CHƯƠNG 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồ đạc của Bạch Hiền cũng không nhiều lắm, hơn nữa năm ngoái cậu cũng từng thu dọn qua một lần, cho nên lần dọn nhà này rất nhẹ nhàng. Căn phòng này còn rất mới, chẳng cần sơn sửa gì nhiều, dọn qua là có thể ở ngay.
Nhìn căn phòng sáng sủa, sạch sẽ, Bạch Hiền ngồi ở sofa cảm thấy rất hài lòng: "Có thể tìm được căn phòng như thế này thật không dễ nha."
Phác Xán Liệt cũng tỏ vẻ đồng ý, với danh nghĩa của anh mà tìm được một căn phòng nhỏ như thế này đúng thật không dễ gì ! Ngồi xuống cạnh cậu, Phác Xán Liệt nhắc nhở: "Có rảnh thì mời bạn học em dùng cơm."
"Sao?"
"Em ở nhà người ta lâu vậy, anh muốn cảm ơn cô ấy."
Vì sao anh là người cảm ơn chứ..... Bạch Hiền trong lòng nhộn nhạo một chút: "Em mời cơm cô ấy được rồi."
"Trả tiền nhà xong em còn tiền sao?"
...... Ừh ha t_____t
"Vậy anh mời đi.... À, đúng rồi, em chưa ăn cơm tối.... anh tiện thể mời em ăn luôn đi "
Buổi tối, sau khi tiễn Đại Boss về, Bạch Hiền nằm trên giường gọi điện thoại cho Lộc Hàm. Bạn học của Bạch Hiền tính vốn thích ăn uống, nghe Bạch Hiền mời cơm liền mừng rỡ.
"Được được.... vậy ngày mốt đi, Thế Huân nhà mình cũng đã về rồi, mọi người cùng nhau ăn, mà sao tự nhiên lại muốn mời mình dùng cơm vậy, bạn phát tài hả?"
"Ở nhà bạn lâu như vậy nên mình muốn mời bạn dùng cơm."
"Ai nha, đều là bạn bè cả, cần gì phải khách sao thế!"
"Ách, nhưng bạn trai mình nói....." Bạch Hiền không quen ở trước mặt người khác gọi Phác Xán Liệt là bạn trai, dù giờ cậu đang ở nhà mình gọi điện thoại, cũng chẳng có ai khác ngoài cậu cả, nhưng không khỏi ôm gối ngượng ngập.
"Bạn trai bạn cũng đến hả?!" Tuy rằng chưa gặp Phác Xán Liệt bao giờ, nhưng Bạch Hiền ở nhà cậu lâu vậy, đương nhiên cũng đoán được cậu ấy có bạn trai. Lộc Hàm lập tức phấn khởi nói, "Thật tốt quá, mình chưa gặp anh ta bao giờ, đừng nói cám ơn khách sáo thế, lần này hai người mời mình ăn, lần sau mình sẽ mời lại!"
"Được." Bạch Hiền lên tiếng, "Vậy bạn muốn ăn gì?"
"Àh àh, để mình suy nghĩ, ăn cái gì ngon ngon đi, ví dụ như vi cá, tổ yến, thần mã tượng bạt trai ngọc ...." Lộc Hàm cứ hễ nhắc đến ăn uống, miệng lưỡi liến thoắng.
".... Bạn đợi chút, để mình lấy giấy viết."
"Ghi gì chứ? Mình nói giỡn thôi, tìm chỗ nào ăn ngon ngon là được rồi, chủ yếu là gặp bạn trai bạn thôi... Ủa, đâu rồi?"
Bạch Hiền đã xuống giường đi kiếm giấy viết, căn bản không nghe được Lộc Hàm nói gì... Vì thế ba ngày sau. Lộc Hàm nhìn thấy một bàn mỹ thực, cậu hoàn toàn chết lặng, không nói năng gì được. Bạch Hiền cầm tờ giấy nhỏ đối chiếu lại từng món, Phác Xán Liệt thấy cậu cầm tờ giấy trong tay, nheo nheo mắt.
"Em sao cả tượng bạt trai ngọc cũng ghi sai?"
Cái này không phải ghép vần sao? Bạch Hiền cảm thấy thực vô tội, "Em không biết ba chữ đó viết sao cả... Nhưng Lộc Hàm nói em nhớ kỹ lắm."
"Mai mốt đừng nói em là nhân viên của anh."
"A, thì em sẽ nói là bạn gái.... Này, Lộc Hàm, ăn cái này đi, ngon lắm."
Nghe có người kêu mình, ánh mắt Lộc Hàm đang nhìn mấy món ăn chuyển qua ánh sáng chói lóa trên người đàn ông ngồi đối diện... Sau đó cậu kiếm cớ kéo Bạch Hiền vào toilet.
"Đó là bạn trai bạn ?"
"Đúng vậy."
"Ông chủ của bạn ?"
"...... Phải."
Lộc Hàm nhớ lại lúc đến công ty Bạch Hiền chơi, nhưng mà.... Khóe miệng cậu run rẩy, "Thành thật khai báo, bạn đang tham gia tổ chức tà giáo gì phải không?"
"Hả ?"
"Nếu không bạn vào tộc người Miêu rồi phải không ?"
"........"
Lộc Hàm mới vừa đi ra khỏi toilet thì lại chạy vào nữa, "Chuyện mình nói sẽ mời bạn ăn cơm, bạn có nói với bạn trai không ?"
"Mình không có nói."
"Thế thì mình yên tâm." Lộc Hàm thở phào nhẹ nhõm, ôm hai vai Bạch Hiền, hai mắt chăm chú nhìn cậu: "Bạn quên chuyện đó đi nha ! Mình còn muốn để dành tiền đám cưới nữa !"
囧 囧 Hai người trở lại chỗ ngồi, Bạch Hiền kinh ngạc thấy Đại Boss đang cầm muỗng múc canh vô chén cậu...... Lấy ra rau thơm ?! Anh vừa nói chuyện với bạn trai Lộc Hàm về thị trường kinh tế vừa tao nhã gắp rau thơm từ chén anh của cô ra, hành động rất tự nhiên, giống như đã làm trăm ngàn lần rồi.... Lộc Hàm kì lạ hỏi : "Rau thơm không ngon hả ?"
Phác Xán Liệt cười, đem chén canh đã bỏ ra hết rau thơm đưa lại cho Bạch Hiền nói : "Cậu ấy không ăn."
Hả ? Anh đóng kịch giỏi ghê ! Rõ ràng bình thường đều là cậu gắp ra cho anh mà!!!! Hơn nữa cậu khi nào nói là không ăn rau thơm, người không ăn là anh mới đúng !
"Nhìn bạn thế mà kén ăn ghê đó !"
Nhìn ánh mắt châm chọc của Lộc Hàm, Bạch Hiền không khỏi ngượng ngùng... Nhưng mà ăn xong sẽ có tráng miệng, ánh mắt Bạch Hiền lóe sáng, lòng cảm thấy phấn khích, đem chén canh một hơi uống hết.
Buổi sáng hôm sau khi đi làm, Bạch Hiền ôm bụng quặn đau lần thứ hai vô toilet. Lao công đang dọn dẹp toilet, Bạch Hiền ôm bụng chạy vội xuống dưới lầu.
Vào đến toilet, Bạch Hiền cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cảm giác này cũng không giống như tiêu chảy, chắc là do ngày hôm qua ăn quá nhiều.... Đang suy nghĩ, ngoài cửa có tiếng giày cao gót vọng vào, hai nữ nhân viên trò chuyện về đồ trang điểm.
"Bạn gần đây đang dùng phấn Chanel à ?"
"Chỉ dùng đại thôi à. À, XX mới ra sản phẩm mới đó."
Bạch Hiền trong bụng quặn đau, chợt nghe họ nói chuyện phiếm, cậu gần đây cũng hứng thú với đồ trang điểm, chỉ tại không có tiền thôi. Đang muốn nghe ngóng để lấy kinh nghiệm, họ lại chuyển đề tài khác.
"Này, cái người kia chia tay với lầu 22 rồi hả?"
"Nghe nói dạo gần đây cậu ta cũng chưa lên đó ăn cơm nữa." Cô gái mở hộp phấn, "Hơn nữa cũng không thể nói là chia tay, Phác Tổng có gì với cậu ta đâu mà bắt đầu với chả kết thúc."
"Phác Tổng đúng thật là kiên định, không bỏ quy định của công ty."
"Đúng vậy, cậu ta giờ chắc cũng chịu không ít khổ sở, mọi người trong công ty đều thấy cậu ta muốn lấy lòng Phác Tổng mà, bữa tiệc năm ngoái, tưởng chừng người thắng là Chu Hiểu Vi, rốt cuộc lại chẳng được gì."
"Aizzz, chỉ tội nghiệp cho chúng ta. Nếu không làm tốt phận sự, thì chắc chắn sẽ bị đuổi việc ngay."
Hơn mười phút sau, Bạch Hiền đi ra khỏi toilet, lên lầu, về đến bàn làm việc của mình, cậu nhất thời không có tâm trí làm việc.
Hai nữ đồng nghiệp tuy chưa nói gì quá đáng, bất kì người nào thấy cậu đi cùng Đại Boss thì nếu sẽ nghĩ như vậy. Chung Đại tuy cũng cổ vũ và ủng hộ cậu, nhưng đôi khi cậu lại thấy lo lắng.
Không biết Lộc Hàm nghĩ thế nào về cậu và Phác Xán Liệt? Bỗng nhiên Bạch Hiền vội vàng muốn biết cái nhìn của người khác, chắc sẽ cảm thấy họ xứng đôi và sẽ chúc phúc cậu? Nhớ tới Lộc Hàm hình như có làm một trang web để liên lạc với bạn ở đại học, Bạch Hiền kiềm chế không được vào web đó coi.
Vào được web, Lộc Hàm quả nhiên đem chuyện hôm qua ra tám.
Lộc Hàm: Hôm qua mình được ăn một bàn tiệc toàn món ăn ngon, siêu cấp đắt tiền, giống như nằm mơ vậy đó ! Mình ăn hết sạch sành sanh! Hắc hắc, nói ọi người biết, bạn trai của bạn học chúng ta siêu cấp giàu có, tuổi trẻ tài cao, còn có xe xịn nữa ! Đẹp trai lắm lắm luôn !
Phía dưới đã có vài người trả lời.
Cửu Thước: Ước gì mình được ăn một bàn tiệc như vậy !
Lộc Hàm: Nhưng mà đối phương thực ra chi quá mạnh, cảm giác orz, sợ bạn học chúng ta mất mặt.
(Orz – các bạn có thấy giống hình gì không? Giống hình một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất (chữ O là đầu người).
Trong tay ảnh ngược: Nhưng mà bạn học đó là ai chứ?
Tiểu Thôi: Ở thành phố S này, những người ham người giàu có nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là những đứa con gái hám tiền, he he, thấy mình nói đúng không? mọi người phong mình làm"trinh thám Kha Nam" đi.
Lộc Hàm: Không phải hám tiền đâu, làm sáng tỏ mọi việc đã.
Tiểu Thôi: Đừng thừa nước đục mà thả câu, nói mau là ai.
Lộc Hàm: Đó là chuyện riêng tư, không thể nói không thể nói, đến lúc kết hôn thì các bạn sẽ biết.
Bạch Hiền yên lặng tắt trang web.
Cậu biết Lộc Hàm "bàng người giàu có" (mình k rõ lắm nên phải để nguyên, chắc ý là thích người giàu có ấy) cũng không có ý gì xấu, cách nói này hiện nay thường xuyên dùng để trêu chọc hay nói giỡn, hơn nữa cậu ấy cũng thật cẩn thận không nói ra là ai, nhưng ba chữ vô tình vẫn làm cho Bạch Hiền rầu rĩ không nói nên lời.
"Bạch Hiền, sao vẻ mặt bạn hoảng hốt vậy? Chuyện vé xe lửa bạn đừng suy nghĩ nhiều, mình quên rồi." A Giai cầm ly trên tay, đi đến bên cậu hoài nghi nói: "Chẳng lẽ bạn và Phác Tổng xảy ra vấn đề gì hả? Nói mình nghe đi, mình tìm cách cho."
"Mình với Đại Boss chẳng có yêu nhau gì hết." Bị nói "bàng người giàu có" khiến cậu có chút mẫn cảm, Bạch Hiền phản xạ có điều kiện thốt ra.
Phía sau cách đó không xa, người đàn ông cao lớn mặc áo vest đang đi đột nhiên dừng lại, đám người phía sau cũng dừng lại. Anh dừng lại một lúc rùi rất nhanh đi tiếp, sắc mặt không thay đổi, nhân viên của phòng tài vụ liếc nhìn phía Bạch Hiền, sau đó vội vàng đuổi theo.
A Giai vốn đang cầm ly nước nhàn nhã uống trà, ánh mắt đột nhiên lo sợ "Trời ạ" một tiếng, chạy nhanh về bàn làm việc của mình.
Bạch Hiền bị cô làm hết hồn, liếc mắt về phía mà A Giai vừa nhìn thấy, liền thấy thân ảnh cao lớn rất anh tuấn của Phác Xán Liệt.
Trong lòng cậu cũng "lộp bộp" một tiếng, phát hoảng đứng lên.
Anh ấy sao lại đến phòng tài vụ?
A Giai nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp: "Phác Tổng xuống đây khi nào vậy, sao lại đến văn phòng chúng ta?"
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh nói: "Đến đây một phút rồi, bạn không biết sao?"
"Mình đi pha trà mà", cô quay đầu hỏi Bạch Hiền: "Bạn cũng không biết hả?"
Cậu vừa mới đi toilet mà...
Bạch Hiền nhìn thân ảnh thong dong anh tuấn, trong lòng bất an đứng lên, anh ấy có nghe được lời cậu vừa nói không?
Buổi tối cùng ăn cơm , Phác Xán Liệt tuy rằng có nói chuyện với cậu, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như băng, Bạch Hiền không ăn nữa, có tật giật mình đứng lên.
"Tuần sau anh đi Mỹ, khoảng một tuần. "
"A."
"Em có thể cùng đi với anh."
"Đi nước ngoài ? Nhưng em không có hộ chiếu."
Vẻ mặt Phác Xán Liệt vẫn lạnh tanh như trước : "Quên đi."
Ăn xong anh đưa cậu về nhà, lúc lên lầu, Phác Xán Liệt đột nhiên kêu cậu: " Biện Bạch Hiền."
"Sao ?"
Bạch Hiền quay đầu, thấy Phác Xán Liệt chăm chú nhìn cậu khoảng vài giây, sau đó anh nói : "Em lên lầu đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro