CHƯƠNG 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ lúc ở trung tâm thương mai đến giờ, mùi vị ám khí luôn vẩn quanh Biện Bạch Hiền. Thời tiết đang dần cuyển qua đông, nhiệt độ về đêm càng se se lạnh khiến đôi bờ vai mảnh khảnh của Biện Bạch Hiền khẽ run.

Biện Bạch Hiền khẽ liếc về phía Phác Xán Liệt đang lái xe. Hiện tại, vẻ mặt của hắn thật đáng sợ, cứ như thể có ai vừa động vào hắn vậy, chẳng lẽ cậu lại chọc tức hắn sao?! Đang phân vân trong đong suy nghĩ, bỗng Phác Xán Liệt lạnh giọng lên tiếng

" Từ sau không cho phép lại gần tên đó "

" Tôi vốn dĩ không hề lại gần tên đó " Biện Bạch Hiền nhìn hắn với đôi mắt ủy khuất, để thanh minh cho lời nói thật của mình, cậu lại nói thêm

" Là hắn lại gần tôi a "

Phác Xán Liệt không nói gì, chỉ nhướn mày. Biện Bạch Hiền thấy vậy, dùng giọng meo meo nói nhỏ

" Tôi biết rồi "

Thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời, Phác Xán Liệt mặt dịu đi đôi chút, yêu chiều lên tiếng hỏi

" Còn muốn đi chơi nữa không? "

Biện Bạch Hiền nhìn ra cảnh đêm náo loạn ngoài cửa sổ. Bình thường cậu rất ít khi ra đường vào buổi tối,một phần là bởi cậu luôn cảm thấy không được an toàn cho lắm, mặt khác cậu còn có công việc chính trong khoảng thời gian này là xem phim và đọc đam mĩ nha, không rảnh mà bước chân khỏi cửa, trừ khi bất đắc dĩ bị Lộc Hàm hoặc ba mẹ lôi kéo. Nhưng hiện tại là có Liệt ở cạnh a, mặc dù cậu không hiểu tại sao hắn lại luôn khiên cậu ỷ lại nhưng cậu nhận thức được rằng cậu luôn cảm thấy an toàn khi ở bên hắn.

Hiện tại thâm tâm Biện Bạch Hiền đang băn khoăn giữa hai đường lối chính " Đọc truyện" hay " Đi dạo tối" thì Phác Xán Liệt đã đỗ xe tại một khu vui chơi lớn.

" Tôi còn chưa đồng ý là có đi hay không a" Biện Bạch Hiền dùng giọng điệu lên án. Thật sự phí sức cậu tổn công suy nghĩ từ nãy đến giờ, rõ ràng hắn hỏi cậu nhưng người quyết định lại là hắn.

" Em không muốn đi?" Phác Xán Liệt nhíu mi tâm, giọng điệu có phần âm u cảnh cáo

" Ha ha, đâu có, đâu có, tôi là rất rất muốn đi " Biện Bạch Hiền nở nụ cười ngây ngô lấy lòng hắn

Bước xuống dưới xe, Biện Bạch Hiền khỏi ngỡ ngàng, Liệt đưa cậu đên đây quả là sáng suốt nha. Đây chính là Công viên Disneyland, nổi bật nhất là cung điện disneyland uy nghi hùng vĩ mọc nên ngây chính giữa. Từ cung điện tản ra thành nhiều con đường nho nhỏ, mỗi con đường đều dẫn đến một địa điểm vui chơi khác nhau. Ngay phía trước cung điện là một hồ nước trong veo, với một số tảng đá to thô nhưng vô cùng đẹp mắt Biện Bạch Hiền không khỏi thốt nên một câu

" Oa, thật là đẹp!"

Phác Xán Liệt bờ môi khẽ nhếch lên, ánh mặt thể hiện rõ những tia nhu tình. Hắn đương nhiên biết cậu thích những nơi như này nên mới rảnh rỗi mà đưa cậu tới. Nếu không có chết hắn cũng không đến mấy nơi ồn ào như thế này. Ban đầu hắn định bao hết cả công viên, nhưng suy đi tính lại nếu làm vậy Bạch Hiền cuả hắn sẽ bất mãn,rồi sẽ trưng ra bộ mặt ủy khuất.

" Em thích là được."

---------------------------------------------------

Mặt trời đã lên tới đỉnh, thời tiết đang dần vào đông nên dường như đã phủ lấp những tia nắng ấm áp, thay vào đó là những ngọn gió lành lạnh.

Một cậu trai đang cuộn tròn mình trong chiếc chăn ấm áp không nỡ rời khỏi giấc mộng xuân. Bên cạnh còn có một cô nhóc ngồi cạnh giường lay lay người cậu, tìm đủ mọi cách đủ lôi cậu dậy

" Thiếu gia, thiếu gia ..."

Vẫn không có phản ứng.

" Thiếu gia, giờ đã là gần 11h trưa rồi, mau dậy đi " Tiểu Y Na không ngừng í ới bên cạnh, tuy nhiên vẫn ko hề ảnh hưởng gì tới giấc ngủ của cậu, người trong chăn vẫn bất tỉnh nhân sự.

" Thiếu gia, phu nhân bảo nếu anh không dậy liền sẽ không cho ăn cơm" Tuy nhiên cách này đột nhiên lại hiệu quả. Biện Bạch Hiền từ trong chăn bỗng dưng vùng dậy, ý thức dường như đã tỉnh

" Sao em không nói sớm"

Xỏ chân vào đôi dép bông cậu nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh.

Tiêu Y Na còn đang ngơ ngác đứng một bên há hốc mồm. Không phải vừa nãy thiếu gia còn đang ngủ rất say sao, như thể dù trời có đổ cũng không ảnh hưởng tới cậu, vậy mà vừa nhắc tới ăn đã như một cơn gió bay vào vệ sinh cá nhân rồi. Em phục thiếu gia thật đó!

Biện Bạch Hiền từ phòng vệ sinh đi ra, tuy nhiên cậu vẫn mạc nguyên bộ pijama ấy.Ở nhà nên cậu cũng không chú ý đến cách ăn mặc, miễn sao thoải mái là được.

" Chúng ta đi ăn cơm thôi" Biện Bạch Hiền quay sang kéo Tiểu Y Na xuống phòng bếp.

Vào tới phong ăn, thấy vẻ mặt cha mẹ hết sức không vui nhìn nàng. Hồng Nhan lên giọng trách cứ

" Bạch Hiền, con từ sau phải điều chỉnh lại giấc ngủ ngay lập tức! Con có thấy ai ngủ liền một mạch tới trưa giống như con không chứ?"

Biện Bạch Hiền vẻ mặt như một đứa trẻ nhỏ bị mắc lỗi, cúi đầu nhẹ nhàng đi tới bàn ăn ngồi xuống. Kì thực cậu đâu phải muốn vậy đâu chứ! Chính cậu cũng đã đặt tới 7 chiếc đồng hồ báo thức ở cạnh giường rồi nhưng ai dè do ngủ say quá nên không hề nghe thấy tiếng chuông rên

Thấy con trai đã biết lỗi, Biện Tước giải vây hộ cậu, cưng chiều nói

" Thằng bé giống y như em hồi trước "

Hồng Nhan thấy chồng mình muốn giúp đỡ Bạch Hiền mà lôi mình ra không khỏi tức giận

" Anh! em nào có ngủ như vậy"

" Được rồi, em là ngủ dậy sớm nhất, thôi mau ăn cơm đi " Biện Tước cười dịu dàng. Nhưng quả thật những thói quen xấu của Bạch Hiền đều là theo gen vợ ông. Ông nhớ hồi trước lúc mới cưới bà về, sáng nào cũng phải gọi mất hơn một tiếng bà mới dậy.

" Bạch Hiền con mặc như vậy không thấy lạnh sao?" Hồng Nhan quan tâm hỏi

Biện Bạch Hiền khẽ run run người. Qủa thật là có lạnh. Tuy nhiên do vừa nãy sợ mẹ cấm không cho ăn cơm thật nên vội vàng xuống nhà mà quên khoác thêm áo.

" Cô lên phòng lấy cho thiếu gia một chiếc áo khoác " Biện Tước thấy con trai mình đang run dần lên vì rét, nhàn nhạt sai một người hầu gần đó. Sau đó quay sang bên Tiểu Y Na nói

" Y Na, cháu cũng ngồi xuống ăn cùng đi "

Tiểu Y Na không hề khách sáo mà ngồi thẳng xuống bàn. Ông bà chủ từ trước đến nay đều đối xử tốt với cô như vậy. Ban đầu cô vẫn hơi do dự nhưng dần dần đã hình thành thói quen nên mấy năm sống ở Biện gia cô luôn ngồi ăn cơm chung với thiếu gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro