CHAP 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tổng giám đốc Phác hẹn gặp lại, Trần tiểu thư hẹn gặp lại." Đầu không ngẩng lên, Biện Bạch Hiền nhỏ giọng chào tạm biệt, sau đó xoay người không chút nào lưu luyến đi ra ngoài.

"Đợi chút, tôi tiễn cậu." Phác Xán Liệt lại nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu đi ra cửa.

"Đừng nói nhảm."

Ra cửa, Biện Bạch Hiền vừa chết lặng, dùng sức hất tay Phác Xán Liệt ra.

Phác Xán Liệt không ngờ tới cậu có hành động này, có chút ảo não, "Cáu kỉnh đúng không!"

Giọng nói của anh đè ép rất thấp, Biện Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, "Đừng chạm vào tôi, tôi ngại bẩn." Giọng của cậu cũng thật thấp, lạnh nhạt không còn bất kỳ tâm tình gì.

Đây không phải là phản ứng trong dự liệu của Phác Xán Liệt, từ mới vừa rồi bắt đầu thấy nước mắt của cậu, anh cũng bắt đầu phiền não lung tung, nghe cậu nói..., trong lòng cảm giác đau nhói một cái, nhức nhối, lại bỏ không được, theo bản năng đã nói ra lời nói cay nghiệt: "Chuyện cười, trước nhiều lần như vậy nhưng là cậu rất hưởng thụ."

Thì ra là cho là đau lòng đến trình độ nhất định, người sẽ chết lặng. . . . . . Thì ra là vẫn sẽ kinh ngạc phát hiện, cậu hoàn toàn không đủ hiểu rõ chính cái người đã từng rất thân mật kia, hoặc là, cho tới bây giờ đều chưa từng chân chính biết qua.

Nước mắt Biện Bạch Hiền bắt đầu không ngừng rơi, rơi nhiều đến mức ngay cả chính mình cũng cảm thấy đáng xấu hổ.

"Anh nên cảm thấy may mắn, mới vừa rồi tôi không có ở trước mặt Trần tiểu thư, cho anh một cái tát." Cậu lạnh lùng mở miệng, cho là mình đang cười, khóe miệng lại chỉ kéo ra một độ cong nhỏ, "Bởi vì tôi không thể để cho một cô gái khác bị thương, coi như không phải là tôi cố ý đi làm, nhưng tôi cũng không có cách nào phủ nhận tôi đã nhúng tay vào, làm ảnh hưởng đến chuyện của cô ấy."

Rất tốt phản kích này của cậu thật sự ngoan độc, Phác Xán Liệt nhìn lên khuôn mặt trước mắt lệ rơi không ngừng, Biện Bạch Hiền lại ngẩng đầu như một đấu sĩ, nhớ tới cậu cũng đã từng một mình đi khiêu chiến với người có quyền nhất của bộ phận nhân sự.

Cậu vẫn luôn là người nhát gan, một lần lại một lần, cậu dũng cảm cũng là vì người khác.

"Rất tốt, đủ thiện lương, tìm cậu làm tình nhân quả nhiên không sai, không cần lo lắng cậu không biết điều dây dưa không dứt." Anh giống như là cắn răng nghiến lợi nói ra lời vũ nhục, muốn đi xé nát vẻ lạnh lùng trên mặt cậu.

"Anh làm cho tôi cảm thấy ghê tởm." Có một loại muốn nôn sạch lục phủ ngũ tạng, không nhất thiết vì anh, còn là đối với mình, có lẽ đây chính là anh nói nếu quan hệ tiến thêm một bước, tình nhân. . . . . .

Buồn cười thế nhưng mình sẽ cho rằng đó là một loại theo đuổi, cho là mấy tháng này, bọn họ ngại vì quan hệ cấp trên cấp dưới mà không thể đưa quan hệ hai người ra ánh sáng.

Trước đây không lâu cậu vẫn còn tỏ tình với anh, nói với anh về toàn bộ người nhà của mình, mình còn cảm thấy hạnh phúc, nói vậy lúc đó anh cũng ở đây len lén cười mình là đứa ngốc, thế nhưng cho là hai người sẽ có tương lai, ám hiệu anh muốn kết hôn, lấy gia đình làm mục tiêu.

Thật sự là ngu, bởi vì cậu vẫn cho là như vậy.

Cánh tay rất đau, cậu chọc giận anh, anh đang gắt gao nắm được tay của cậu, sức lớn đến mức cậu cho là xương tay mình sắp bị nắm bể, nếu như không phải là Trần Phỉ ở bên trong đúng lúc kêu tên của anh, đoán chừng tay của cậu thật sẽ đứt rời rồi.

Trong mắt của cậu bởi vì không ngừng rơi lệ và thống khổ đỏ lên, anh cũng không kém nhiều, cặp mắt trừng trừng giống như muốn nuốt chửng cậu.

Rốt cuộc, cậu cũng có thể làm cho anh thẹn quá thành giận, để cho anh bị thương.

"Buông tay, tôi không muốn nôn ở tại trên người của anh." Ánh mắt của cậu để cho anh tin tưởng, nếu như không phải là sợ Trần Phỉ phát hiện, cậu thật sự sẽ nôn lên người anh, nhìn anh rất chán ghét, liến nhìn về phía trong cửa dường như có chút băn khoăn và thương hại.

Cậu thương cho Trần Phỉ, vào lúc này, lại nghĩ đến Trần Phỉ!

Đến phiên anh hất tay của cậu ra, "Rất tốt, hôn lễ của tôi và Phỉ Phỉ sẽ nhanh chóng diễn ra, tôi tin tưởng tôi không cần mong đợi đến quà cậu tặng rồi." Nói lời này xong, anh thu lại tức giận, trở về tao nhã lễ độ, giống như mới vừa rồi, người sắm siết đứt cánh tay của cậu không phải là anh, mà bọn họ nói xấu việc nhà bình thường.

Không có cách nào đợi tiếp nữa rồi, anh thắng, Biện Bạch Hiền lảo đảo rời đi.

Khuôn mặt tươi cười của Phác Xán Liệt cũng chỉ treo đến khi Biện Bạch Hiền vào thang máy, nhìn cửa thang máy đóng lại, anh mặt không chút thay đổi vẫn duy trì cùng một cái động tác, cũng không biết qua bao lâu, Trần Phỉ ra ngoài, nhìn thấy anh đứng lặng ở cửa thì cũng ngẩn người.

"Sao, gặp qua người kia nhiều lần, lần này không dám dứt khoát." Khi cô mở miệng hơi có vẻ chần chờ, giọng nói vẫn dịu dàng, lại ít đi mấy phần ngọt ngào như khi Biện Hiền vẫn còn ở đây.

Phác Xán Liệt lúc này mới phát hiện ra sự luống cuống của mình, không có phản bác, chỉ nhàn nhạt nói với Trần Phỉ: "Chuyện đã giải quyết xong không có gì để thảo luận, gió lớn, vào nhà thôi."

Trần Phỉ thức thời, không nói nữa.

Chuyện điều người sang chi nhánh công ty tại Nhật Bản đề học tập, mặc dù là ý trong đầu tạm thời nghĩ ra được. Nhưng Phác Xán Liệt cũng không tính nuốt lời, trên thực tế anh cũng một mực suy nghĩ chuyển Biện Bạch Hiền đi một khoảng thời gian, chờ chuyện này phai nhạt. Sẽ sắp xếp khác, không phải Nhật Bản, cũng sẽ là Mĩ hoặc những nơi khác.

Không kể đến về sau Biện Bạch Hiền có thể làm việc ở công ty này bao lâu, có bị điều đi nước ngoài tích lũy kinh nghiệm hay không, trên lý lịch đều có một khoản đẹp mắt, chuyện này mặc dù có một mặt rất quan trọng, Phác Xán Liệt suy nghĩ vì danh tiếng và mặt mũi, nhưng mà có thật lòng vì cậu mà sắp xếp mọi chuyện.

Ngày đó dáng vẻ Biện Bạch Hiền mặt đầy nước mắt, đã nhiều đêm liên tục quấy nhiễu Phác Xán Liệt lúc bận rộn thì không sao, nhưng khi rảnh rỗi thì cảm giác giống như có kim đâm, có chút đau đớn, buồn bực.

Nếu như nói trước đây không buông ra cậu, là bởi vì dục vọng, nhưng bây giờ điều này không liên quan.

Nếu như không phải là cậu quá ngu, quá mức để ý đối với quan hệ của hai người, nếu cứ hồn nhiên tốt đẹp như vậy, quan hệ của bọn họ có thể còn kéo dài thêm một thời gian nữa, đối với việc ổn định lại quan hệ và hôn nhân, anh cũng không có mong đợi.

Thông báo chính thức còn chưa có phát ra, bộ phận nhân sự lại báo cáo một tin tức ngoài ý muốn, Biện Bạch Hiền từ chức, sau khi biết tin này, Phác Xán Liệt không thể ngừng kích động, cúp điện thoại xông xuống tầng dưới, trực tiếp đi đến bộ phận PR.

Anh không kể đến dáng vẻ lúc này mặt đen lại lửa giận tăng cao, vụng trộm hù sợ bao nhiêu người, ánh mắt quét một vòng, thì ra là chỗ ngồi của Biện Bạch Hiền trống không, chỉ có một cái bàn trống rỗng.

"Đúng, là tôi đồng ý cho cậu ấy từ chức, lập tức có hiệu lực." Đối mặt anh chất vấn, Kim Chung Nhân hết sức bình tĩnh, giống như đã sớm đoán được sẽ có một màn này xảy ra.

"Lý do?" Đè nén tức giận mất khống chế đang sôi trào trong lòng, Phác Xán Liệt tối mặt, kéo ghế dựa trước mặt Kim Chung Nhân ngồi xuống.

Kim Chung Nhân chống lên tay ở trên quai hàm, cũng im lặng nhìn thẳng vào mắt Phác Xán Liệt

Lúc này Phác Xán Liệt nhìn qua đã hoàn toàn bình tĩnh, giống như người mới vừa rồi không có gõ cửa đã trực tiếp đá cửa mà vào, còn dùng lực làm cửa dẫn phát ra tiếng vang đột ngột, cũng là ảo giác.

Kim Chung Nhân rốt cuộc thở dài, dời đi ánh mắt, "Lý do cá nhân."

"Điều này không hợp quy định, không có nguyên nhân đặc biệt, công ty yêu cầu nhân viên phải nộp một tháng tiếp theo."

"Là "tối đa" nộp một tháng tiếp theo, từ trước đến giờ biểu hiện của cậu ấy không tệ, trên công việc cũng không có sai phạm gì , tôi không có gì lý do không thả người."

"Nếu như người người làm như vậy, chuyện chế độ của công ty sẽ bị mọi người sẽ bị phá hỏng."

"Cậu ấy tự nguyện bỏ tiền lương tháng này, tương đương với đã bồi thường công ty, điều này coi như cũng phù hợp với hợp đồng ký kết ban đầu."

Nhân viên trên hợp đồng thật sự có một cái quy định như vậy, nhân viên nếu như bởi vì nguyên nhân cá nhân nghỉ việc mà không có, theo như điều năm tư tỷ lệ bồi thường đối với công ty là một tháng tiền lương.

Biện Bạch Hiền vào công ty còn không quá một năm, theo như quy định cũng chỉ cần phải bồi thường một tháng tiền lương.

Sắc mặt Phác Xán Liệt tối hơn, "Vậy cậu cũng có thể bàn với tôi một chút trước khi ký tên."

"Từ trước đến nay anh sẽ không can thiệp quá nhiều vào phạm vi chức trách của tôi, cho nên lần này tôi cũng không cảm thấy việc này là cần thiết." Kim Chung Nhân thật lòng cười, nếu như nói anh còn không biết xảy ra chuyện gì, vậy thì quá ngu.

Trên thực tế, thứ hai lúc Biện Bạch Hiền mang hai mắt thâm quầng, mặt đầy tiều tụy đi vào nộp đơn từ chức cầu xin lập tức nghỉ việc thì anh cũng đã đoán được một chút.

Rất tốt, hung hăng liếc Kim Chung Nhân một cái, Phác Xán Liệt biết người bạn học cũ kiêm bạn tốt này cũng không sợ mình, "Tôi muốn biết cậu ấy dùng lý do gì thuyết phục cậu."

"Anh là lấy thân phận ông chủ công ty hỏi sao?" Kim Chung Nhân cảm giác mình thật sự có chút ngứa da, nhưng không hỏi không được.

"Kim Chung Nhân!"

"Nếu như là lấy thân phận cấp trên, tôi chỉ có thể nói cho anh biết, nhà cậu ấy có việc gấp muốn cậu ấy trở về."

"Bằng giao tình của chúng ta nhiều năm như vậy!" Phác Xán Liệt không tin anh ta nghe không ra mình cắn răng nghiến lợi, rất muốn nói nhiều câu bạo lực kích động.

"Được rồi, mẹ cậu ấy thay cậu ấy sắp xếp mười đối tượng xem mắt, nghe nói muốn ở trong vòng nửa năm gả cậu ấy đi ra ngoài, thời gian tương đối chặt chẽ. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời, nhìn thấy người đàn ông trước đó vẫn ổn như nhã nhặn, tuôn ra một chuỗi thô tục, tông cửa xông ra.

Chờ khi còn lại một mình Kim Chung Nhân thì anh cầm điện thoại lên, bấm bấm, không kịp chờ đợi nén cười chia sẻ: "Này, Độ Khánh Tú à? Anh cho em biết nha. . . . . ."

Đêm đó Biện Bạch Hiền thất tình thế nào cũng không ngủ được, khóc một đêm, sáng sớm ngày thứ hai gọi điện thoại cho mẹ, "Mẹ, con thất tình. . . . . ."

Một câu nói thật đơn giản, đổi lấy cả một giờ Biện mẹ mang theo đau lòng khuyên nhủ, với tỷ lệ nam nữ trong xã hội trước mắt, phân tích nam lấy vợ nữ lấy chồng, cuối cùng rút ra tổng kết, "Không có việc gì, về nhà mẹ giúp con sắp xếp xem mắt, con trai của mẹ không lo không ai thèm lấy."

"Mẹ, con muốn thôi việc, mẹ có chê con về nhà ăn uống chùa hay không?" Nghẹn ngào, Biện Bạch Hiền nói ra tâm tư của mình.

Giọng nói Biện mẹ cao hẳn lên: "Đã sớm muốn con về nhà rồi, không có việc gì, công việc không vội, từ từ tìm, nếu không, chúng ta tìm người gả trước đã."

Biện Bạch Hiền đưa đơn xin từ chức, ở Kim Chung Nhân nhìn thấy cả trong mắt, cùng với có lòng bảo vệ, rất nhanh làm xong thủ tục nghỉ việc, một mình im lặng thu dọn vật dụng cần thiết mang đi, phát hiện sinh sống ở nơi thành thị này gần một năm, đồ thật sự thuộc về cậu cũng không quá nhiều.

Thì ra là sinh ra lòng trung thành cũng như anh, cũng giả mê hoặc cậu, ở nơi thành thị này, trong lòng của anh, cậu là một người không liên quan không quan trọng.

Về đến nhà được mẹ ôm trong ngực, Biện Bạch Hiền rốt cuộc không nhịn được gào khóc, lúc trước vẫn yên lặng rơi lệ, chỉ có ở trong ngực người nhà, mới có thể giống như lúc còn nhỏ không sợ điều gì chỉ đau một chút sẽ náo một trận.

Không có kể toàn bộ quá trình thất tình, người nhà cũng săn sóc không hỏi, tất cả mọi người không có ý định truy cứu điều gì, nhưng mà một mực khích lệ cậu nhìn về phía trước.

Tuy vậy, Biện Bạch Hiền cũng tự nhốt mình ba ngày, trừ ăn cơm ra, tắm, đi nhà vệ sinh bên ngoài, đều chỉ núp ở trong chăn khóc rồi ngủ, ngủ rồi khóc, cậu cần phát tiết hết đau thương, mới có thể kiên cường tiếp tục nhìn phía trước.

Ngày thứ tư, người nhà rốt cuộc xem không chịu nổi rồi.

"Bạch Hiền, con nói cho ba tên khốn kia ở nơi nào, ba thay con tìm hắn tính sổ, mặc dù ba không tôn trọng bạo lực, nhưng lúc còn trẻ ta cũng vậy học qua mấy chiêu Vịnh Xuân. . . . . . Ai, ba còn chưa nói xong đấy. . . . . ." Đây là ba Biện, người nào dám bắt nạt con trai của ông, nếu hắn ở gần đấy ông nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng đáng tiếc lời nói không nói xong, cũng bởi vì thật không có xây dựng, bị hai người mẹ Biện và em gái Biện kéo đi, không cho phép lại đi vào phòng của Biện Bạch Hiền.

Em gái Biện khinh thường hừ lạnh, "Chuyện cười! Anh con điều kiện tốt như vậy, phải quay đầu lại tìm hắn sao, mẹ, mẹ tới đây, con đi canh chừng ba." Trước khi đi còn từ cửa nói vọng vào: "Biện Bạch Hiền anh nhanh lên một chút tỉnh lại đi, cả phòng bị anh làm cho bốc mùi chua rồi!"

Biện Bạch Hiền từ trong chăn thò đầu ra, tiếng nói yếu ớt nhưng lập trường kiên định phản bác: "Anh ngày ngày đều có tắm."

"Được rồi, em gái con là lo lắng cho con." Biện mẹ buồn cười nhìn cậu, vỗ vỗ đầu của cậu, "Đàn ông, thích một người đàn ông lúc không muốn thả ra, phải nỗ lực đuổi theo, tránh sau này tiếc nuối; khi yêu, muốn toàn tâm toàn ý đối tốt với hắn, không cần cho hắn cơ hội chạy thoát, nhưng mà một khi tách ra, thì đầu cũng không được quay lại, kiên định nhìn về phía trước, nhét người này vào góc nhớ thôi. Vì mặt trong mặt ngoài, lúc này thà bị đánh rớt hàm răng cũng phải nuốt máu, cũng không cần cả ngày đau khổ để trở thành chuyện cười."

Lúc này Biện Bạch Hiền đã ngồi dậy, đầu tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng lên giống như hột đào, "Mẹ, lúc nào thì có thể đi xem mắt?" Biện mẹ nói rất có lý, cậu có thể nghe hiểu, vẫn là nhịn không được bi thương, không chôn được thống khổ, vậy thì tìm chút chuyện tình để bận rộn cũng tốt lắm.

"Chờ khi dáng vẻ con có thể thấy người." Biện mẹ trực tiếp bày tỏ ghét bỏ dáng vẻ lúc này của cậu.

"Cho con thời gian hai ngày."

Gật đầu một cái, Biện mẹ giống như làm ảo thuật từ phía sau rút ra một quyển photo album, "Thật ra thì, hai ngày nay mẹ đã liên lạc rất nhiều chị em bạn bè góp nhặt một đống tài liệu, mẹ đều in ra rồi, con xem những tấm hình này đi, thấy cái nào ưng ý, mẹ sẽ thay con sắp xếp."

Miễn cưỡng ổn định tinh thần, Biện Bạch Hiền nghiêm túc cùng Biện mẹ cùng nhau lật xem.

Vì vậy sau hai giờ, thỉnh thoảng có thể nghe được Biện mẹ tinh thần mười phần vui vẻ phê bình, còn có tiếng Biện Bạch Hiền phụ họa. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro