Part 7: Dự cảm xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Ji Yong tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, trên tay còn đang truyền dịch.

Đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua, cậu chớp mắt xốc chăn đang đắp trên người lên.

Quần áo đã đổi thành quần áo bệnh nhân, mà lúc này trong phòng bệnh chỉ có một mình cậu.

Nhanh chóng đem truyền dịch trên tay rút ra, mặt cậu trắng nhợt bước xuống giường, mang dép lê dưới giường vào sau đó đi ra ngoài cửa phòng bệnh.

Chuyện đêm qua xảy ra rõ mồn một trước mắt,. cậu nhất định phải tìm ra người đêm qua bắt cóc cậu và có cái người đã "ăn" cậu là ai.

Sau khi đi ra khỏi phòng, cậu lập tức đi đến thang máy, đầu óc mờ mịt, từng cơn chóng mặt đánh thẳng trên đầu cậu.

Đi vào thang máy, cậu ấn nút xuống tầng trệt,. thang máy từ từ đi xuống, trong đầu cậu liên tiếp lóe lên vài nghi vấn.

Rốt cuộc ngày hôm qua những người đó là ai?

Bọn họ bắt cóc cậu là để cho tên đàn ông kia "ăn" cậu sao?

Cậu còn nhớ rõ sau khi cậu bị nhốt vào nhà kho kia, người đàn ông kia bảo cậu cách xa anh ra một chút.

Nhưng mà, anh ta trong tình hình lúc đó, rõ ràng không thích hợp.

Nếu không phải tại mình bày ra cái trò Thánh Mẫu ấy, có thể đã không bị người đàn ông kia làm gì rồi.

Lúc trước nghe người đàn ông kia ngăn cản cậu đến gần, đại khái là phòng ngừa chuyện gì xảy ra, nhưng mà, kết quả là... Haizz thật xấu hổ mà

Nhưng người đàn ông kia là ai? Anh ta cũng là người bị hại như mình sao?

Hay là, anh ta và những người kia căn bản là cùng một loại người?

..................................

Lúc thang máy xuống tầng trệt, cậu vẫn còn đang suy nghĩ mấy vấn đề này.

Cửa thang máy mở ra, cậu nhanh chóng đi ra ngoài, sau đó chạy ra khỏi bệnh viện, chặn ngang một chiếc taxi đang đi về hướng nhà mình.

Từ lúc cậu tỉnh lại đến khi ra khỏi bệnh viện, cậu lại không gặp một người thân nào, việc này không bình thường.

Cho nên, người đưa cậu đến bệnh viện, nhất định là một người xa lạ mà cậu không quen biết.

Nếu cậu được người nhà đưa đến bệnh viện, nhất định Hwang umma sẽ luôn canh giữ bên giường.

Xe chạy về phía trước, trong lòng Ji Yong thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh.

"Bác tài, bác có thể cho cháu mượn chiếc điện thoại được không?" Cậu cần đem chuyện mình ngày hôm qua bị bắt cóc nói cho appa biết, để cho ông điều tra chuyện này rõ ràng.

Lái xa từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua nét mặt tái nhợt của Ji Yong, có lẽ xác định cậu vô hại, sau đó mới đưa điện thoại di động cho cậu.

Bấm số điện thoại nhà mình, điện thoại vang lên thật lâu nhưng không ai nghe.

Thay đổi bấm số điện thoại di động của appa, nhưng lại tắt máy.

Sao lại thế này?

Ji Yong cảm thấy hơi kỳ quái, cuối cùng cậu bấm chính số điện thoại di động của cậu.

"Cô, con là Ji Yong đây, tại sao điện thoại trong nhà không ai nghe vậy?".Cậu hơi khẩn trương hỏi đầu dây điện thoại bên kia.

"Yongie, trời ơi, đêm qua con chạy đi đâu vậy hả? Cô tìm con muốn điên rồi, bây giờ con đang ở đâu? Đừng về nhà biết không? Ngàn lần đừng về nhà." Đầu dây bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói khẩn trương.

"Con... Con đang trên xe taxi, trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Vì sao không cho con về nhà?". Lúc này trong lòng Ji Yong dự cảm đã xảy ra chuyện gì bất thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro