Chương 7: Bị cưỡng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ Vote + Comment nhé!

===============================

"Tổng tài, người gọi tôi?" Lộc Hàm đẩy cưả bước vào phòng làm việc cuả tổng giám đốc.

Đặt tách cà phê xuống, Ngô Thế Huân lấy từ trong ngăn bàn ra một cái hộp gấm xinh xắn, ra hiệu cho Lộc Hàm tiến lại gần. Hắn cầm lấy cái hộp đi tới trước mặt cậu "Cầm lấy"

"Cái gì thế ạ?" Lộc Hàmnhìn hắn đề phòng, chuông báo động trong đầu cậu lập tức vang lên, khiến cậu không dám đưa tay ra nhận lấy.

"Đồ phụ kiện" Khoé miệng Ngô Thế Huân nhếch lên thành nụ cười. "Có muốn tôi đeo lên cho cậu không?"

Lộc Hàm nhanh chóng bước luì lại mốt bước. "Tôi không cần. Tôi nghĩ những người cuả tổng tài hẳn là rất muốn được đeo nó lên người"

"Cậu có vẻ rất căng thẳng?" Xem chừng, cậu đang nghĩ hắn như một con soí, thật thú vị. Đổi lại giống như những người kia, hẳn không phải là rất cao hứng sao? Chẳng nhẽ đây là cách "lạt mềm buộc chặt" cuả cậu?

"Không có." Cậu nhiú mày. "Tổng tài vì sao muốn đưa tôi cái này?"

Cậu chỉ là thư ký chứ không phải là tình nhân cuả hắn.

"Người đẹp nếu không có quần áo đẹp cùng những thứ xinh đẹp làm nổi bật, vậy thì sẽ không được gọi là người đẹp được" Cận Thiếu Phong nói.

"Vâng? Ngài đúng là có hàm ý, tổng tài? Xin thứ lỗi cho tôi tài hèn ít học, không biết ý cuả ngài là gì?" Lộc Hàm ngờ vực nói.

Cầm lấy tay Lộc Hàm, Ngô Thế Huân liền bỏ hộp gấm vào lòng bàn tay cậu rồi nói tiếp.

"Nói đúng ra, đây là món quà nhỏ tôi tặng cho cậu, lát nưã hãy đi mua một bộ lễ phục đẹp, tối nay theo tôi tham dự tiệc xã giao. Cũng không nên làm mất mặt tôi! Tối nay, tôi sẽ cho người đến nhà đón cậu."

Lộc Hàm trợn tròn mắt không nói nổi thành lời. Lý do hắn tặng cậu cái này, chỉ là vì buổi tiệc xã giao tối nay? Vì một buổi tiệc xã giao mà tặng cho thư ký một món đồ như vậy sao? Không phải chứ? Tuy là hắn có nhiều tiền như vậy, nhưng mà, cứ theo cái kiểu phá hoại gia sản thế này, tập đoàn Khải Thành làm sao có khả năng chống đỡ được sự đi xuống?

Sẽ sớm sa sút mất?

Cái gọi là tiệc rượu, nói trắng ra chẳng qua chỉ là nơi đàn ông và đàn bà gặp gỡ đấu đá lẫn nhau, chính xác là một buổi xã giao nhàm chán và buồn tẻ.

Trừ việc trên mặt bàn toàn là thức ăn ngon phong phú đa đạng, sặc sỡ muôn màu, xem chừng có khả năng thu hút cậu, thì trong buổi tiệc này không có thứ gì khác khiến Lộc Hàm có thể nghĩ rằng nó thú vị.

Trên vành áo vest là món đồ cuả Ngô Thế Huân vưà tặng cậu lúc ban chiều. Mặc một bộ vest màu đen ôm người, ăn mặc như vậy trong buổi tiệc tuy không có gì đặc biệt nổi bật, cũng không có phong thái chủ nhân của bữa tiệc, nhưng cũng giúp phô bày, tôn lên vẻ đẹp của Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân liếc thấy cậu đến, lại vô cùng xinh đẹp thì đáy mắt lại hiện lên vẻ kinh ngạc ngưỡng mộ, nắm lấy tay cậu đặt vào cánh tay mình kéo cậu đi vào bàn. Trong thoáng chốc hai người đã trở thành tâm điểm cuả toàn hội trường.

Sau đó Ngô Thế Huân mang theo cậu đi chào hỏi vài lão đại trong kinh doanh, được một lúc thì liền bị một đám tiểu thư con nhà giàu nhiệt tình lôi đi. Tại một bưã tiệc rượu như thế này, Ngô Thế Huân dường như phát huy hết vẻ công tử hào hoa phong nhã cuả hắn, có thể khiến cho phần lớn con gái phụ nữ cứ quay xung quanh bên mình.

Lúc này, thu hút moị sự chú ý là Ngô đại tổng tài đang cùng con gái độc nhất cuả lão đại Kim Bất Hoán , chủ nhân cuả tập đoàn dẫn đầu về khoa học kỹ thuật, công nghiệp Đài Loan – Kim Dục Nhi khiêu vũ.

Lộc Hàm một thân rãnh rỗi liền cảm thấy mừng rỡ, nếu khư không có một đám rưồi nhặng đáng ghét kia, cậu nghĩ cậu sẽ rất cao hứng. Vưà từ chối lời mời cuả một người đàn ông trong buổi tiệc, Lộc Hàm một mình đi đến bàn ăn bên cạnh, cầm lấy cốc nước ép hoa quả uống một ngụm.

"Có thể nhảy với tôi bài này chứ?" Lại thêm một con ruồi nưã rồi, Lộc Hàm ngẩng đầu lên vưà định khước từ. "Nhưng mà tôi..."

Câu nói còn chưa kịp hoàn tất, đã bị người đến mời cậu – Kim Bất Hoán cắt ngang. "Con gái cuả tôi đã được tổng tài cuả cậu mời đi rồi, cậu có phải là nên sẵn lòng làm bạn nhảy cho tôi không?"

Không đợi Lộc Hàm đồng ý, Kim Bất Hoán đã kéo cậu vào sàn nhảy.

"Ông.." Lộc Hàm nghĩ muốn cự tuyệt. "Muốn cự tuyệt sao? Cậu Lộc, cậu cần phải hiểu rõ rằng, từ chối tôi thì phải trả giá!" Kim Bất Hoán nhìn Lộc Hàm nói.

Nhìn Kim Bất Hoán rõ ràng là đang uy hiếp, đe doạ, Lộc Hàm không còn cách nào khác, chung quy là không có khả năng vì chuyện cuả bản thân mà phá hỏng toàn bộ bữa tiệc rượu?

Khiêu vũ rồi khiêu vũ, Kim Bất Hoán giữ chặt lấy thắt lưng cuả Lộc Hàm, liền dễ dàng kéo cậu tiến sát về thân mình, chính bởi vì không hề phòng bị, Lộc Hàm ngã ngay vào ngực hắn.

Tiếp đó lợi dụng ngọn đèn nơi sàn nhảy chớp tắt mờ tối, Kim Bất Hoán nhanh chóng lấy môi mình áp lên môi Lộc Hàm, thân thể cậu bỗng chốc cứng đờ, trừng mắt nhìn hắn, máu huyết toàn thân trong nháy mắt như đảo ngược tất cả.

Hắn làm sao được phép hôn cậu? Chết tiệt! Lộc Hàm tránh cái ôm cuả Kim Bất Hoán, lão già này thật khiến người khác buồn nôn! Lẽ nào hắn cho rằng cậu mặc kệ không lên tiếng nghiã là để yên cho hắn chọc ghẹo? Cậu tức giận đến run người, tay đã muốn hướng mặt hắn mà đi tới, tiếc rằng lại bí hắn giữ chặt.

"Cậu cần phải hiểu rõ, cậu đánh tôi thì sẽ phải gánh lấy hậu quả!" Kim Bất Hoán nghiêm túc nhìn cậu nói. Tiếp theo hắn lôi Lộc Hàm  đi ra khỏi sàn nhảy.

Đứng vào một góc trong cuả hội trường, Kim Bất Hoán nhìn Lộc Hàm, ánh mắt lộ vẻ dâm ô, tục tĩu, "Thư ký Lộc, chúng ta là người quang minh chính đại, không nói vòng vo mờ ám, anh muốn cậu làm tình nhân cuả anh? Anh có thể bảo đảm cậu không cần phải lo chuyện cơm áo gạo tiền nưã!"

"Ông mơ tưởng à!" Lộc Hàm căm phẫn nói. "Tôi không phải là cái loại người như ông tưởng, muốn tìm, ông đi tìm người khác đi."

"Tôi còn không biết cậu thuộc dạng nào sao! Nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền" Kim Bất Hoán lại kéo Lộc Hàm ôm vào trong người.

"Đồ vô lại, buông tôi ra! Còn không buông, tôi sẽ kêu lên!" Lộc Hàm vưà nói vưà vùng vẫy nhằm thoát ra khỏi Kim Bất Hoán.

"Cậu kêu lên?" Kim Bất Hoán châm chọc nhìn Lộc Hàm, "Vây, cậu kêu lên đi! Để xem, đến lúc đó là cậu mất mặt hay là tôi mất mặt!"

"Ông!" Lộc Hàm cắn chặt môi nhìn hắn, cắn chặt đến mức môi bật cả máu.

Hắn nói quả thật không sai, trong trường hợp này, cậu kêu lên chỉ tự rước lấy nhục vào thân, nơi này toàn tụ họp những người thuộc giới thượng lưu, ai sẽ nghe một thư ký nhỏ nhoi như cậu nói?" Lộc Hàm biết vậy nên càng cảm thấy đau xót.

Kim Bất Hoán thừa dịp lại muốn kéo Lộc Hàm vào trong lòng, cậu không thể nhẫn nhịn được nưã, con giun xéo lắm cũng oằn, một cái tát hướng thẳng mặt hắn, ngay lập tức, cả hai đều cảm thấy kinh hãi.

Kim Bất Hoán không dám tin nhìn Lộc Hàm, hắn đang muốn nổi điên lên, thật không ngờ rằng nam nhân này đúng là to gan dám đánh cả mình. Lúc này Ngô Thế Huân đã đi tới, "Kim Bất Hoán, thế nào rồi? Cùng với thư ký cuả tôi trò chuyện có vui không? Tôi có một số việc muốn cùng ông bàn bạc!"

Lộc Hàm nhân cơ hội chạy mất, rất rõ ràng, đây là Ngô Thế Huân vì Lộc Hàm mà giải vây.

Hết chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro