CHƯƠNG 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Mẹ tôi đã dặn, không phải người yêu thì không được kết hôn " Biện Bạch Hiền ngây thơ cắn móng tay. Thực ra cũng không phải nàng muốn vậy mà là thói quen từ hồi nhỏ. Chính vì vậy mà bàn tay nõn nà của cậu móng chưa bao giờ dài. Mỗi lần đi học cậu hay bị các bạn chê " móng tay lùn" hay đúng hơn là bọn họn đang trêu chọc cậu l cắn móng tay. Cậu cũng đâu phải cố ý a,tất cả chỉ vì nhìn thấy nó mọc ra một chút xíu là cậu liền cảm thấy không thích nên mới cho vào miệng cắm cụt.

Phác Xán Liệt cầm lấy đôi bàn tay mà Biện Bạch Hiền cắn gỡ xuống, nhẹ nhàng xoa nắn mu bàn tay

" Không cho cắn "

Một lúc sau

" Em thấy tôi đối với em có tốt không?" Phác Xán Liệt dụ dỗ hỏi. Hơi thở nam tính phả vào chiếc cổ trắng nõn của Biện Bạch Hiền.

" Tốt"

" Vậy em có muốn nhìn thấy tôi cưới một người khác không?"

Biện Bạch Hiền gật đầu, một lúc sau suy nghĩ lại lắc lắc

" Rốt cuộc là có hay không "

Biện Bạch Hiền lắc đầu

" Bây giờ nếu em không lấy thì tôi liền cưới người khác "

Biện Bạch Hiền nghe hắn nói vậy, vẻ mặt uỷ khuất, hốc mặt đã nổi lên mấy tầng sương

Phác Xán Liệt tâm trạng lại vô cùng vui vẻ, ít ra khi biết tin hắn cưới vợ cậu cũng có cảm giác đau lòng.

" Vậy có cưới hay không? "

Biện Bạch Hiền gật gật đầu.

Phác Xán Liệt đạt được kết quả mình mong muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu. Nụ hôn từ nhẹ nhàng như gà mổ thóc dần dần trở lên mãnh liệt khiến Biện Bạch Hiền hít thở không thông.

" Ưm... Liệt, khó thở"

Phác Xán Liệt vẫn không chịu buông tha câu. Vẫn dùng chiếc lưỡi thơm tho thăm dò miệng cậu, buộc lưỡi cậu phải rong đuổi với hắn. Đến khi thoả mãn mới rời khỏi đôi môi anh đào kia

Biện Bạch Hiền bị hôn tới đỏ cả mặt. Tranh thủ hít thở lấy nguồn không khí bên ngoài. Vẻ mặt hiện giờ của cậu phải nói là vô cùng mê hoặc đàn ông.

Phác Xán Liệt cảm thấy miệng bỗng chốc khô khan. Thực sự chỉ muốn đè cậu ra ăn sạch ngay tại chỗ. Nhưng hắn không làm vậy, hắn không muốn doạ cậu sợ. Giọng nói khàn khàn của Phác Xán Liệt vang lên

"Tuần sau chúng ta kết hôn"

" Nhanh vậy sao?"

" Ừ" Hắn muốn nhanh chóng rước cậu về nhà, đề phòng những con sói sau này sẽ bám rít lấy cậu. Nhất là khi Lãnh Tuyệt còn chưa chịu từ bỏ ý định với người con trai của hắn

" Nhưng tôi còn chưa bảo với cha mẹ." Biện Bạch Hiền nhỏ giọng nói

" Những cái đó tôi sẽ lo "

Đến biệt thự Biện gia, Phác Xán Liệt ôm eo Biện Bạch Hiền vào trong.

Phác Xán Liệt hôn vào trán Biện Bạch Hiền, sau đó bảo cậu lên lầu để hắn ở đây bàn chuyện. Biện Bạch Hiền cũng ngoan ngoãn đi lên

Mới bước vào phòng điện thoại đã rung lên

" Hello "

" Anh là.."

" Quên giọng nói tôi rồi sao?"

Biện Bạch Hiền cố gắng nghĩ lại xem nhưng kết quả chẳng nhớ được gì. Cậu nhẹ giọng nói

" Chúng ta.. có quen sao?

Cố Phong cũng không tức giận. Hắn tưởng cậu chỉ ngốc nhưng không ngờ trí nhớ lại tệ đến vậy

" Tôi là Cố Phong "

Biện bạch Hiền quả thực vẫn không nhớ nổi cái tên này đã xuất hiện bao giờ chưa. Chẳng lẽ có người rảnh rỗi gọi trêu đùa

" Cố Phong..?"

" Sao vậy, em nhớ ra tôi chưa " Cố Phong tà mị cười nhẹ

Đến khi nghe giọng điệu này của hắn, Biện Bạch Hiền lại khẳng định 99,99 % suy luận của mình là đúng

" Thần kinh, tôi không quen anh a "

Nói xong lập tức cúp máy.

Cậu trai nhỏ này thật là... quá thu hút người. Cố Phong chẹp chẹp miệng. Hắn đã phải điều tra mãi mới có thể tìm được số điện thoại của cậu. Vậy mà cậu đây lại không hề một chút nhớ đến hắn. Điều đó là hiển nhiên thôi, bởi cậu là con trai của Biện Tước, còn có qua lại với Phác Xán Liệt, đâu phải muốn điều tra liền điều tra được. Nghĩ đến đây Cố Phong cảm thấy khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro