CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chi phiếu và gan lợn... hai thứ chênh lệch rõ ràng biết bao, lựa chọn dễ dàng biết bao, Bạch Hiền khóc không ra nước mắt. Đối với gan lợn, cậu không bao giờ ... muốn ăn thêm một chút nào nữa, nếu còn phải tiếp tục ăn cậu có thể viết được một bài luận văn với đề tài là " 18 ngày ăn gan lợn".
Bạch Hiền nói: "Cái đó, mỗi ngày đưa cơm thực sự làm phiền anh chị quá, sau này không cần nữa đâu, ha ha."
Phác Khánh Tú gật đầu: "Cũng tốt, dù sao cậu làm việc trong văn phòng, không nên đối xử quá đặc biệt."
Điều này Bạch Hiền chưa nghĩ đến, nhưng thấy cô ấy đồng ý, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Nói chuyện được vài câu thì đứa bé nằm trong nôi bật khóc, tiệc rượu cũng bắt đầu, Bạch Hiền nhân thể cáo biệt rời đi, được nhân viên phục vụ dẫn ra phòng tiệc.
Bạch Hiền vốn dĩ cho rằng có thể tiệc rượu giống như trong ti vi, mọi người cầm ly rượu đi đi lại lại, nhưng xem ra đây là tiệc rượu Trung Quốc.
Trước khi đến đây Bạch Hiền nghĩ, xét bản thân đã phải nợ nần một khoản tài sản, vì vậy tiệc rượu lần này nhất định phải ăn cho bõ, còn dự trữ năng lượng cho N ngày tiếp theo.
Căn cứ vào mục tiêu này, Bạch Hiền đã lập ra hai kế hoạch.
Kế hoạch A: Nếu tiệc rượu theo kiểu phương tây, thì sẽ cầm đĩa lén lút đi khắp các góc.
Kế hoạch B: Nếu tiệc rượu theo phong cách Trung Quốc, vậy nhất định phải chọn góc nào đó.
Bạch Hiền nhìn quanh tứ bề, chọn ngồi xuống vị trí một góc khuất nhất, vừa cầu khấn cái bàn này không đông người, vừa khấp khởi chờ khai tiệc.
Quả nhiên, bàn này vắng nhất, bao nhiêu người đi qua đều không ngồi xuống, Bạch Hiền mừng húm, người ít mới ăn được nhiều mà. Nhưng rất nhanh sau đó niềm vui đã hóa nỗi buồn.
Bởi vì khai tiệc, các bàn khác đều chật chỗ, chỉ có mình cậu một bàn ==
Bạch Hiền tiêu rồi.....
Da mặt Bạch Hiền có dày đến mấy cũng không dám ngồi một mình một bàn, đứng dậy định đổi chỗ khác, nhưng bây giờ tìm đâu ra chỗ trống, hơn nữa cậu chẳng quen một người nào cả, tùy tiện ngồi vào cũng rất kỳ.
Lúc này mọi người đều ngồi xuống cả, Bạch Hiền đứng lẻ loi, xấu hổ đến muốn đào cái lỗ mà chui xuống, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt mãnh liệt đang chiếu thẳng vào cậu, cậu xoay người nhìn theo hướng đó, chỉ thấy ông chủ đang chau hàng lông mày đẹp đẽ trừng mắt nhìn cậu.
Chết rồi, thảm rồi, ông chủ chắc chắn cảm thấy cậu làm mất mặt công ty. Bạch Hiền thê thảm nhìn lại --- Ông chủ, không phải là tôi cố ý, ông phải minh xét nha.
Nhìn chằm chằm nhau một lúc, Phác Xán Liệt mới di chuyển đường nhìn, vẫy người phục vụ, thấp giọng thì thầm mấy câu.
Bạch Hiền thấy người phục vụ đó nhìn cậu một cái, trong lòng biết chắc có liên quan tới mình, tim bắt đầu đập mạnh, không phải là muốn mời cậu đi ra ngoài chứ. Có điều như thế cũng không sao, vừa lúc có thể ra ngoài ăn mỳ bò.
Sắp chết đói rồi!
Nhân viên phục vụ quả nhiên mỉm cười đi về phía cậu dừng lại trước mặt cậu rồi làm một động tác "mời": "Cậu Biện, ông Phác mời cậu qua chỗ ông ấy."
Á? Không phải mời cậu về ư? Mà còn kêu cậu qua chỗ anh ta? Nhưng chỗ anh ta... chính giữa phía trước ... là chủ tịch trong truyền thuyết đó ư?
Bạch Hiền lại một lần nữa rồi.
Đương nhiên Bạch Hiền không có gan ở trước mặt mọi người từ chối lời mời không phải nói là, mệnh lệnh của ông chủ, thấy chết không sờn lòng cậu bước theo nhân viên phục vụ đi về phía Phác Xán Liệt, bên cạnh anh đã được kê thêm một chiếc ghế.
Phác Xán Liệt đang nói chuyện cùng với một ông già quần áo chỉnh tề, liên quan tới chuyện đất đai xây dựng gì đó, cơ bản không hề để ý đến cậu. Bạch Hiền ngoan ngoãn đứng đợi anh ta và ông ấy nói chuyện xong, mới dè dặt mở miệng: "Chủ tịch, tôi ngồi chỗ này hình như không ổn lắm. "
Phác tổng giọng điệu lười biếng: "Có gì không ổn?"
"Chỗ này đều là các nhân vật lớn, tôi, ây... tạm thời, vẫn chưa phải là nhân vật lớn. = ="
Phác Xán Liệt nhẹ nhàng ngả người, con mắt nhìn cậu chằm chằm. "Không muốn ngồi xuống, vừa nãy sao còn dùng ánh mắt đó nhìn tôi?"
"Ánh mắt gì ạ?" Bạch Hiền kinh ngạc.
"Ánh mắt của cậu nói với tôi rằng..." Phác Xán Liệt chậm rãi giải thích: "Tôi bị bỏ rơi rồi, nhanh đến cứu tôi với."
"......" --- Ông chủ, ngài nhìn lầm rồi, ánh mắt tôi rõ ràng nói cầu xin ngài đừng trừ tiền lương mà. - -
Thế nhưng nhìn vẻ chắc chắn trên mặt Phác Xán Liệt, Bạch Hiền cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân vừa nãy phải chăng là đã phát sai tín hiệu?... Tuy trong lòng cậu kỳ thực không hề nghĩ thế, nhưng cũng có thể ánh mắt lại nói lên điều đó, chẳng phải có bài hát gọi là "Ánh mắt tôi đã phản bội trái tim" sao? = =
Có điều nói đi cũng phải nói lại, ông chủ, năng lực lý giải ánh mắt của ngài thật sự quá mạnh rồi. - -
Ngồi cạnh Phác Xán Liệt đương nhiên đừng hòng hy vọng được ăn nhiều, đũa không bị run đã là tốt lắm rồi. Ban đầu Bạch Hiền dự định hôm nay sẽ ăn với phong cách "vừa lịch sự vừa mạnh mẽ", nhưng bây giờ "mạnh mẽ" chỉ có thể thu vào trong túi mang về nhà, Bạch Hiền cố gắng nhớ lại cách ăn nho nhã lúc bản thân còn giả vờ làm thục nữ.
Nhưng trải qua luyện tập tranh giành cơm với các bạn trong 4 năm đại học, nho nhã thực sự đã trở thành việc của kiếp trước rồi.
Được rồi, gắp một miếng rau --- Mỉm cười.
Đối với người cùng tầm nhìn ---- Mỉm cười.
Nhân viên phục vụ mang lên món móng lợn, được rồi, mỉm cười với móng lợn.
Ơ, hóa ra không phải móng lợn, mặc kệ, đối với móng của động vật nào cũng mỉm cười.
Khuôn mặt cứng đờ luôn..... = =
Thật vất vả mới ngồi hết nửa bữa tiệc, lần lượt có người cáo từ, Bạch Hiền cũng tập tức cáo từ Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt nói: "Cậu hãy về muộn một chút, cùng tôi tiễn khách."
"........" Bạch Hiền run rẩy nhắc nhở anh ta: " Chủ tịch, tôi cũng là khách mà." Tôi cũng tặng quà ...
"Cậu muốn về trước?" Phác Xán Liệt nheo mắt, cảm giác áp bức quen thuộc lại ập đến với Bạch Hiền. "Ông chủ chưa về, nhân viên có thể về được không?"
"Đương nhiên không thể!" Bạch Hiền lập tức nghiêm chỉnh nói : "Tôi ở lại tiễn khách... tiễn khách."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro