CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một phòng khách rực rỡ xa hoa. Một cậu trai nhỏ mặc bộ đồ ngủ hồng hết sức dễ thương đang cắn móng tay suy nghĩ việc đó. Vừa lúc nãy cậu nhận được cuộc gọi của Lộc Hàm, vui vẻ khoe khoang là đang ở Pari tung tăng vui đùa. Nhỏ chết tiệt này, dám bỏ cậu sang đấy dạo chơi một mình. Thật là tức chết cậu mà!

Nghĩ đến đây, cậu cũng muốn sang đó chơi nha, nhưng phải làm thế nào giờ? Ba mẹ nhất quyết không cho cậu sang đó chơi một mình, nhất định phải có mấy tên vệ sĩ mặt lạnh đi theo, sẽ bị người ta nhìn chằm chằm như sinh vật lạ vậy, thật ghét!

- "Đang suy nghĩ gì đó?"Thấy vẻ mặt con trai chuyên tâm suy nghĩ, thật là lạ, bình thường cậu đâu có hay suy tư thế này đâu? Bà dịu dàng ngồi lại gần cậu.

"Mẹ... Con.. Con..mẹ cho con sang Pari chơi vài ngày nha, cho con đi được không ?" ấp úng mãi cậu mới nói ra được, cậu biết ba mẹ rất không an tâm cho cậu đi chơi một mình hay qua với bạn, hễ cứ nhắc đến vấn đề này là ba mẹ lại tỏ thái độ không vui.

- " không được" đúng như dự đoán, mẹ lập tức cự tuyệt không cần suy nghĩ

-" con không đi một mình đâu mà, còn có cả Lộc Hàm đi cùng con nữa, cậu ấy rât giỏi võ a, có thể bảo vệ con " cậu uất ức nói, cố gắng thuyết phục mẹ

-"không là không, nếu đi phải có vệ sĩ đi cùng" mẹ cáu gắt lên, bà biết tài sản của Biện gia không ít, do vậy có rất nhiều kẻ âm mưu bắt cóc cậu. Bà không muốn quá khứ đau thương đó lại lập lại lần nữa

-" Mẹ.. Mẹ, thật quá đáng" cậu tức giận dậm chân đi lên phòng

Tại sao cậu không thể đi một mình chứ? Ba mẹ luôn lấy mất tự do của cậu, thật là đáng ghét! Đây là lần đầu tiên mẹ cáu với cậu như vậy. Cậu rất muốn qua Pari chơi a, nhưng cũng không thể vác theo mấy tên vệ sĩ đó được

Suy nghĩ một lúc cậu lầm bẩm" không cho đi tôi cứ đi đó, xem mấy người làm gì được tôi nào"

Cứ như vậy, chiến dịch trốn nhà du lịch Pari đã hình thành trong đầu cậu. Cậu luôn nghĩ " chí ít chỉ đi mấy ngày thôi mà, ba mẹ rất thương cậu, hẳn sẽ không đánh cậu đâu a" mặc dù có hơi sợ hãi nhưng í nghĩ này cứ chi phối đầu cậu làm cậu bớt đi lo lắng

Đêm tối, những làn gió lạnh kéo đến khiến cơ thể cậu run nhè nhè. Kế hoạch thành công, cậu đã chốn được ra khỏi nhà và đang bắt taxi tới sân bay. Tới nơi, cậu lập tức chạy như bay ra nơi kiểm vé rồi lên luôn máy bay, cậu sợ người của ba mẹ sẽ đến kéo cậu về lại Biện gia, coi như công sức chốn đi đổ sông đổ biển hết a

Khi sắp tới nơi, cậu vui vẻ cầm điện thoại gọi điện cho Lộc Hàm "mình đang trên đường đến Pari, cậu nhớ ra sân bay đón mình nha, không mình sẽ giận cậu cho coi"

-"Cái gì? Giờ này sao? Cậu có biết giấc ngủ quý báu cỡ nào không Bạch Hiền? Con nhỏ này " Lộc Hàm cáu găt cậu, giọng nói hiện rõ không vui

-"mặc kệ, cậu phải ra sân bay đón mình" cậu bướng bỉnh đáp lại. Lộc Hàm không khỏi bất ngờ, sao cậu có thể sang đây cơ cứ? Chăc định trả thù mình vụ gọi điện trêu tức tối nay thôi mà! Ba mẹ cậu sao có thể an tâm cho cậu sang đây được. Với suy nghĩ này, cậu tắt máy tiếp tục lăn ra ngủ

Máy bay đã hạ cánh được 3 tiếng rồi, bây giờ đã 8h, sao Lộc Hàm vẫn chưa tới? Dù cậu đã có hai lần tới Pari với ba mẹ rồi nhưng với trí thông mình của cậu, sao có thể nhớ được đường cơ chứ? Vừa nghĩ vừa thầm rủa Lộc Hàm chết tiệt, hại cậu ngồi 3 tiếng chờ mà vẫn ko chịu lòi đầu ra!! Cậu đành tự mình đi tìm đường thôi chứ biết làm sao bây giờ?

Trên đường phố Pari, một cậu trai ngũ quan xinh xắn, đôi mắt to tròn thỉnh thoảng liếc qua liếc lại, đôi môi anh đào luôn lẩm bẩm cái gì đó, cậu mặc trên người một chiếc áo sơ mi hồng điểm nhẹ thêm chiếc áo khoác trắng mỏng, đi đôi giầy búp bê màu đen trông như một lolita nhỏ khiến người đi đường không khỏi ngó đầu lại nhìn

-" Lộc Hàm chết tiệt, Lộc Hàm đáng ghét,.." Miệng nàng không ngừng chửi mắng cậu bạn thân của mình, vẻ mặt vì tức giận mà hồng hồng xị xuống trông thật đáng yêu.

Đã đến tầm hơn 10h, cậu vẫn không tìm được Lộc Hàm, gọi điện cậu cũng không nghe máy, lại không thể gọi điện cho ba mẹ, nhất định sẽ bị mắng lôi về a

Cậu uất ức mắt bỗng đỏ lên, trong đôi mắt to tròn ấy như có những tầm sương mù tích tụ thàng những hạt nước tưng giọt rơi xuống

Không chú ý đúng xung quanh, bỗng có tiếng phanh gấp vang lên. Cậu giật mình thoát khỏi những suy nghĩ. Ngẩng mặt lên thấy một chiếc Lamborghini suýt đâm vào cậu kèm theo giọng mắng chửi của tài xế

Từ nhỏ lớn lên trong sự bao bọc của gia đình, tính tình lại vốn nhát gan, nghe thấy những lời mắng đó, những giọt lệ trong hốc mặt dần dần lăn dài trên má, vội vàng cậu nức nở " xin lỗi, tôi thực xin lỗi"

Ngồi trong xe, hắn bỗng giật mình, giọng nói này không phải của Bạch Hiền sao? Đây là giọng nói dù có chết đi sống lại hắn cũng không bao giờ quên, sao Bạch Hiền của hắn lại ở đây?

Ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài kia, sao cậu lại khóc? Ai dám làm bảo bối của hắn khóc? Người đó muốn gặp diêm vương sao? Đáy mắt hắn xoẹt qua môt tia tàn khốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro