C8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đến rồi

*******

Suốt đêm hôm đó Bá Sương trăn trở trằn trọc, chưa tới bốn giờ sáng đã tỉnh dậy, dù sao cũng không ngủ tiếp được nữa, bèn rời giường làm điểm tâm. Minh Trí rất thích ăn cháo do cậu nấu.

Lúc đó, toàn bộ viện nghiên cứu, chỉ còn nhà Bá Sương vẫn chưa dùng bếp gas, cha dùng mấy viên gạch vụn xây thành bếp nung, thu gom những cành cây khô làm củi, dùng để nấu nướng. Cái nồi lớn nấu cháo đã dùng nhiều năm rồi, mà nắp nồi vẫn dùng ván gỗ tròn thay thế. Tuy nấu nướng không thể nhanh bằng bếp gas, nhưng đồ ăn làm ra dường như đặc biệt thơm ngon hơn. Còn nhớ lúc đó, Minh Trí vô cùng thích thú với loại bếp nung này, mỗi lần nấu cháo, anh lúc nào cũng ngồi xổm một bên, ngửi mùi gạo dẻo thơm bốc lên.

Sau đó, trong viện thanh lý mấy cái bếp gas cũ, lãnh đạo bèn cho nhà cậu dùng, cha mẹ cậu vui mừng đến mức muốn đập bỏ lò bếp nung, Bá Sương ngăn cản, mang cái bếp nung cất vào nhà kho nhỏ sau nhà. Năm đó, Minh Trí đỗ cấp ba vào trường anh thích, cuống quýt chạy đến tìm Bá Sương, anh vui mừng nhảy lên ôm lấy cậu, dáng vẻ đáng yêu vô tư này của Minh Trí cũng chỉ có Bá Sương biết.

Bá Sương cười ngố, ngay cả cậu cũng không phát hiện ra. Đến khi làm xong bữa sáng, cũng chỉ mới năm giờ rưỡi. Bá Sương đi tới đi lui trong nhà, hết sờ Đông lại ngó Tây, tâm tình như chàng trai sắp cưới vợ, hồi hộp trong sự mong chờ và vui mừng vô hạn.

Khoảnh khắc Bá Sương nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, lập tức từ trong giấc ngủ ngắn choàng tỉnh dậy, ra mở cửa.

Ni Ni đứng ngay cửa.

Anh thay một chiếc áo sơ mi cotton màu trắng, áo khoác jean cùng với quần jean, có chút lười biếng đứng dựa vào khung cửa, nhìn thấy vẻ vui mừng không chút che giấu trên mặt Bá Sương, mỉm cười nói.

Ni: tôi đến rồi. Có điều màu tóc không thể thay đổi nhanh được.

Bá Sương bất chợt bế anh lên, xoay một vòng, sau đó ôm chặt lấy anh. Khuôn mặt Ni Ni áp vào vai cậu, ngay giây phút Bá Sương không nhìn thấy, trên mặt anh tràn ngập ôn tình, giống như thời thiếu niên. Đến khi quay mặt qua, nét cười mang theo chút phóng túng kia lại khôi phục.

Ni: này, hôm nay coi như tôi bắt đầu làm việc đấy.

Bá Sương ngẩn ra. Ni Ni nheo mắt.

Ni: này, đừng nói cậu đã quên thỏa thuận của chúng ta chứ. Vậy thôi, tôi đi đây.

Bá Sương theo bản năng kéo anh lại.

Sương: không không không, anh nhớ, anh nhớ mà. Lại đây, mau vào đi. Phải rồi, em không mang theo hành lý sao?

Ni: cậu bao tôi, nhưng không bao cả hành lý của tôi?

Ni Ni nhướn mày trêu chọc, Bá Sương lắp bắp.

Sương: ấy, anh không phải… anh… ý anh là…

Ni: há há, cậu lại đỏ mặt kìa. Xin lỗi xin lỗi, không trêu cậu nữa.

Sương: ăn sáng chưa? Anh có nấu cháo.

Ni Ni ngồi vào bàn, Bá Sương múc cháo đưa đến trước mặt anh. Ni Ni nhìn chén cháo nói.

Ni: hôm qua tôi chợt nghĩ đến một chuyện. Cậu muốn tôi đóng vai Trí, dù sao cũng phải nói cho tôi biết sở thích thói quen của Trí chứ, kẻo tôi diễn không giống, cậu càng xem càng thấy thất vọng đúng không? Chẳng hạn, Trí thích ăn món gì? Cậu ta thích chơi trò gì? Có thứ gì đặc biệt chán ghét?

Ánh nhìn dịu dàng của Bá Sương dừng trên mặt anh, như vỗ về từng tấc từng phân.

Sương: Trí rất thích dâu tây, những món làm từ dâu đều đặc biệt thích. Không thích tôm, nó khiến Trí bị dị ứng. Thích ăn cháo anh nấu, lúc ăn cháo rất thích thêm đường. Thành tích tốt, thông minh, hay luyện dương cầm nhưng không thích học bài lắm. Thể thao cũng kha khá, thích chạy xe đạp nhưng muốn anh sau này mua mô tô chở hơn. Trí hơi gầy, rất dễ ngã bệnh, sợ uống thuốc, nhưng trời lạnh lại ghét mặc áo ấm. Lúc ăn dâu thích tự cắn không muốn xắt ra, lúc cắn lộ răng rất đều và trắng. Rất sợ nhột nhưng lại rất thích anh xoa bụng cho. Trí thường nằm ngửa trên đầu gối anh, để anh xoa bụng, còn mình thì đọc sách. Là người miền Nam, theo anh học được vài câu địa phương miền Bắc.

Ni Ni im lặng nhìn cậu, nghe cậu dùng giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi kể từng mẩu chuyện cũ vốn đã trở nên quá mờ nhạt trong phần ký ức sâu nhất của anh. Anh trước giờ không hề biết, em trai cao lớn nhà bên lúc nào mình cũng bảo vệ, cậu lại khắc ghi những chuyện này, nhớ lâu như vậy, nhớ sâu như vậy, nhớ nhiều như vậy, nhớ kỹ như vậy.

Ni Ni vươn tay mở nắp hủ đường ra, thêm hai muỗng đường vào chén cháo.

Ni: vậy cậu ta, Trí, cậu ta gọi cậu thế nào?

Sương: Trí gọi anh là Bá Sương. Lúc không có ai, sẽ gọi là anh.

Ni: được, từ giờ trở đi, tôi sẽ học làm Trí.

Anh chậm rãi ăn cháo. Ngẩng đầu lên, nét cười ngả ngớn lúc nào cũng nhàn nhạt hiện trên mặt từ từ biến mất, ánh mắt trở lại trong trẻo như nước, nhìn Bá Sương, mỉm cười, lại bưng chén cháo lên ăn tiếp.

Khoảnh khắc đó, Bá Sương chỉ cảm thấy mình như một lá thuyền nhỏ, trôi xuôi theo dòng, thời gian xung quanh như trở về tám năm trước đây, chàng trai đáng yêu vô tư đang đứng bên bờ sông cỏ xanh mơn mởn, mỉm cười nhìn về phía cậu.

Bá Sương cảm giác vành mắt như có thứ gì đó ấm nóng đang đong đầy, quay đầu đi, che giấu.

Sương: lại đây, Trí, xem phòng của em này.

Minh Trí theo cậu đi đến phòng ngủ mà lần trước mình đã từng ngủ lại, đây hiển nhiên là phòng ngủ chính. Suốt đêm cậu đã sắp xếp bày trí lại căn phòng này, đổi cả tấm ga trải giường mới tinh màu trắng ngà, trên ghế sô pha màu nghệ bên cửa sổ đặt thêm một cái gối dựa thật to sọc ca rô đen trắng, bên cạnh còn có kệ sách báo.

Sương: thiếu gì cứ nói cho anh biết. Anh ngủ phòng kế bên.

Minh Trí đứng nhìn một hồi, quay đầu nói.

Trí: cảm ơn anh, Bá Sương.

Sương: dậy sớm như vậy, có muốn ngủ thêm chút nữa không? Lát nữa anh đi làm, em cứ tuỳ ý. Cái này cho em.

Bá Sương kéo tay Minh Trí qua, dúi chiếc chìa khoá vào trong tay anh. Anh cúi đầu nhìn thứ nho nhỏ sáng loáng, mang theo hơi ấm của người kia.

Trí: Bá Sương, anh không sợ em cuốn gói hết đồ trong nhà anh bỏ đi sao?

Sương: đương nhiên không sợ. Anh tin em.

Trí: anh tin Trí, hay tin Ni Ni?

Bá Sương chăm chú nhìn anh, nụ cười mộc mạc, ấm áp như ánh nắng chiều mùa đông.

Sương: người anh tin chính là em!

******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dewnani