CHƯƠNG 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết dần trở nên lạnh hơn, Bạch Hiền đã đi mua quần áo hai lần rồi, nhưng mà tỉ lệ quần áo của cậu so với Phác Xán Liệt dường như vẫn chưa được cải thiện. Tuy nhiên, có mua nhiều hơn nữa thì cậu cũng không có mặc đến, cậu không cần mỗi ngày ở công ty trang điểm xinh đẹp quá làm gì.
Lại nói tiếp, Bạch Hiền gần đây tình cảm và sự nghiệp đều đắc ý cả. Tình cảm thì khỏi nói, quả thực đắc ý đến nỗi làm cho người ta ăn không ngon ngủ không yên = = nói về phần sự nghiệp thôi
tuy rằng toàn bộ tiền thưởng tháng này đều trôi đi như mây bay phía chân trời, nhưng cậu đã chính thức gia tập đoàn Phác Thị một năm rồi, nói cách khác, cậu sẽ được tăng lương
Bạch Hiền hưng phần chờ mong không biết lần này lương sẽ tăng lên bao nhiêu !
Trái với sự phấn chấn vui mừng của cậu, kế toán trưởng cao cấp của tập đoàn Phác Thị thì lại lo âu đến nỗi đầu tóc cũng muốn bạc trắng hết. Hiện tại trong công ty ai mà không biết nhân viên bộ tài vụ Biện Bạch Hiền cùng Đại Boss có quan hệ chứ. Tăng bao nhiêu tiền lương mới phù hợp? T__T
Riêng giám đốc bộ phận tài vụ luôn công tư phân minh, dựa theo biểu hiện hàng ngày của Bạch Hiền mà phê vào bảng biên độ tăng lương, nhưng mà lúc đưa cho kế toán trưởng cao cấp phê duyệt thì mọi người đều nghĩ số tiền đó nhất định sẽ rất nhiều.
Nếu mà tăng ít quá thì Biện thiếu gia và Đại Boss sẽ không vui, mà nếu tăng nhiều thì có thể vuốt mông ngựa.
Đáng thương cho vị kế toán trưởng cao cấp cứ mãi oán thầm không thôi: Thật là, lão công muốn tăng lương cho lão bà thì về nhà mà tăng, cần gì phải làm cho chúng tôi phiền não, chúng tôi cũng muốn tăng lương có được không?
Cuối cùng kế toán trưởng cao cấp cũng có một quyết định rất sáng suốt, dù thế nào cũng là tiền của Đại Boss, trái phải đều là tiền cả, mà họ còn có quan hệ, vì thế mà cầm bút lên, hí hoáy phê chuẩn "tăng lương cao nhất"
Vài ngày sau đó, thông báo tăng tiền lương được công bố. Mọi người trong bộ tài vụ cứ quanh quẩn ngưỡng mộ tiền tăng lương của Bạch Hiền, nhưng cậu lại cũng chẳng hiểu họ bị gì nữa, nhưng mà có thêm nhiều tiền vậy, Bạch Hiền rất hài lòng.
Cuối cùng Bạch Hiền cũng bù vô được số tiền thưởng bị mất tháng này t__t tập đoàn Phác Thị vài năm trở lại đây kinh doanh rất hưng thịnh, lần này tiền tăng lương đều làm mọi người vui lòng, không khí trong văn phòng nhất thời ồn ào không thôi. Bạch Hiền đang nghe ngóng xem đồng nghiệp thảo luận buổi tối sẽ đi đâu ăn mừng thì đột nhiên nhận được điện thoại của Phác Khánh Tú giọng đầy lo lắng: "Bạch Hiền, cậu có ở công ty không? Tôi đang ở dưới lầu, cậu xuống đây nhanh đi
Bạch Hiền bị Phác Khánh Tú dọa, không kịp nghĩ nhiều, chỉ nói với trưởng phòng một tiếng liền chạy vọt xuống dưới lầu. Xe Phác Khánh Tú quả nhiên đang ở dưới lầu chờ, Bạch Hiền lên xe, Phác Khánh Tú liền nổ máy chạy đi, nói cũng không kịp nói.
Trên đường đi Phác Khánh Tú mới kể rõ mọi chuyện.
"Lần trước sau khi phẫu thuật, tôi có tham gia hội hiến máu, người đứng đầu hội chính là y tá của bệnh viện lần trước. Lúc nãy cô ấy gọi điện thoại cho tôi, nói ở đường cao tốc xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn, có hai mẹ con đều là nhóm máu AB- RH âm tính, mà bệnh viện lại không đủ máu để dùng, hai mẹ con đang trong tình trạng nguy kịch, bệnh viện kêu gọi mọi người đi hiến máu."
"A". Bạch Hiền thúc giục, "Vậy cô chạy nhanh lên đi."
Hai người chạy vội đến bệnh viện, lúc đến cửa thì đã thấy y tá lo lắng đứng chờ.
Nhìn hai người đến, y ta hấp tấp dẫn hai người đi xét nghiệm, "Mau mau mau, chúng ta đi thử máu trước đi."
Y tá vừa đi vừa nói: "Thể trạng của Phác Khánh Tú tôi biết rõ, cô mới phẫu thuật chưa tới một năm, không thể hiến máu được, vị thiếu gia kia cũng thuộc nhóm máu AB- RH âm tính ?"
Bạch Hiền gật đầu, "Đúng vậy, thân thể tôi khỏe lắm, lần trước hiến máu cũng hơn nửa năm rồi."
Y tá mừng rỡ nói: "Đi, đi theo tôi."
Xét nghiệm máu xong Bạch Hiền đi ra thì đã thấy Phác Khánh Tú đang buồn bực nói chuyện điện thoại, thấy Bạch Hiền, Phác Khánh Tú chạy nhanh đưa điện thoại cho cậu, tiện thể nhắc nhở: "Anh tôi."
Bạch Hiền tiếp điện thoại, Phác Xán Liệt quả nhiên nổi giận, giọng nói thập phần nghiêm khắc: "Chuyện lớn như vậy sao không nói anh một tiếng?"
"Chỉ là hiến máu thôi mà, có gì lớn lao đâu." Bạch Yphản bác lại.
"Biện Bạch Hiền."
Anh hạ thấp giọng kêu cả tên họ kêu ra, Bạch Hiền lập tức thay đổi thái độ, "Em sai rôi, lần sau nhất định sẽ nói anh nghe."
Nghe bên phía Phác Xán Liệt hình như là âm thanh trong phòng họp, Bạch Hiền vội vàng nói: "Được rồi được rồi, anh họp đi, đừng lo cho tụi em. Đúng rồi, buổi tối chắc em và Phác Khánh Tú sẽ ăn ở ngoài."
"Không cho phép ăn ở ngoài." Phác Xán Liệt hừ một tiếng, trước khi gác điện thoại, anh hung hăng uy hiếp : "Buổi về nhà ăn gan heo."
Gan heo....orz Bạch Hiền nhớ tới mùi vị gan heo, đau khổ cúp điện thoại.
Vì muốn tránh buổi tối về nhà ăn gan heo, Bạch Hiền hạ quyết tâm cùng Phác Xán Liệt ăn xong rồi mới về, kết quả phải đợi báo cáo xét nghiệm máu nên hai người chẳng đi đâu được, Phác Khánh Tú thì lại có việc gấp phải đi.
"Cô ở đây một mình không sao chứ?"
"Không sao cả, cô cứ đi đi."
Phác Khánh Tú đi không bao lâu, y tá liền mang báo cáo đi ra, sắp xếp hai người khác đi hiến máu, sau đó mới đi đến chỗ Bạch Hiền giọng nói có vẻ trách cứ: "Biện thiếu gia, cậu mang thai sao còn đi hiến máu, không phải làm chúng tôi thêm đau đầu sao?
Bạch Hiền ngây người một hồi mới phản ứng lại, nhận thức được y tá đang nói gì, ngơ ngơ ngác ngác nói: "Mang thai? ..... Tôi?"
Y tá đưa bản xét nghiệm cho cậu, "Cậu xem đi, lượng HCG rất cao, không phải mang thai thì là gì nữa." Nói xong y tá vừa cười vừa vỗ vai Bạch Hiền, "Ha ha, mặc kệ thế nào, tóm lại là chuyện tốt, chúc mừng cậu! "
Y tá đi rồi, Bạch Hiền ngồi ngơ ngẩn một lúc lâu mới hoàn hồn. Cậu lấy điện thoại ra gọi.
Không ai nghe máy.
Àh, chắc là anh đang trong phòng họp rồi. Bạch Hiền máy móc soạn tin nhắn.
"Đã xảy ra chuyện lớn....."
Nửa tiếng sau, Phác Xán Liệt gọi lại, bên người văng vẳng tiếng ban giám đốc nói chuyện.
"Bạch Hiền, chuyện gì?"
Bạch Hiền đang ngồi ở ghế dài trong bệnh viện, nói: "Cũng không có gì..... Hình như, em có thai."
Phác Xán Liệt thẳng thừng bãi bỏ cuộc họp, 20 phút sau, anh sốt ruột xuất hiện ở cửa bệnh viện.
Bạch Hiền ngây ngốc ngồi ghế dài không biết đang suy nghĩ gì, Phác Xán Liệt đứng xa xa nhìn cậu, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc kỳ lạ....
Bạch Hiền, đứa nhỏ....
Anh chậm rãi đếm bên cậu, cầm bàn tay lạnh cóng, suốt trên đường đi Phác Xán Liệt cứ lặp đi lặp lại những gì anh cần phải nói.
"Bạch Hiền, chúng ta kết hôn đi."
Bạch Hiền ngẩng dầu, nhìn nhìn thân ảnh cao lớn trước mắt, "Hả? Sao?"
Phác Xán Liệt nhíu mi một chút, "Anh đang cầu hôn em mà em có phản ứng này sao?"
Bạch Hiền yên lặng xem xét rồi liếc anh một cái, "Đứa nhỏ cũng có rồi, không kết hôn mới là lạ...."
Phác Xán Liệt: "........."
Bạch Hiền miễn cưỡng phấn chấn tinh thần, "Buổi tối em không ăn gan heo có được không?"
Phác Xán Liệt nhịn không được nở nụ cười, ôm cậu vào lòng, "Đừng sợ, có anh đây."
A, đã bị anh nhìn ra, cậuvthực sự đang hoảng sợ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt, mọi thứ đến nhanh quá. Rõ ràng, rõ ràng bọn họ có "dự phòng" mà.
"Chúng ta đi kiểm tra lại đi." Phác Xán Liệt liền ôm cậu, đưa tay xem đồng hồ, "Hôm nay cũng muộn rồi, ngày mai anh đưa em đi, chờ ngày mai kiểm tra xong đã, giờ thì đi ăn cơm."
Nghe giọng nói ấm áp của anh an bài tốt mọi việc, Bạch Hiền dần dần định thần lại, ở trong lòng anh rầu rĩ nói: "Em đây toàn bộ đều giao cho anh hết."
Phác Xán Liệt cúi đầu nhìn cậu, cười nói, "Nếu không thì em giao cho ai?"
Lái xe ra khỏi bệnh viện, anh liền gọi điện thoại cho Phác Khánh Tú, không lưu tình mà mắng Phác Khánh Tú một trận, vẫn là vì cô lôi kéo Bạch Hiền đi hiến máu mà không nói cho anh biết. Phác Xán Liệt ngẫm lại mà thấy sợ, vạn nhất y tá kia không cẩn thẩn thì Sam Sam đang mang thai mà lại hiến máu thì không biết hậu quả sẽ thế nào.
Giáo huấn Phác Khánh Tú xong, Phác Xán Liệt mới nói: "Anh sẽ kết hôn với Bạch Hiền, buổi tối em với Kim Chung Nhân đến Hải Đường Uyển ăn cơm đi."
Nói xong anh liền gác điện thoại, Bạch Hiền không khỏi đồng tính với Phác Khánh Tú, cô ấy khẳng định giờ đang hồn phiêu phách tán rồi.... Qua khỏi ngã tư, Phác Xán Liệt nói: "Hôn lễ cứ giao cho Phác Khánh Tú lo, hay là em có ý tưởng gì?"
"Hả? Không."
Phác Xán Liệt gật gật đầu, bỗng nhiên nói: "Chuyện mang thai em đừng nói ai biết."
Bạch Hiền rầu rĩ hỏi: "Vì sao?"
"Em muốn người khác cảm thấy em vì mang thai nên anh mới kết hôn với em sao?"
Bạch Hiền theo bản năng lắc đầu.
"Vậy nên cái gì cũng không được nói."
Bạch Hiền trong lòng cảm thấy ấm áp. Thế giới này đối với việc nam nữ trời sinh không công bằng, nếu mà có con mới kết hôn thì bên nhà trai thường thường không bị gì, nhưng nhà gái chắc chắn sẽ bị đem ra tán hưu tán vượn, nhất là bọn họ lại chênh lệch lớn như vậy.
Đại Boss đang bảo vệ cậu! Cậu nhất thời không nghĩ đến chuyện này, đều là anh suy nghĩ sâu xa. Bạch Hiền vò vò tay áo anh một chút, tỏ vẻ cảm ơn ?__?
Buổi tối ăn cơm Phác Xán Liệt quả nhiên không để rò rỉ thông tin gì, đối với việc Phác Khánh Tú phấn khích truy hỏi, anh chỉ vòng vo ừ hử vài câu. Nói đến việc làm sao chuẩn bị hôn lễ, lễ phục như thế nào, Phác Khánh Tú thật sự nói ba ngày ba đêm cũng không nói hết, đương nhiên cô cũng rất muốn Bạch Hiền và Phác Xán Liệt kết hôn càng sớm càng tốt.
Sáng sớm hôm sau, Phác Xán Liệt chở Bạch Hiền đến bệnh viện để kiểm tra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro