Uống rượu thì làm sao lái xe được chứ"
Phác Xán Liệt nhìn về phía cậu, khóe miệng nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười): "Em yên tâm, lúc nãy tôi không có uống rượu."
"...... Ơ......"
Bạch Hiền cứ nghĩ mãi số tiền một ngàn rưỡi trong đầu.
"Lúc nãy em nói với cảnh sát em là nhân viên của Phác Thị?"
Xong rồi xong rồi, cuối cùng cũng truy tới rồi _ __!
"Vâng, đúng vậy."
Phác Xán Liệt hừ lạnh một tiếng: "Thì ra lúc đó em cũng còn nhớ mình là nhân viên của Phác Thị"
Bạch Hiền nắm bắt cơ hội biểu lộ: "Tôi, tôi vẫn nhớ rõ mình là nhân viên của công ty...."
"Thế à? Vậy sao mấy ngày nay chẳng thấy bóng dáng em đâu?"
Đại Boss, cái này gọi là vừa ăn cướp vừa la làng, mấy hôm nay rõ ràng là chính anh tự biến mất không phải sao? Tôi không có liên quan gì nha!
"Mấy ngày nay tôi vẫn làm việc rất chăm chỉ, khụ, cho nên, anh có thể vì tôi cật lực làm việc mà cho tôi ứng trước tiền tăng ca = =, qua năm tôi sẽ trả lại anh."
Rốt cuộc cũng nói ra rồi ! Bạch Hiền cảm thấy nhẹ cả lòng.
Phác Xán Liệt liếc mắt nhìn cậu một cái: "Ví tiền và di động đều rớt?"
Bạch Hiền vội vàng gật gật đầu.
"Muốn vay tiền? Biện Bạch Hiền, tiền của tôi không dễ dàng ượn được." thanh âm đột nhiên trở nên nguy hiểm, "Em cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc em có gì muốn nói với tôi không?
Bạch Hiền cảm thấy lời nói của Đại Boss có vẻ mơ hồ, câu "Cẩn thận suy nghĩ" làm Bạch Hiền nhớ tới một việc trước kia. Lời nói của Đại Boss lúc đó cũng làm nàng suy nghĩ một chút.
== "Vì sao em mỗi ngày đều đến văn phòng của tôi, bởi vì tôi yêu cầu em? Vì sao em cùng tôi ăn cơm, bởi vì tôi bắt ép em? Suy nghĩ cho kỹ đi Bạch Hiền" ==
(èo... lúc Đại Boss tỏ tình với Bạch Hiền, mà Bạch Hiền cự tuyệt, rồi Đại Boss mới hỏi Bạch Hiền hai câu này, mún cậu trả lời rằng có thích anh hay không... ghi ọi người dễ hiểu vì sao có hai câu này... cái Bạch Hiền cần nói với Boss chính là cái này)
Có phải Đại Boss ám chỉ cái này không?
Mấy câu nói đó đương nhiên cậu có suy nghĩ tới, nhưng thực sự cậu cảm thấy chính bởi vì anh ta ra lệnh cho cậu...... Cậu sao lại ngốc như vậy, trước hết phải kiếm một đáp án ứng phó với Đại Boss, nếu không thì sẽ không mượn được tiền... Sao mượn tiền mà lại khó khăn vậy chứ?
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
"Cái kia, tôi nghĩ..."
"Vì sao tôi mỗi ngày đều lên văn phòng anh, vì sao mỗi ngày đều cùng anh ăn cơm, không phải bởi vì anh ra lệnh cho tôi. Mà bởi vì....bởi vì...."
Bạch Hiền một bên kéo dài thời gian, một bên vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cái khó cũng ló cái khôn. Cậu mạnh dạn trả lời:
"Tại vì anh quá đẹp trai "
Lời vừa ra khỏi miệng, không khí trong xe càng trở nên căng thẳng. Cậu không dám nhìn thẳng Đại Boss, trong nháy mắt cậu cảm thấy mình có tí rung động.
Vì tôi thích vẻ đẹp trai của anh? Có lẽ đây mới là sự thật ?
Phác Xán Liệt nhất thời không nói được gì, cả nửa ngày anh mới lên tiếng, giọng nói âm trầm khó lường: "Sao? Tốt lắm, nếu vì tôi đẹp trai, thế thì em sao lại như thế?"
Bạch Hiền tự hỏi bản thân một chút mới lý giải được câu anh nói "Thế thì em sao lại như thế" là chỉ chuyện nàng cự tuyệt lời tỏ tình của anh. Đại Boss nói chuyện không thể trực tiếp một chút sao :"< nếu cậu thích vẻ đẹp trai của anh, thì sao lại cự tuyệt anh chứ?
Quả nhiên nói dối cũng là một nghệ thuật !
(mí bạn đọc cái này thì sẽ hiểu đoạn sau chị Mạn nói vụ uống say là gì
Á.....Tuy rằng lời nói của ngài chủ tịch có hơi ngoắt ngoéo, nhưng ý của anh ta là .......Anh thật sự thích cậu?
A a a!!!!!!!
Đột nhiên Bạch Hiền cảm thấy vô cùng lóng ngóng, dường như không biết phải để chân tay vào chỗ nào, không gian trong xe bỗng trở nên quá nhỏ, tiếng tim đập to đến nỗi mình cũng nghe thấy, mặt nóng rần lên, trong ngực tựa như có cả một đàn chim đang hót.....
Bạch Hiền ........Xấu hổ rồi!
Yên lặng một chút, Bạch Hiền nói: " Chủ tịch, anh lái chậm một chút được không?"
" Say xe à?"
" Không >_<, chỉ là nhanh quá thôi."
Tim đập nhanh quá
Thế nên, chiếc xe đua có vận tốc tối đa là 400km/h đưa Bạch Hiền về đến khu nhà thuê với tốc độ chậm như rùa.)
Chẳng lẽ cậu nói lúc đó là do mình uống say hay sao = = nếu nói ra thì Đại Boss cũg sẽ không tin #__# Bạch Hiền đều muốn khóc.
Mượn tiền mà khó tới vậy sao? Chỉ có một ngàn rưỡi thôi mà.
Có ai nói cho cậu biết đáp án nào vừa hợp lý vừa làm Đại boss vui lòng không? Bạch Hiền ra sức suy nghĩ, rốt cuộc linh quang chợt lóe, mếu máo như khóc mà nói: " Thật ra, Đại Boss, tôi lạt mềm buộc chặt"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro