CHƯƠNG 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều hôm sau, Bạch Hiền đúng giờ đi vào phòng Phác Xán Liệt.
"Bạch Hiền, lại đây." Phác Xán Liệt ngoắc cậu, rồi giới thiệu người đàn ông ngồi trên sofa, "Đây là Trương bá, đại luật sư nổi tiếng nhất thành phố. Trương bá, đây là Bạch Hiền."
Bạch Hiền ngoan ngoãn chào hỏi: "Xin chào, Trương bá."
"Cậu trai, không tệ không tệ." Trương bá tủm tỉm cười đánh giá một lúc, trên mặt toát ra vài phần xúc động, "Nháy mắt tôi đã làm luật sư cho nhà Tiểu Phác được gần mười năm rồi, rốt cuộc cậu ấy cũng kết hôn, đáng tiếc ông nội cậu ấy không thấy được."
Phác Xán Liệt nói: : "Vài ngày nữa là ngày giỗ của ông nội, cháu sẽ dẫn cậu ấy đến gặp ông ấy."
Trương bá gật gật đầu, vừa cười vừa đứng lên, "Lo chuyện hỷ sự trước, đừng để ông già như ta làm mất hứng, đến đây cậu trai, chúng ta nói chuyện đi."
Bạch Hiền lúc này mới chú ý đến sấp văn kiện trên bàn. Ách, tất cả cái này đều là hiệp nghị trước khi kết hôn chứ? Bạch Hiền nghĩ vài tờ là cũng tốt lắm rồi, cần chi mà nhiều dữ vậy?
Chờ Trương bá giải thích,
Bạch Hiền mới biết được, thì ra phần lớn văn kiện này đều là hợp đồng đi kèm với hiệp nghị, nào là bất động sản, cửa hàng, trang sức, châu báu, còn có cả quỹ cổ phiếu,..... một lúc lâu sau Trương bá mới nói hết.
"Cậu trai, sau khi cháu kết hôn cùng Tiểu Phác thì toàn bộ những thứ này đều thuộc về cháu."
Phác Xán Liệt đối với lời Trương bá vừa nói có chút bất mãn, nhẹ nhàng khụ một chút.
Nhìn Phác Xán Liệt từ nhỏ đến khi trưởng thành, liếc mắt một cái ông đã biết anh muốn gì, cười hớ hớ tiếp tục nói: "Cháu sẽ sở hữu bất động sãn, đương nhiên bất động sản này đều là của Tiểu Phác."
"Ách, cái kia, Trương bá, cháu nhớ không lầm thì cổ phiểu được xem như là động sản?" giọng nói Bạch Hiền đầy vẻ nghi ngờ. Thật sự là vị luật sư già này nhìn thoáng qua rất quyền uy, rất chuyên nghiệp. Nhưng giờ cậu lại nghi ngờ tính chuyên nghiệp ấy.
Trương bá thực bình tĩnh giải thích: "Cổ phiếu xác thực được xem như là một loại động sản, nhưng mà trong tình huống này, động sản của Tiểu Phác cũng được xem như là bất động sản."
Bạch Hiền nghiêng đầu nhìn ông, "Vì sao?"
"Bởi vì quỹ cổ phiếu của công ty là cổ phần tổng hợp, từ khi thành lập đến nay quỹ cổ phiếu đều dùng tiền mặt để thanh toán, cho nên tính lưu động sẽ cao hơn một chút." Trương bá cười đùa, thâm ý nói, "Cậu trai, cháu có năng lực kinh doanh đấy."
Trương bá nói một cách hài hước làm cho Bạch Hiền thấy buồn cười, Phác Xán Liệt khóe miệng cũng hơi hơi cong lên.
Trương bá tiếp theo nói: "Này, lão già này chỉ nói đại khái vậy thôi, hay là cháu tự mình xem đi, có vấn đề gì thì có thể hỏi ta."
Cả một xấp dày, đúng thật phải chậm rãi xem mới được. Bạch Hiền cầm lấy bản hiệp nghị, cúi đầu đọc. Thực ra nội dung hiệp nghị hôm qua Phác Xán Liệt cũng nói sơ qua cho cậu nghe. Chủ yếu là tách biệt cậu và lợi ích công ty. Nhưng bất động sản tặng cùng hiệp nghị thì anh không hề đề cập với cậu...... Lúc nghe luật sư già nói, cậu còn có vẻ mơ hồ, cũng không hiểu tại sao Phác Xán Liệt lại cho cậu này nọ, cho tới bây giờ khi thấy văn kiện giấy trắng mực đen, cậu mới hiểu được. Vì thế cậu có chút hoảng sợ.
Hí hoáy đọc bản hiệp nghị một lần, Bạch Hiền để xuống bàn, nhìn về phía Phác Xán Liệt , "Hiệp nghị em không có ý kiến gì, nhưng mà những bất động sản đi kèm em có thể chọn được không?"
Trương bá có chút kinh ngạc, Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền trầm mặc một lúc, rồi xoay qua Trương bá, "Cháu nghĩ cháu sẽ cùng Bạch Hiền bàn bạc lại."
Vị luật sư già đứng lên, cười hớ hớ, "Vợ chồng son cứ từ từ thương lượng, lão già ta lại thèm thuốc nữa rồi, ta ra ngoài hút đây."
Phác Xán Liệt ngồi trên sofa lật từng trang hợp đồng, "Lại đây chọn."
Bạch Hiền vội vàng đến gần một chút.
"Anh để em ký cái này, em tức giận sao?"
Làm sao có thể ! Hiểu lầm hiểu lầm! Bạch Hiền vội lắc đầu, cam đoan: "Tuyệt đối không có."
"Vậy sao không ký?"
Bạch Hiền lúng ta lúng túng nói: "Em cảm thấy, nhiêu đây nhiều quá. Hôm qua anh chỉ nói là có bản hiệp nghị trước khi kết hôn, đâu có nói mấy cái này đâu."
Phác Xán Liệt cầm trên tay văn kiện, "Hiệp nghị này là khi còn sống, ông nội đã lập ra, lúc Phác Khánh Tú kết hôn cùng Kim Chung Nhân cũng đã ký một bản như vậy, mục đích là bảo đảm lợi ích tập đoàn dù trong bất cứ tình huống nào cũng không bị ảnh hưởng. Còn những bất động sản kia toàn bộ là tài sản cá nhân của anh."
Bạch Hiền tỏ thái độ: "Hiệp nghị thì em không ý kiến gì cả."
"Bạch Hiền, mặc cho việc gì cần phải sử dụng hiệp nghị để giải quyết, thì lúc đó chính là tình huống xấu nhất. Hiệp nghị trước khi kết hôn có tác dụng ngay lúc đó. Nếu chủ hiệp nghị bảo đảm lợi ích của tập đoàn, anh cũng sẽ bảo đảm lợi ích của em, những bất động sản kia là cho em, để khi tình huống xấu nhất xảy ra thì em vẫn còn cái mà phòng thân."
Anh đã tính toán, đề phòng cho bản thân mình sao? Bạch Hiền nghe hiểu, vì thế có điểm khó chịu, "Anh chuẩn bị những thứ này cho em, là sợ em sẽ có chuyện gì? Anh sợ sau này sẽ bạc đãi em sao?"
"Không phải." Phác Xán Liệt thở dài, "Anh dám cam đoan những văn kiện kia chỉ là đống giấy vụn, nhưng mà Bạch Hiền , năm tháng quá dài, anh hy vọng em ít nhất có cái gì đó, dù trong tình huống nào em cũng có thể phòng thân."
Bạch Hiền bỗng nhiên thấy mắt mình cay cay, nhưng mà suy nghĩ một hồi, vẫn là kiên trì nói: "Em không cần toàn bộ, chỉ là lấy một ít thôi."
Phác Xán Liệt không nói gì. Biện Bạch Hiền bị anh nhìn mà thấy bất an, cậu có phải hay không rất cố chấp? Nhưng mà mấy thứ đó thật sự ngoài dự liệu của cậu.
Ngày hôm qua khi Phác Xán Liệt nói về bản hiệp nghị, cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý để ký một hiệp nghị trước khi kết hôn đầy hà khắc.
Cậu cũng không thấy khó chấp nhận.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy Phác Xán Liệt là người hà khắc hay keo kiệt, mà là, cậu hiểu rõ con người anh, anh vẫn luôn sống và làm việc theo lý trí, đều sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
Cho dù là yêu nhau, cũng không có nghĩa là cậu phải có hết tất cả những gì của anh, cậu không muốn anh tự nhiên lại đem tài sản mà anh đã vất vả tạo ra cho không cậu. Bạch Hiền biết nghĩ như vậy thực ngốc, có lẽ sẽ bị rất nhiều người cười nhạo, nhưng nếu làm vậy, cậu sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Khi quyết định kết hôn cùng anh, cậu kỳ thật cũng đã tự suy xét kỹ hôn nhân là thế nào = = sau đó liền cảm thấy, làm vợ chồng cũng giống như là bằng hữu, quan trọng là phải bình đẳng, bình đẳng này không phải nói đến địa vị, mà là nói đến bình đẳng trong việc cho và nhận.
Những gì cậu cho anh và anh cho cậu đều phải như nhau, như vậy mới thực sự sống bền lâu được, nếu một người cho người kia quá nhiều mà nhận lại quá ít thì dần dần sẽ sinh ra bất đồng.
Nãy đến giờ cậu miên man suy nghĩ = = Phác Xán Liệt còn ngồi đó chờ cậu giải thích, Bạch Hiền đi đến chỗ anh, tựa đầu vào vai anh, "Thật ra em muốn hỏi anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Nếu không phải hiểu lầm có đứa nhỏ, anh có cầu hôn em không?"
"......Biện Bạch Hiền."
"Hả?"
"Dạo gần đây chúng ta không có về nhà cũ, vì sao?"
"Bởi vì lầu ba đang trang hoàng lại."
"Vì sao trang hoàng?"
"Ách......"
Trong nháy mắt, Bạch Hiền cảm thấy trong lòng chưa từng có cảm giác thỏa mãn như lúc này, ngay cả lúc anh nói "Chúng ta kết hôn đi" cũng không có. Lần đó cậu hoang mang rối loạn, giống như là tìm biện pháp ứng phó tạm thời, ngược lại lúc này đây anh không chút lãng mạn hỏi lại thì cậu lại càng thấy giống cầu hôn hơn.
Vẫn tựa vào vai anh, Bạch Hiền nói: "Anh xem, cái gì anh cũng đều nghĩ thay em, có lời nói của anh thì mọi thứ đều ổn cả, nếu không có lời nói của anh, thì chuyện gì cũng không thành."
Văn phòng im ắng .
"Quên đi."
Phác Xán Liệt bỗng nhiên cầm lấy sấp văn kiện trên bàn, toàn bộ ném vào sọt rác.
Đây là làm sao vậy?
Bạch Hiền đang thấy kỳ quái thì chợi nghe Phác Xán Liệt nói: "Anh bỗng nhiên cảm thấy, nếu như em đã muốn như vậy thì.... kết hôn mà đòi hỏi phải có hiệp nghị thì đúng thật là sỉ nhục chỉ số thông minh của anh."
"........"
Bạch Hiền không nói gì, Phác Xán Liệt đang sỉ nhục chỉ số thông minh của cậu sao?
"Bạch Hiền, không ký mấy cái này, tương lai nếu xảy ra chuyện gì thì em sẽ không có gì cả."
"......" Bạch Hiền ,"= = em hình như...có chút hối hận ."
Phác Xán Liệt nở nụ cười,"Không còn kịp rồi, em sẽ chẳng có gì ngoại trừ anh ."
Bạch Hiền quay đầu, mạnh dạn hôn môi anh. Phác Xán Liệt cười, vòng tay ôm chặt cậu hôn thật sâu.
Một phút sau, Bạch Hiền đang ôm hôn Phác Xán Liệt thì chợt bừng tỉnh, đẩy anh ra, "Đợi chút, anh vừa nói em sẽ không có gì cả là sao vậy?! Em sẽ chọn những thứ mà em muốn !!! Anh không thể thu hồi toàn bộ được!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro