Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reng... reng...

Tiếng chuông tan học từ nhà trẻ Hướng Dương vang lên

Âm thanh chào tạm biệt thầy giáo của trẻ con ríu rít, Chung Quốc lái xe ôtô của mình dần rời khỏi nhà trẻ.

Chung Quốc là nam nhân, ở xã hội hiện nay mà nói, nam nhân làm thầy giáo không phải là chuyện lạ thế nhưng khi nhìn cậu không ai nghĩ cậu là thầy giáo, mà cho là người mẫu hay diễn viên thì đúng hơn

Cậu cao 1m7, da trắng, mũi cao, khuôn mặt hài hòa, có nụ cười răng thỏ, hơn nữa còn có luyện tập thể hình nên người Chung Quốc rất săn chắc, người như vậy chẳng phải soái ca hay nam thần trong mắt các chị em phụ nữ hay sao? Thế nhưng cậu thật ra lại là một người cực kì thích tiểu hài tử ( hư cấu nhẩy :v =))), mặc cho mẹ phản đối cậu vẫn là muốn làm công việc giữ trẻ, cuối cùng là thành thầy giáo dạy ở nhà trẻ này.

Hiện tại cậu lái xe đến nhà hàng sang trọng nhất thành phố, bởi vì rất thích tiểu hài tử nên cậu vẫn luôn muốn tìm một cô gái để có thể kết hôn sớm một chút, thực ra không phải là không có đối tượng nhưng cuối cùng người đó cũng chỉ vì tiền mà không phải vì yêu con người của Chung Quốc.

Chung Quốc sống tại thành phố X trong một gia đình rất giàu có, gia đình cậu sở hữu một chuỗi nhà hàng lớn, vậy nên những người tiếp cận cậu mục đích chủ yếu cũng vì gia thế nhà cậu mà thôi, cuối cùng cậu đã từ bỏ con đường kinh doanh của gia đình.

Lái xe đến nhà hàng vừa đúng giờ đã hẹn trước, trong tâm trạng rất phấn khích, Chung Quốc chỉ hy vọng lần gặp mặt này sẽ thành công.

Nữ nhân không đẹp lắm, chỉ có thể xem là loại con gái trong sáng, đáng yêu. Thế nhưng bởi vì đối phương cũng là giáo viên, nên hai người nói lên nói chuyện rất chi ăn ý, xem ra mụ mụ hài tử của mình cuối cùng cũng đã xuất hiện, nghĩ đến việc mình sẽ có một gia đình hạnh phúc, khả ái hài tử, cậu rất vui mừng.

Ngay lúc Chung Quốc đang trong mộng đẹp, một bóng người đột nhiên xuất, phá hủy viễn cảnh tươi đẹp của cậu .

_ Chung Quốc, sao em có thể đi hẹn hò với người khác? Sao em có thể đối xử với anh như vậy ? Anh cái gì cũng cho em hết, thế nhưng em lại đi hẹn hò với người khác, tại sao em lại làm như thế? Lẽ nào anh đối với em không tốt ư? Em đã nói sẽ không phụ lòng anh mà. Huhu . . . huhu . . . Nguyên lai tất cả đều là em gạt anh.

Cậu ngồi đó ngẩn người, hoàn toàn không biết nam nhân đang nói mình là ai, nhìn nam nhân tại bên cạnh nước mắt mũi tèm lem trên mặt nói :

_ Vị tiên sinh này, anh có phải nhận sai người rồi hay không? Tôi không quen anh, tôi nghĩ người anh tìm không phải là tôi, mong anh không quấy rối bữa ăn của chúng tôi nữa có được hay không?

Nam nhân không để ý tới lời nói của Chung Quốc, xoay người qua bên người nữ nhân nói rằng:

_ Vị tiểu thư này, yêu cầu cô rời khỏi cậu ấy ngay lập tức được chứ? Tôi và Chung Quốc đã sống cùng nhau ba năm rồi, lần này là do lỗi của tôi nên cậu ấy mới giận tôi như thế. Đây là giấy khám sức khoẻ của cậu ấy, tôi đã làm cậu ấy mang hài tử rồi, nên tôi mong cô hiểu cho chúng ta.

Nam nhân một mặt dùng cớ mà đối với nữ nhân mới có thể dùng, mặt khác lại dùng nét điềm đạm đáng yêu mà thuyết phục nữ nhân bên cạnh.

Nữ nhân hoàn toàn bị bộ dạng của nam nhân trước mặt đánh lừa, liền quay sang Chung Quốc trước mặt mà nói:

_ Chung Quốc tiên sinh, tôi xin phép đi trước. Tôi mong tiên sinh hảo hảo trọng người trước mặt nha. Người tốt như thế sao anh có thể từ bỏ được . Cùng lắm vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, anh thực sự là không nên làm những việc quá phận như thế, nhưng anh yên tâm đi, tôi hứa sẽ giữ kín chuyện này.

Nói xong liền xoay người cầm lấy ví của mình rời khỏi nhà hàng.

Nam nhân nhìn nữ nhân rời khỏi nhà hàng, bộ dạng đáng thương biến mất, khóe miệng nở một nụ cười nham hiểm, ngồi xuống ghế bên cạnh Chung Quốc mà nói nói:

_Bây giờ tôi chính thức giới thiệu một chút, tôi là Kim Tại Hưởng. Năm nay 27 tuổi, là một bác sĩ, cũng là vị hôn phu từ thuở nhỏ của em.

Chung Quốc nghe người đó nói, bật dậy khỏi ghế đang ngồi chỉ vào nam nhân bên cạnh hét lên:

_ Rốt cuộc anh là ai? Là hôn phu của tôi? Tôi là nam đó, sao có thể là vị hôn thê của anh được chứ ?

Bởi vì cậu đang rất kích động, nên lúc nói vô tình cả nhà hàng đều nghe được cuộc đối thoại giữa hai người cảm thấy không hay liền giảm thấp giọng nói nhỏ. Cậu tức giận đến độ hận sao đất không nứt ra một lỗ để chui xuống cho rồi. Thế này thì còn gì là nam nhi nữa chứ ?

Kim Tại Hưởng không hề bị bộ dạng kích động của Chung Quốc doạ, mà còn nhìn cậu cười tủm tỉm.

_ Em không nên kích động như thế. Tôi chỉ nói sự thực thôi mà. Nếu như em không tin em có thể gọi điện cho baba em hỏi xem có đúng không?

Sau đó lấy điện thoại của mình ra đặt vào tay cậu nói tiếp:

_Bấm số rồi đó, em tự mình hỏi đi

Chẳng biết tại sao khi nhìn nụ cười tràn đầy sự tự tin của Kim Tại Hưởng kia, cậu lại thấy phát lạnh toàn thân.

~~~~~~

Hoàn chương 2 rồi :))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jungkook