Chương 121:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Yên tâm đi, chuyện này bọn mình sẽ lo liệu." Cảnh Niệm Châu vỗ ngực bảo đảm.

"Niệm Châu nói không sai, cậu đã xử lý xong chuyện lớn, còn lại chút chuyện nhỏ, đương nhiên bọn mình phải giúp ổn thỏa, yên tâm đi." Thư Nhĩ Hách rất có dáng vẻ anh lớn.

"Thư đại ca, Niệm Châu, cám ơn hai người." Khánh thấy rất may mắn khi mình có anh em tốt như vậy, khi anh cần trợ giúp nhất định họ sẽ giúp đỡ.

"Chậc, anh em trong nhà cần gì khách sáo như vậy, kết hôn là chuyện lớn cả đời, không được qua loa." Thư Nhĩ Hách vỗ bờ vai của anh.

"Đúng vậy! Cậu yên tâm trở về làm chú rể của cậu đi, đến lúc đó tham gia hôn lễ với chị dâu nhỏ là được." Cảnh Niệm Châu cười ha ha.

Ba người vui sướng đánh một ván gôn, bởi vì Khánh không có thời gian nên tạm biệt về trước, trên đường chạy đến sân bay, anh gọi điện thoại cho tam đệ Nam Hoa Cẩn.

"Mấy ngày nữa áo cưới sẽ hoàn thành?"

【 ba ngày. 】 Nam Hoa Cẩn cắn răng cho một cái đáp án.

"Ba ngày quá lâu, còn phải để nai con mặc thử, ngộ nhỡ không vừa thì làm thế nào đây?" Khánh cau mày.

【 đại ca, anh phải tin tưởng sự chuyên nghiệp của em, em đã ghi tạc ba vòng của chị dâu nhỏ ở trong lòng, tuyệt đối không sai, hơn nữa tất cả áo cưới đều may thủ công, gấp quá sẽ không đạt được hiệu quả đáng có. 】 Nam Hoa Cẩn giải thích.

"Không cho phép cậu nhớ kĩ ba vòng của nai con ở trong lòng."Khánh rất nhạy cảm bắt được từ then chốt.

Trên trán Nam Hoa Cẩn nổi đầy gân xanh, trong lòng than thở: đại ca, anh có thể nói tới trọng điểm không?

【 khụ. . . . . . Ban đầu đều là anh báo cho em biết, hơn nữa lần nào anh cũng bảo em thiết kế quần áo cho chị dâu nhỏ, sao em có thể quên chứ? 】 Nam Hoa Cẩn rất uất ức.

Khánh rất nghiêm túc nhíu mày suy nghĩ một chút, tam đệ nói không sai, điều này cũng tại anh không tốt, nhưng vừa nghĩ tới ba vòng của bà xã mình bị khắc trong đầu người đàn ông khác, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái, cho dù người nọ là tam đệ của anh.

Nhưng mà, nhìn từ một góc độ khác, tam đệ làm chuyên gia thiết kế thời trang, nhớ những thứ này cũng là hợp tình hợp lý.

"Cậu cố gắng nhanh chút." Anh nói một câu ngắn gọn liền cúp điện thoại, chuẩn bị lên máy bay, bay trở về thành phố C.

******

Lúc về đến nhà đã là đêm khuya, người trên giường đang ngủ say, vẻ mặt thần thái vĩnh viễn đều là một bộ dáng ngây thơ đáng yêu, anh không nhịn được cong khóe môi lên, giúp cô dịch tốt góc chăn, rón rén đi vào phòng tắm, tắm đơn giản, thay áo ngủ chui vào trong chăn ấm áp.

Có thể là do bản tính, cho dù là đang ngủ, Khởi My vẫn tự giác nhích lại gần người nào đó, miệng lầu bầu mấy cái, tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng anh, đi ngủ ngon lành.

"A. . . . . ." Khánh thiếu chút nữa cười ra tiếng, nai con của anh thật là đáng yêu, làm cho anh có dục vọng muốn đặt cô phía dưới hung hăng cưng chiều, nhưng giữa bọn họ còn có một đứa bé chưa ra đời, chưa đầy ba tháng, không nên làm vận động trên giường, haizzz. . . . . .

"Ông xã. . . . . ."

Đột nhiên Khởi My đang ngủ say hô một tiếng, ánh mắt của Khánh dịu dàng nhìn về phía người trong ngực, còn tưởng rằng cô tỉnh, phát hiện kết quả chỉ là cô đang nói mớ, vẻ mặt rất là hạnh phúc thỏa mãn.

"Bảo bối, ngủ ngon." Anh cúi người hôn lên trán cô, ôm cô ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, mùa đông ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng, ánh sáng màu vàng nhạt đan vào thành một mảnh, loang lổ ánh sáng ở trên sàn gỗ, dịu dàng ấm áp.

"Ưmh. . . . . ." Khởi My mơ màng muốn duỗi người, lại phát hiện mình giống như bị giam cầm ở trong ngực ấm áp, không thoát ra được, chợt mở mắt,  gương mặt quen thuộc hiện ra ở trước mặt cô.

"Đã tỉnh rồi hả ?" Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói của Khánh hơi khàn khàn mà đầy từ tính, sợi tóc rối loạn, có mấy sợi rơi trên trán, cực kỳ hấp dẫn.

"Khánh, anh trở về lúc nào?" Giọng nói của Khởi My rất hưng phấn, tối hôm qua không có ông xã ôm cô ngủ, thiếu chút nữa cô cũng mất ngủ.

"Hơn hai giờ sáng."

"Đã xử lý xong công việc rồi à?"

"Ừ."

"Vậy anh ngủ thêm một lát đi, đen bị thâm đen rồi, đứa bé đáng thương." Khởi My đang cầm mặt của anh giày xéo, tâm trạng rất vui vẻ.

Khánh chỉ dịu dàng nhìn cô, mặc cho cô "Làm xằng làm bậy" ở trên mặt mình, cái đặc quyền này, vẻn vẹn chỉ cho một mình cô.

"Bà xã, em ngủ chung với anh?" Cánh tay dài của anh bao lấy cô, cô liền dựa vào trong lòng anh, hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, hô hấp lượn lờ quấn lấy nhau, mập mờ kiều diễm.

Khởi My hôn lên mặt anh một cái, "Ông xã ngoan, mặc dù em rất muốn ngủ tiếp với anh, nhưng con trong bụng không cho phép, bác sĩ nói rồi, phụ nữ có thai nên ngủ sớm dậy sớm, ăn điểm tâm xong đi tản bộ, như vậy mới có lợi cho thai nhi."

"Được, bây giờ trong nhà chúng ta con đứng thứ nhất, tất cả do nó quyết định." Khánh cười đến cưng chiều.

"Đó là đương nhiên rồi..., nó thứ nhất, em thứ hai, anh thứ ba." Trong đôi mắt to của Khởi My lóe ra ánh sáng giảo hoạt, sau đó rời giường mặc quần áo, chuẩn bị xuống lầu ăn điểm tâm.

"Nữ vương bệ hạ, thần tuân chỉ." Khánh vô cùng phối hợp nói tiếp.

"Nhìn thấy anh ngoan ngoãn, bản nữ vương liền cho phép anh ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại." Khởi My bày ra dáng vẻ, có chút khí thế.

Một giấc ngủ này, quả thật Khánh ngủ rất say, liên tục mơ hai giấc mộng, một là con gái của anh ra đời, một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc; còn lại là. . . . . . . Về mẹ của anh, bỏ anh ba mươi năm, đột nhiên trở lại.

Anh giật mình thức dậy, ánh mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu là kinh ngạc và kinh ngạc, trừ hai năm bà rời đi, anh thỉnh thoảng sẽ mơ thấy bà, thoáng một cái đã qua hai mươi năm.

Bây giờ, mơ thấy bà lần nữa, chẳng lẽ. . . . . . ám chỉ gì đó sao?

Lắc đầu, trút bỏ những lo lắng kia, người phụ nữ kia đối với anh mà nói, đã là người không quen biết, không còn chút quan hệ nào với anh, anh cũng không muốn gặp lại bà!

*****

Sau khi ăn trưa, Khởi My cố ý chọn một bộ đồ công sở, khoác một cái áo ngoài, theo ông xã đến công ty báo cáo, cô cũng không muốn trì hoãn thêm nữa.

Khi đến trước cửa tập đoàn Đế Hào Tư, Khởi My nhỏ giọng hỏi "Khánh, cần chú ý gì không? Em và anh đi vào chung có phải quá lộ liễu hay không?"

"Không cần, cũng không có gì, em vốn là bà xã của anh, chẳng lẽ còn phải che giấu?" Khánh cười nhẹ ra tiếng.

"Ưmh. . . . . . Vậy cũng được."

Thật ra thì, cô nghĩ rằng nếu nhân viên trong công ty biết mối quan hệ của cô và tổng giám đốc, vậy còn dễ dàng làm việc sao? Nhưng cẩn thận suy nghĩ, thật ra thì mặc kệ bây giờ cô có đi vào chung với Khánh hay không, mọi người cũng đã biết rõ quan hệ của cô và Khánh, huống chi cô còn có thai, chắc là Khánh sẽ không cho phép cô làm chuyện gì .

Từ lúc hai người tay trong tay đi vào đại sảnh, vô số người quay đầu nhìn rồi bàn luận xôn xao.

"Trời ạ! Tổng giám đốc đang dắt tay cô gái nào vậy?"

"Xem dáng vẻ thân mật của hai người đó, chẳng lẽ chính là vị hôn thê?"

"Tôi cảm thấy đã gặp qua cô gái ấy ở đâu rồi, hình như không phải lần đầu tiên cô ấy tới đây."

"Hâm mộ, ghen tỵ, hận! Sao tổng giám đốc cao quý như thần lại thích cô gái bình thường như vậy đây? Thật hận mà!"

". . . . . ."

Lúc vào thang máy, Khởi My kéo ống tay áo của Khánh, "Ông xã, em cảm thấy mấy nhân viên nữ trong công ty anh đều muốn dùng ánh mắt lăng trì em."

Khánh cau mày, "Có nghiêm trọng vậy không?"

"Dĩ nhiên, lòng ghen tỵ của phụ nữ rất mạnh, hơn nữa người đàn ông hoàn mỹ anh tuấn giống như anh vậy, đều là tiêu chuẩn cao to đẹp trai trong lòng phụ nữ, ai không muốn may mắn trúng thưởng chứ!" Giọng của Khởi My có chút chua.

"Vậy. . . . . . Nai con em thì sao?" Khánh thấy rất vui mừng nai con sẽ ăn dấm chua của những người phụ nữ kia.

"em sao! Đã may mắn rút trúng anh rồi! Chẳng lẽ anh còn muốn quỵt nợ?" Khởi My thở phì phò nhìn anh chằm chằm, nếu anh dám quỵt nợ, ╭(╯╰)╮, về sau đứa bé sẽ theo họ cô!

"Dĩ nhiên không dám." Bên môi của Khánh nở nụ cười càng ngày càng sâu.

"Vậy còn được." Khởi My vui vẻ bĩu môi.

Nam Cung Thần biết cậu chủ bảo mình sắp xếp công việc cho Khởi My  thì trong lòng có một ngàn cái không tình nguyện, không ngừng kêu khổ, đứng ở trước mặt anh là phu nhân của tổng giám đốc! Hơn nữa còn mang long chủng, thân mình đáng giá ngàn vàng!

"Phu nhân, nếu không cô ngồi nghỉ ngơi một chút, tôi sắp xếp xong sẽ nói cho cô biết." Giọng nói của anh kính cẩn.

"Bây giờ tôi là cấp dưới của anh, trực tiếp gọi tên tôi là được rồi, tôi không muốn đặc biệt." Khởi My ôn hòa nói.

-_-|||

Nếu ngài không muốn đặc biệt, thì không nên tới nơi này làm thư ký, đây không phải rõ ràng là để người khác đối xử đặc biệt với ngài sao? Trong lòng Nam Cung Thần nói thầm, cậu chủ thật đúng là sắp xếp chuyện tốt cho anh.

"Được, vậy cô ngồi trước đi, lát tôi sẽ quay lại."

Anh nói xong liền mở cửa đi ra ngoài, để lại một mình Khởi My ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi, chán muốn chết liếc nhìn tạp chí và báo, vừa đúng có bài phỏng vấn trước kia của cô.Bên trong phòng làm việc tổng giám đốc, Nam Cung Thần báo cáo hành trình công việc hôm nay đâu vào đấy, xong việc, thật khó khăn đứng ở đằng kia, như đang ngẫm nghĩ phải mở miệng như thế nào.

"Có lời cứ nói." Khánh không lạnh không nóng liếc cậu tôi một cái, biết rất rõ ràng tâm tư nhỏ của cậu tôi.

"Về công việc của phu nhân, hơi khó sắp xếp." Nam Cung Thần chần chờ nói.

Khánh liếc anh một cái, "Tôi cho rằng chút chuyện nhỏ này không làm khó được cậu."

Nam Cung Thần lau mồ hôi trên trán một cái, "Cậu chủ, cậu đánh giá cao tôi quá, tôi chỉ là người bình thưởng, đầu óc có chút không được tốt lắm."

Phu nhân của tổng giám đốc không phải là người khác, mục đích cô ấy tới đây làm bí thư là cái gì? Xem chừng tổng giám đốc? Muốn ngày ngày dính lấy cậu ấy? Hay chỉ đơn giản là làm việc?

Nhiều lí do như vậy anh phải biết rõ! Bằng không sẽ không sắp xếp đúng!

Hơn nữa từ đáy lòng, cái này cậu chủ được xem là cậy quyền thiên vị, rõ ràng phu nhân học tin tức, là nghề nghiệp không có liên quan đến thư ký, cậu không chút che giấu nào dắt cô ấy vào công ty làm việc, chuyện này nếu truyền đi, sợ rằng không được tốt.

"Nai con chỉ là ở nhà rảnh rỗi nhàm chán, muốn tìm chút chuyện làm, cậu sắp xếp cho cô ấy chút việc, không làm cho cô cảm thấy mình là một người rãnh rỗi là được, còn nữa, cấm các nhân viên trong công ty quơ tôiy múa chân với cô ấy, nhất là mấy cô thư ký, tôi không muốn nghe bất kỳ lời khó nghe nào, cậu hiểu chưa." Khánh không chút khách khí nói.

"Vâng, tôi đã hiểu." Đương nhiên Nam Cung Thần hiểu ý của cậu chủ, ai dám nói xằng nói bậy, vậy thì tiễn đi thôi!

"Đi làm việc đi." Khánh phất phất tôiy, vùi đầu vào công việc.

Ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, Nam Cung Thần rất cẩn thận suy nghĩ lời của cậu chủ mới vừa nói, đại khái anh có thể đoán được tình huống là như vậy: sau khi Khởi My mang thai bị cấm túc, không thể ra ngoài làm việc, mà ở nhà cả ngày cô lại rất chán, cho nên mới nghĩ ra một phương pháp xử lý như vậy, vừa có thể tiêu khiển thời gian lại an toàn.

Bên trong phòng nghỉ ngơi, Khởi My xem xong một quyển tạp chí rồi, Nam Cung Thần còn chưa đi vào, cô hơi chán ngắm chỗ này chỗ kia, thỉnh thoảng chạy đến cửa sổ sát đất cúi xuống nhìn toàn cảnh thành phố.

Trong nháy mắt cửa mở ra, Khởi My thở dài, "Rốt cuộc anh đã tới!"

"Để phu nhân đợi lâu, tôi. . . . . ." Anh còn chưa nói xong liền bị Khởi My cắt đứt.

"Bớt nói lời dư thừa, rốt cuộc tôi cần phải làm gì! Nếu anh để một mình tôi ở đây! Tôi buồn chết mất! Còn nữa, đừng gọi tôi là phu nhân, nghe không tự nhiên."

"Ách. . . . . . Trần tiểu thư?" Khóe miệng của Nam Cung Thần co giật mấy cái, ngài cũng đã gia nhập hàng ngũ phụ nữ có gia đình, con cũng đã có, còn không cho tôi gọi phu nhân sao?

"Vẫn cảm thấy kỳ cục, nếu không anh gọi tôi là MyMy thôi." Khởi My trầm ngâm nói, lại nói cô quen biết Nam Cung Thần cũng gần 4 năm rồi, trừ có chút bảo mẫu, thật ra anh cũng là người tốt.

Đầu của Nam Cung Thần chảy đầy vạch đen, nếu như anh dám gọi như vậy, đoán chừng một giây kế tiếp cậu chủ sẽ bẽ gãy tôiy của anh, chuyện này ngàn lần không được!

"Vì suy nghĩ cho an toàn của tôi, tôi vẫn gọi cô là phu nhân thôi."

Khởi My không hiểu ý của anh, trong lòng yên lặng thở dài, cũng được! Gả cho tuýp người đàn ông như thế nào cũng chỉ có thể theo anh thôi...!

"Được rồi, tôi cũng không làm khó dễ anh, nói cho tôi nghe về công việc đi."

"Thật ra thì công việc thư ký rất đơn giản, xử lý văn kiện ký nhận của cấp trên kịp thời, truyền lại, thúc giục công việc; làm xong văn kiện thì thu về, kiểm tra, xử lý công việc; quản lý và bảo mật các đề án; ghi chép trong các cuộc họp. . . . . ." Nam Cung Thần giống như là đang xác nhận nói một đống lớn.

"Đợi chút, anh nói nhiều như vậy, tôi chỉ muốn biết, công việc của tôi là cái gì, OK?" Khởi My cắt đứt lời của anh lần nữa.

-_-|||

Nam Cung Thần hoàn toàn bị cô đánh bại, anhg hằng giọng một cái, "Công việc cụ thể của phu nhân là: sắp xếp công việc hàng ngày của tổng giám đốc, xử lý văn kiện ký nhận quan trọng, truyền lại và đốc thúc công tác, bao gồn cả việc pha cà phê cho tổng giám đốc, nhắc nhở tổng giám đốc các buổi hội nghị và xã giao quan trọng."

Khởi My nghe rất nghiêm túc, mặt lộ vẻ khó xử nhìn Nam Cung Thần, "Tôi chưa học qua ngành thư ký, mặc dù nghe rất đơn giản, nhưng tôi không biết!"

Nam Cung Thần nâng trán lần nữa, đây tuyệt đối là đóa hoa tuyệt thế, "Không sao, tôi có thể dạy cô." Anh cố gắng ôn hoà.

"Được rồi, vậy làm phiền anh." Khởi My vẫn rất là khiêm tốn, dù sao cũng có việc nhờ người ta, đương nhiên thái độ phải khiêm nhường rồi! diẽnnnndànlêquýđônnn

Vì vậy, hai người bắt đầu công việc, một người nghiêm túc dạy, một người nghiêm túc học, vốn chính là việc rất đơn giản, Khởi My rất nhanh liền học xong, cô cũng hiểu, thì ra công việc của mình chính là chuyên phục vụ cho Khánh, người ta sẽ báo công việc cho thư ký, sau đó cô tới đốc thúc Khánh làm.

Ưmh. . . . . . Được rồi, nhất định là Nam Cung Thần cố ý, quả nhiên dụng tâm lương khổ mà! Như vậy cũng tốt, cơ hội cô gặp mặt người khác ít đi, cũng tránh khỏi một chút phiền toái không cần thiết.

Ngồi ở bàn làm việc của mình, cô lật xem hành trình hôm nay của Khánh, buổi tối có tiệc rượu quan trọng, buổi tiệc gồm nhiều thương nhân thành công, hào môn thế gia và các quan chức, những người không có phận sự không được phép vào, ngay cả phóng viên cũng không được vào.

Cô nhìn thấy phía trên được khoang tròn màu đỏ, chắc là Nam Cung Thần ra ám hiệu cho cô tiệc rượu tối nay rất quan trọng, Khánh phải tham gia, anh luôn luôn không thích những trường hợp xã giao này, dường như rất ít tham gia các bữa tiệc thượng lưu, nhưng mà dường như lần này rất quan trọng, hơn nữa liên quan đến lợi ích của công ty.

Đứng dậy, gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng, "Vào đi."

Cô chậm rãi đi vào, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm người đàn ông đang vùi đầu vào công việc, người ta nói đàn ông hấp dẫn nhất khi làm việc, thật đúng là rất có lý, càng xem càng cảm thấy ông xã của mình là đẹp trai nhất.

"Tổng giám đốc, đây là hành trình ngày hôm nay của anh, buổi tối tan việc có một bữa tiệc rất quan trọng cần anh tham gia." Khởi My nghiêm trang nói, hiện tại cô là thư ký của anh, trong lúc đi làm phải nghiêm túc chứ sao!

Lúc này Khánh mới ngẩng đầu lên, bận rộn công việc thiếu chút nữa làm cho anh quên mất bà xã của anh đang làm thư ký cho anh, đưa tay đặt bên eo của cô, ôm cô ngồi trên đùi của mình, "Bà xã, có quen không?"

"Trời ơi! Đừng quậy mà! Đang trong lúc đi làm, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người vào phòng làm việc của anh, bị người ta nhìn thấy không tốt." Khởi My bỉu môi lầu bầu nói, cuống quít muốn đứng dậy, nhưng lại bị Khánh giữ chặt.

"Bà xã, mùi trên người em thật thơm." Người nào đó nhìn trái nhìn phải, gấp đến độ Khởi My muốn đánh anh.

"Nói chuyện đứng đắn!"

"Buổi tối em đi với anh, còn không chúng ta về nhà?" Giọng nói của Khánh dịu dàng, không lạnh lùng giống vừa rồi.

"Em không quen biết mấy người đó, đi rất chán!" Khởi My phiền nhất chính là tham gia tiệc rượu, party cái gì chứ, gặp người quen biết còn may, không quen biết ngồi ở đó như tự kỉ, rất nhàm chán.

Khánh chôn đầu vào trong tóc cô, giọng điệu tội nghiệp , "Anh cũng không biết, bà xã em nhẫn tâm ném một mình anh ở đó sao?"Diẽnnndànnlêquýđônnn

Khởi My cười một tiếng vui vẻ, Khánh càng ngày càng biết làm nũng, không bao giờ giống như người đàn ông lạnh lùng tự cao tự đại trước kia rồi, hình tượng rất sinh động, rất đáng yêu ~~~~

"Được rồi, vậy em sẽ mang theo IPAD chơi, mấy anh uống rượu nói chuyện công việc, em ngồi chơi trò chơi." Khởi My ngước đầu nhỏ cười ha hả.

"Yên tâm đi, cũng không lâu lắm." Khánh cưng chìu sờ cái mũi của cô.

"Vậy em có cần thay đồ không?" Khởi My chỉ đồ công sở trên người cô, nhất định không thể mặc bộ này đi tiệc rượu, không đủ trang trọng.

Khánh quét mắt nhìn người cô một vòng, sau đó ôm cô cách đầu gối, đứng dậy dắt tay của cô đi ra ngoài, "Ừ, bây giờ chúng ta đến Phi Sắc."

"Chờ một chút! Em dọn dẹp tài liệu trên bàn của anh trước đã." Khởi My tránh thoát tay của anh, đi tới bàn của anh.

"Những thứ này giao cho người khác dọn dẹp là được."

"Không được, đây là công việc của em sao có thể ném cho người khác làm, ảnh hưởng nhiều không tốt, mặc dù em đi cửa sau vào, nhưng cũng không thể quá tự tại chứ?" Khởi My là một người rất nguyên tắc.

"Được, nai con nhà anh là một người có trách nhiệm như vậy, không tệ không tệ!" Khánh liên tục khen ngợi.

"Hừ! Đó là đương nhiên! Phải tách chuyện riêng và chuyện tư ra!" Khởi My kiêu ngạo giương cằm lên, dọn dẹp tài liệu xong, sau đó tắt máy vi tính, thả bút máy lại vào trong ống bút.

"OK, đi thôi!" Cô chủ động dắt tay Khánh đi ra ngoài, hai người ân ái không coi ai ra gì, kích thích đến Nam Cung Thần rất muốn trốn trong góc, nhưng bóng dáng của anh vẫn bị phát hiện.

"Nam Cung, anh theo tôi." Khánh nói.

O(╯□╰)o bà chủ và cậu chủ có hẹn kêu tôi đi làm siêu cấp bóng đèn sao, haizzz. . . . . .Trước cửa có một hàng bảo vệ an ninh, canh giữ nghiêm khắc thân phận của các vị khách ra vào, kiên quyết không bỏ qua bất kì người nào không có thiệp mời, rất nhiều phóng viên muốn mượn cơ hội lẻn vào, lại bất đắc dĩ không có thẻ khách quý, chỉ có thể chờ tại cửa, không lâu sau liền bị bảo vệ đuổi đi.

Khởi My mặc một bộ lễ phục đính trân châu hở vai dài xuống đất, khoác một cái áo lông chồn trắng thuần, biểu hiện sự quý phái thanh nhã, tóc búi đơn giản ở phía sau, phối với đồ trang sức trang nhã, phong thái xinh đẹp, quyến rũ.

Khánh vẫn là một bộ màu đen khiêm tốn như cũ, nhưng anh trời sinh vương giả, cho dù đi tới đâu cũng là tiêu điểm chú ý, giống như giờ phút này, anh vừa kéo Khởi My đi vào hội trường, liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Một đen một trắng, trời sinh một đôi, cho dù nhìn như thế nào cũng đều rất xứng đôi, người đàn ông tà mị tuấn lãng, phụ nữ quyến rũ xinh đẹp, lúc nhìn đối phương, trong mắt không chứa ai khác nữa.

Vừa đúng lúc hôm nay Thẩm Bác Sinh cũng ở đây, thấy con gái hạnh phúc như thế, trong lòng ông cực kỳ vui vẻ, nguyện vọng lớn nhất cuối cùng đã đạt thành.

"Hôm nay Nguyễn thiếu nể mặt tới đây, Sở mỗ thật là vinh hạnh!" Chủ bữa tiệc lập tức cầm ly đi tới, muốn mời Khánh và Khởi My một ly.

"Sức khỏe của vợ tôi không được tốt, không thể uống rượu." Khánh cản lại rượu ông định đưa cho nai con, trên mặt không có chút ý đùa giỡn, bây giờ bà xã của anh có thai, không thể uống rượu.

Sở mỗ cũng là người từng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, chút ánh mắt vẫn phải có, nếu Nguyễn thiếu đã lên tiếng, đương nhiên ông không dám mời Khởi My uống rượu, chỉ đành phải cười ha hả thả lại ly rượu vào trên khay trong tay nhân viên phục vụ.

"Nguyễn thiếu đúng là một người rất biết săn sóc!" Ông cười đến nịnh hót.

Khánh không muốn nhiều lời với ông, cạn một ly với ông, nói vài câu xã giao, rồi muốn đưa nai con đưa ghế sa lon trong góc nghỉ ngơi, chợt phía trước có mấy người bạn trên thương trường đi tới, quấn lấy anh không có cách thoát thân.

Khởi My chu mỏ một cái, trong lòng âm thầm nói xấu: biết ngay sẽ như vậy! Khánh chính là miếng mồi ngon, mọi người vừa gặp anh, tất cả đều chạy tới, thật là khủng khiếp!

"Khánh, em tự đi được rồi, anh hết bận thì đến tìm em." Cô ghé vào bên lỗ tai anh nhỏ giọng nói, đi theo anh thật sự là quá nhàm chán, còn bị nhiều ánh mắt dò xét, đáy lòng cô đang bạo phát.

"Ừ, cẩn thận một chút, có chuyện gì tìm Nam Cung." Khánh dịu dàng dặn dò cô.

Nam Cung Thần đang đứng ở bên cạnh bàn ăn món điểm tâm ngọt thì đối mặt với ánh mắt của cậu chủ đưa tới, vội vàng buông cái mâm xuống, đi theo phía sau Khởi My bảo vệ an toàn của cô, hôm nay anh tới đây không chỉ làm kỳ đà cản mũi, còn có một sứ mạng vinh quang  , đó chính là —— hộ vệ!

Chỉ cần lúc cậu chủ không có ở đây, thì anh phải đi theo phu nhân và tiểu thiếu gia trong bụng của cô một tấc không rời, nếu bọn họ có bất kỳ sơ sót nào, mình cũng chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội, cho nên, hôm nay tâm nguyện cua gái đẹp không thực hiện được rồi.

Trong buổi tiệc, không cần bạn muốn làm quen người khác, luôn có người muốn tới làm quen với bạn, thật vậy, Khởi My còn chưa ngồi vững vàng, bên cạnh đã xuất hiện một thục nữ.

"Xin chào? Sao tôi cảm thấy cô rất quen?"

Trong lòng Khởi My cảm thấy buồn cười, nếu như người này là đàn ông, nhất định cô sẽ trả lời một câu, "Đại ca, anh đã xem nhiều phim truyền hình chưa? Câu làm quen cũ như vậy anh cũng lấy ra dùng?"

Nhưng đối phương là một phụ nữ, còn hứng thú nhìn cô chằm chằm, loại cảm giác này. . . . . . Rất kinh hãi, cô rất muốn liếc mắt xem thường, sau đó nói: Không, tôi không biết cô.

May mắn, lúc cô vừa mới chuẩn bị mở miệng, Nam Cung Thần đã tới, tươi cười quyến rũ nhìn người đẹp kia, "Tiểu thư, tôi cảm thấy cô đi theo tôi sẽ tốt hơn."

Khởi My không nhịn được che miệng cười trộm, anh thật đúng là rất hài hước, mặt người đẹp đỏ rần, hai giây sau, người đẹp lắc lắc eo thon nhỏ rời đi, trước khi đi còn hung hăng trợn mắt nhìn Nam Cung Thần một cái.

"Khụ. . . . . . Chẳng lẽ một người đẹp dịu dàng như vậy là bách hợp sao?" Nam Cung Thần ngồi ở bên cạnh Khởi My nhỏ giọng hỏi.

O(╯□╰)o

"Không nhìn ra! Thậm chí cái này anh cũng biết?" Khởi My kinh ngạc nhìn về phía anh, rất là ngoài ý muốn.

"Cơ duyên xảo hợp, đơn giản chỉ là cơ duyên xảo hợp." Nam Cung Thần lên tiếng.

"Giải thích chính là che giấu, tôi hiểu." Khởi My cười đến giống như con mèo nhỏ.

Nam Cung Thần bị ánh mắt của cô kích thích, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Giới tính của tôi rất bình thường, cô đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, hơn nữa ở nơi đầy bát quái, tôi không muốn bị người khác truyền đi tôi có vấn đề."

"Phốc! Tôi có nói cái gì không? Sức tưởng tượng của anh cũng quá phong phú rồi?" Khởi My cười đến rất vui vẻ, Nam Cung Chân là một kẻ dở hơi, cũng không biết sau này anh sẽ lấy một cô gái như thế nào, trong đầu lập tức suy xét toàn bộ các cô gái mình quen biết, không ít người vẫn chưa kết hôn, nhưng cũng không thân lắm, không có phương tiện làm mai mối.

"Có lúc ánh mắt càng có lực sát thương hơn lời nói."Nam Cung Thần muốn khóc.

"Trò chuyện gì mà vui vẻ như vậy đây?" Đột nhiên Thẩm Bác Sinh đi tới, từ ái hỏi.

"Ba." Tâm trạng của Khởi My rất vui vẻ.

"Tôi đi lấy chút nước trái cây tới đây, hai người từ từ trò chuyện." Nam Cung Thần rất biết điều đứng dậy rời đi, hai cha con người ta nói chuyện anh vẫn nên nhanh chóng cách xa một chút thì tốt hơn, có cha ruột hộ tống, nghĩ chắc phu nhân và tiểu thiếu gia cũng an toàn.

Tự rót cho mình ly rượu đỏ tự uống, mới vừa uống một hớp, liền chạm mặt một bóng dáng bay tới, vì vậy, hơn phân nửa ly rượu đỏ hy sinh, toàn bộ đổ vào trên chiếc áo sơ mi trắng cà tây trang đen của Nam Cung Thần, khắp áo đều ướt.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý." Cô gái mặc quần áo nhân viên phục vụ hốt hoảng nói xin lỗi, luống cuống lấy khăn giấy ra muốn giúp anh lau sạch sẽ, mới vừa rồi cô không biết dẫm lên thứ gì, không cẩn thận trượt chân một phát, kết quả, liền thành như vậy, thật xấu hổ!

Sắc mặt Nam Cung Thần rất đen, giở trò quỷ gì! Cô nhân viên phục vụ lanh chanh này từ đâu chạy r, tây trang của anh, áo sơ mi của anh! Mới mặc một lần, cứ hỏng mất như vậy!

Hơn nữa, cô bé này không có một chút xíu tiềm chất phục vụ nào, hoặc chính là cố ý, muốn tìm người trình diễn câu chuyện tình yêu cô bé lọ lem, chỉ tiếc cô tìm lộn đối tượng, anh không phải là danh môn công tử.

"Tôi nói này, tiểu thư, đủ rồi, cô có phải nhân viên phục vụ hay không? Sờ loạn trên ngực tôi làm gì? Cẩn thận tôi kiện cô. . . . . . tội quấy nhiễu." Nam Cung Thần là dùng khẩu hình nói ra ba chữ cuối cùng.

Cô bé đối diện vẫn nghe được, gương mặt mắc cỡ đỏ bừng, trong lòng uất ức, nhưng lại không có chỗ bày tỏ, đột nhiên nghĩ đến người phụ trách nói với họ gặp phải tình huống như thế nên dẫn khách ra sau phòng thay quần áo, ngay sau đó nói lắp bắp: "Tôi không có, phía sau có phòng thay quần áo, xin ngài đi theo tôi."

Nói xong, liền dẫn đầu đi, trong lòng len lén nguyền rủa người đàn ông sau lưng, tự luyến cuồng!

Nam Cung Thần đứng ở sau lưng cô hừ lạnh một tiếng, phía sau có phòng thay quần áo? Đây không phải là muốn mời mình sao? Còn nói không có, người phụ nữ ăn nói không đồng nhất! Anh thật muốn xem cô giở trò gì, dù sao, anh cũng không mất mát gì.

Chuyện này giống như một khúc nhạc đệm trong bữa tiệc, cho nên mọi người đã sớm quen, Khánh sẽ không chú ý loại chuyện nhỏ này, Khởi My ngồi ở trên ghế sa lon trò chuyện việc nhà với bà, đương nhiên cũng không quan tâm ai đụng ai, ai đổ rượu lên người ai.

*****

Trên hành lang, Kiều Tuyết Nghiên buồn bực nhíu mày, tới nơi này làm nhân viên phục vụ là việc làm thêm của cô, lúc đi học ở Thụy Sĩ, mỗi học kỳ cô đều ra ngoài làm thêm, kiếm sinh hoạt phí, sau khi tới Trung Quốc phát hiện rất nhiều sinh viên không có suy nghĩ này, không khỏi cảm thấy kì lạ, nhưng cô không có cách nào thay đổi suy nghĩ của người khác, chỉ có thể tự mình làm.

Không nghĩ rằng hôm nay ngày đầu tiên đi làm đã đổ rượu lên người khách, chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng vị khách nhân là một người dễ nói chuyện, đừng đòi gặp quản lý, nếu không cô sẽ bị sa thải, haizzz. . . . . .

"Tiên sinh, nơi này chính là phòng thay quần áo." Cô cố gắng mỉm cười, ý bảo anh có thể đi vào thay quần áo rồi.

"Thế nào? Không phải cô nên vào chung với tôi sao? Cả người tôi ướt nhẹp thì sao quần áo được?" Nam Cung Thần nhíu mày nhìn về phía cô.

Kiều Tuyết Nghiên thầm nói: nhìn người đàn ông này không phải là dạng hiền lành, nhìn bộ dạng chảnh chọe kia, thật làm người ta ghét!

Nhưng dù sao cũng là do cô có lỗi trước, chỉ có thể nhịn giúp anh mở cửa, đi vào chọn quần áo giúp anh, bởi vì trong lòng tức giận, liền tùy tiện chọn một cái áo sơ mi và tây trang, xoay người đưa cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro