Chương 41:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau đó cô khóc đến càng đau lòng, nức nở rầu rĩ tố cáo nói:
"Anh có, trước kia anh luôn hung dữ rống tôi, bây giờ thì thích trêu cợt tôi, nhìn tôi thất bại anh rất vui vẻ phải hay không? Khốn kiếp! Lúc nhớ tới thì sờ sờ, lúc quên thì một cước đá văng, một chút cũng không để ý tới cảm nhận của người ta. . . . . . Anh cho rằng tôi không biết tức giận sao? Bị các anh tùy ý đá qua đá lại, tùy ý vui đùa sao? Hu hu. . . . . ."

Khởi My càng khóc càng đau lòng, uất ức mấy ngày liên tiếp giống như nước lũ tràn lan, bị anh bỏ mặc một tháng không một lời giải thích, chẳng quan tâm, làm mình bị nhiều người khi dễ và nhục nhã như vậy, mắng cô là tình nhân không được ra ánh sáng. Phụ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng, cùng với nhiều lời khó nghe hơn.

Vào lúc cô bất lực nhất khổ sở mê mang nhất thì anh đang ở đâu đây? Danh hiệu tình nhân cũng do anh ban tặng, coi như không phải do anh trực tiếp tạo thành, cũng bị xem là gián tiếp gây ra! Đáng ghét! Rõ ràng tất cả đều là lỗi của anh! ~~~~(>_<)~~~~

Tài xế lái xe phía trước thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, trong lòng lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Khởi My: giỏi lắm! Cũng chỉ có Trần tiểu thư mới dám nói như thế với Nguyễn thiếu, còn dám mắng cậu ta, khụ. . . . . .

Trên trán Khánh treo đầy vạch đen, khó hiểu nhìn bộ dáng mím miệng khóc lớn của cô gái trước mắt, thật là không có chút hình tượng nào, cứ trực tiếp đưa mu bàn tay lau nước mắt nước và nước mũi nước như vậy, thật là ——

Thở dài không thể nhìn được nữa, đưa tay cầm lấy khăn giấy đưa cho cô, kết quả ngược lại bị cô đẩy ra, một đầu nhào tới trong ngực anh, trực tiếp xem áo sơ mi của anh làm —— khăn lau? Lau tất cả nước mắt nước mũi nước ở trên áo, cảm giác thấm ướt nhanh chóng xuyên thấu qua áo sơ mi mỏng manh truyền đến trước ngực anh, lành lạnh, thấm vào đầu quả tim.

Từ một phương diện khác mà nói, anh có chút bệnh thích sạch sẽ, hơn nữa không thích vật lạ dính trên người mình, cũng như nước mũi nước mắt . . . . . .

Rất không thoải mái, rất ghê tởm, nhưng anh ráng nhịn kích động đẩy nai con ra, ngược lại đưa cánh tay đặt ở trên lưng cô, chậm rãi vuốt ve, trong lòng vẫn đang suy nghĩ việc cô lên án mình, chân mày nhíu lại.

Cái gì gọi là lúc nhớ tới thì sờ sờ, lúc quên thì một cước đá văng? Còn có cái gì đá tới đá lui? Tùy ý vui đùa? Trong đầu cô rốt cuộc cấu tạo bằng cái gì? Cố gắng suy nghĩ, thật sự không thích hợp.

Anh đá cô bao giờ? Vừa nghe đến cô bị ức hiếp liền bỏ hết công việc chạy tới, mặc dù trong lòng rất để ý

việc ngay cả nằm mơ cô cũng muốn đàn ông khác, nhưng đúng là anh vẫn không chịu được khi nhìn thấy cô bị uất ức.

Rõ ràng chính là lỗi của cô, sao ngược lại thành vấn đề của mình?

Khởi My không nghe thấy câu trả lời của anh, cho là anh chấp nhận, càng khóc đến lớn tiếng hơn, đầu ngón tay mảnh khảnh dùng sức níu lấy áo sơ mi của anh, vừa lau nước mắt, vừa hỉ mũi nước, chính là cố ý muốn anh ghê tởm, ai bảo anh vào thời gian trước không để ý tới mình!

“Mèo hoa nhỏ, đừng khóc.” Trong tiếng nói trầm thấp say lòng người của Khánh mang theo tiếng thở dài bất đắc dĩ, anh dễ dàng tha thứ cho cô bất cứ thứ gì, ngay cả khi nghe thấy tiếng hỉ mũi cũng không nỡ đẩy cô ra, chỉ là có chút biểu lộ vặn vẹo mà thôi, thôi, liền tùy cô quậy thôi.

“Huhu… Anh mới là con mèo mung bự! Ghét mèo mung bự! Hư quá đi” Khởi My một bên khóc một bên đấm lồng ngực của anh, hoàn toàn không nghĩ tới hành động của mình bây giờ là cái gì.

Rất rõ ràng là làm nũng, giống như là cô dâu mới đang giận dỗi, đánh là hôn, mắng là yêu…

Rất rõ ràng tay lái xe đang run run, tập trung cao độ không để cho mình bật cười, xe cũng thuận thế thắng gấp, Khởi My bị ép buộc ôm ấp yêu thương lần nữa, hàm răng vừa lúc đụng trúng phía dưới xương quai xanh của anh, dứt khoát tức giận gặm ở phía trên một cái, cho đến khi xuất hiện một dấu răng cô mới “Không thôi” buông ra.

“Tôi thấy em đúng là cầm tinh con mèo, không chỉ móng vuốt sắc bén, hàm răng cũng rất sắc bén.” Khánh nâng cằm của cô lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, cũng không biết là tức giận hay là buồn cười, lòng ngón tay chậm rãi vuốt ve gò má mềm mại của cô, tròng mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, sóng nước lăn tăn ửng sáng.

“Hừ…” Khởi My giận dỗi, không chịu để ý đến anh, nghiêng đầu không thèm nhìn anh một cái, bộ dáng tức giận bĩu môi vểnh lên thật đúng là làm người khác thương yêu!

Nai con đang làm nũng với mình sao? Hay là cô đang giận mình nhiều ngày không đi tìm cô để cô bị những người đó ức hiếp sao? Nhưng tại sao cô không chủ động gọi điện thoại với mình?

“Sao không gọi điện thoại cho tôi.” Giọng nói của anh như có như không thở dài.

Những lời này vừa vặn đâm trúng chỗ đau của Khởi My, gọi điện thoại cho anh? Anh đã không để ý tới mình, chẳng lẽ còn muốn cô mặt dày dán lên sao? Ngộ nhỡ bị anh nhục nhã thì làm thế nào?

Cô không dám, không dám đánh cuộc chuyện chủ có một phần trên một ngàn khả năng, tình nguyện mình uất ức, cũng không muốn trả giá cao như thế, lớn như cô đều không chịu nổi rồi.

“Ngộ nhỡ tôi gọi điện thoại cho anh, anh không chỉ không để ý tới tôi, còn nhục nhã tôi thì làm sao?” Cô cúi đầu thấp xuống, như cánh bướm màu đen có chút run run, giọng nói nhỏ mềm nhũn, hình như mang theo một tia oán hận.

“Không thể nào.”

Khánh rất khẳng định trả lời, nếu nai con chủ động gọi điện thoại cho mình, anh vui mừng còn không kịp, làm sao có thể không để ý cô, còn nhục nhã cô? Đây dều là cô tự tìm cớ cho mình thôi.

“Sao không thể nào? Anh… Sao thời gian dài anh không gọi điện thoại cho tôi, tôi… Tôi cho là anh không… để ý tới tôi.”

Khởi My nửa cắn môi, lấy hết can đảm mới dám nói ra lời nói làm cô cũng tự cảm thấy xấu hổ, giống như cô vợ nhỏ đang oán giận chồng vậy, trong nháy mắt gương mặt dấy lên một đốm lửa nhỏ, màu hồng nhàn nhạt từ từ nhuộm lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của cô, trong trắng lộ hồng giống như phủ lên một tầng phấn, xinh đẹp say lòng người. ~(@_@)~

Lần này trong lúc lơ đãng bộc lộ dáng vẻ của cô gái nhỏ, cộng thêm mấy phần quyến rũ, ở trong mắt Khánh, hầu kết không nhịn được lên xuống hai cái, tâm tình thật tốt.

Anh nghe hiểu, nai con đang oán giận mình, oán giận mình thời gian dài không đi tìm cô, sợ mình không cần cô nữa, giọng nói mềm mại thêm chút mùi vị uất ức của cô, êm ái phất qua nội tâm anh, lập tức hoàn tan lòng của anh.

Lần đầu, anh “Đầu hàng” bởi một cô gái rồi, chuyện đã qua thì cho qua, chuyện nằm mơ lần trước anh cũng không muốn truy cứu nữa, anh chuẩn bị nghe theo đề nghị của Thánh yêu Lê từ, muốn nai con hiểu rõ mình, sau đó – yêu mình.

“Thời gian trước công việc quá bận rộn, không cớ thời gian rảnh rỗi, nghĩ tới muốn cho em tự do trong một thời gian, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.” Khánh bình tĩnh nói, anh quả thật rất bận, nhưng cũng không đến nỗi loay hoay không có thời gian tìm cô, chỉ là do sự tức giận trong lòng và mặt mũi mà thôi.

Mà bây giờ anh quyết định bỏ qua chuyện cũ, nhưng mà, nếu cô dám nằm mơ gọi tên Diệp Thành Huân một lần nữa, anh sẽ hung hăng trừng phạt cô! Để cho cô vĩnh viễn chỉ nhớ kỹ một mình anh!

“Có thật không?” Dường như Khởi My không thể tin được lời của anh nói, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, bên trên lông mi thật dài còn dính vài giọt nước mắt óng ánh trong suốt, hơi nháy mắt, liền chảy xuôi theo gương mặt xuống.

“Thật.” Giọng nói trầm thấp của Khánh giống như một từ trường khổng lồ, khuếch tán ra làn sóng điện mãnh liệt, hấp dẫn say lòng người, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ánh mắt khóc đến hơi sưng đỏ của cô, môi chậm rãi đến gần, lành lạnh hôn lên, nước mắt hơi nóng, mặn mặn, cứ như vậy dọc theo khóe miệng của anh chảy vào trong cổ họng.

Dịu dàng khẽ mở cánh môi, “Ngoan, đừng khóc.”

Ai ngờ, Khởi My há miệng gào khóc lên, trong lòng cô uất ức, xấu hổ, khó chịu, tức giận bộc phát lần nữa…

Tại sao lại như vậy? Ác ma thúi! Khốn khiếp khốn khiếp! Người xấu! Sao không chào hỏi mình một tiếng, không nói tiếng nào liền bỏ mình, sau đó quay đầu lại lại nói cho cô biết là bởi vì công việc quá bận rộn mà quên mất mình, còn nói muốn cho mình tự do một thời gian, huhu… Sao lại ức hiếp người khác như vậy.

Lần này, Khánh thật sự có chút không biết làm sao, đang êm đẹp, nai con lại khóc cái gì? Nếu khóc nữa, ánh mắt của cô cũng sắp sưng thành quả đào lớn, khó coi chết đi được!

Dứt khoát dùng biện pháp đơn giản nhất để chặn lại cái miệng nhỏ nhắn “Ríu rít oa oa” của cô, một tháng không gặp, một tháng không được ôm cô, một tháng không có yêu cô, thật đúng là nhớ nhung, dán lên đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng ma sát, cảm giác ẩm ướt này làm cho anh vô luận như thế nào cũng nếm không đủ, tăng thêm sức lực, hút, cắn, gặm, mút, cảm giác chân thật như vậy mới làm cho anh cảm thấy trong lòng an ổn.

Một cái tay vững vàng ôm chặt chiếc eo thon nhỏ của cô, như muốn khảm cô vào trong ngực mình; một cái tay nâng cái ót của cô, để cho cô chịu đựng nụ hôn vừa cuồng dã như lửa nóng lại dịu dàng như nước ấm của anh.

“Umh…” Khởi My không tuân theo giùng giằng, cô thật sự sắp tắc thở, hoàn toàn khó thở, lỗ mũi khụt khịt, miệng còn bị ngăn lại, chẳng những không cho cô không khí, còn hút hết dưỡng khí của cô, đáng ghét!
Khánh không để ý tới sự giãy giụa của cô, gần như tham lam mút, hút hương thơm trong cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi trơn mềm linh xảo cạy ra hàm răng của cô, quét sạch mật ngọt bên trong, tất cả nỗi nhớ tình cảm tương tư đều hòa tan hết trong nụ hôn ngọt ngào này.

Khởi My bị đầu lưỡi cuồng dã của anh quậy đến đầu óc choáng váng, không khỏi hơi tức giận, hàm răng cắn một cái cho hả giận, muốn để cho anh biết khó mà lui, nhưng ai biết hành động to gan này lại chọc cho Khánh càng thêm đáp lại ***, như muốn nuốt cô vào trong bụng.

"Ưm. . . . . . Ưmh. . . . . ." Khởi My có chút nghi ngờ sao chuyện này lại tiến triển theo hướng ngược lại đây? Cô rõ ràng không phải ý đó, nhưng nói năng hồ đồ liền bị hiểu lầm, buồn bực quá!

So sánh với cô buồn bực, tâm tình Khánh vô cùng tốt, nai con cư nhiên chủ động hôn trả lại anh, mặc dù phương thức hơi dã man, nhưng anh rất ưa thích, năm ngón tay xen kẽ ở giữa mái tóc đen của cô, vuốt ve êm ái .

Sức lực giữa môi và lưỡi tăng rất nhiều, kéo đầu lưỡi của cô rồi hung hăng mút lấy, anh thừa nhận trước đó vài ngày cho tới nay mình vẫn muốn cô, vẫn luôn suy nghĩ muốn cô, cánh tay ôm chiếc eo thon cũng từ từ buộc chặt, khiến cho hai người mặt đối mặt áp sát vào một chỗ.

"Ưmh. . . . . ." Đang ở lúc Khởi My cảm giác mình đã hết hơi, sắp té xỉu, rốt cuộc miệng được thả ra, cô khép hờ mắt thở mạnh, cảm giác mình giống như con cá chết chìm, rốt cuộc có thể trở về trong nước rồi, có thể tự do mà hô hấp.

"Thích không?" Khánh thở hổn hển, giọng nói khàn khàn hấp dẫn, mang theo một loại tư vị khiêu gợi, mặc dù buông môi cô ra, lại vẫn nhìn cô ở khoảng cách gần bên như cô, hô hấp của cả hai phả lên trên mặt của đối phương, tê tê dại dại, mê điếng lòng người.

Vấn đề xấu hổ như vậy dĩ nhiên Khởi My sẽ không trả lời, nhắm mắt lại ổn định hơi thở của mình, cảm nhận được một hơi thở cỏ xanh của phái nam mãnh liệt bao quanh mình, làm cho trái tim cô nhảy lên điên cuồng không thể dừng lại được.

"Hả?" Không nghe thấy câu trả lời của cô, anh lại gần một chút, gần đến mức có thể đếm lông mi đang run rẩy trên mắt cô. Con ngươi trong suốt như hồ nước, hơi sưng đỏ, làm tăng thêm vài phần yếu đuối vừa thấy đã thương.

Trong lòng Khánh xẹt qua một trận thương yêu, cằm khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt sưng như quả đào của cô, nụ hôn chuồn chuồn lướt phớt qua, sau đó rất hứng thú nhìn chằm chằm cô gái ngây ngốc ở trong ngực.

“ Ngoan, còn muốn sao?” Khánh hài hước nâng khóe môi lên, cong lên thành một đường cong nhộn nhạo, giọng nói cao lên, mê hoặc lòng người.

Khởi My ngây ngốc nhìn chằm chằm anh, một bộ dáng mê hoặc như vừa trúng mỹ nam kế, nhưng khi nhìn đến trong tròng mắt đen của anh lấm tấm ý cười thì trong nháy mắt phản ứng kịp, nhỏ giọng lầm bầm một câu: bại hoại! Sau đó rũ đầu xuống không dám nhìn anh, mới vừa rồi bộ dạn của mình thật xấuh ổ!

“ Cái gì?”

Thật ra thì, anh nghe rõ ràng, chính là muốn cô lặp lại lần nữa, dám mắng anh bại hoại? E hèm? Chỉ là cái phương pháp này thật đúng là được, cô thật sự ngừng khóc, nếu khóc nữa anh thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.

“ Không có gì, lời đã nói không nói lại lần thứ hai.” Khởi My bĩu môi, kiên quyết không nói, có mấy lời chỉ có thể giấu ở trong lòng, tuyệt đối không thể nói cho anh biết, nếu không anh nhất định sẽ trừng phạt mình.

Khánh thấy cô khôi phục bộ dáng đáng yêu dí dỏm, không khỏi cưng chiều sờ cái mũi nhỏ của cô một cái, kết quả bị cô nhìn chằm chằm, lầu bầu nói:” Lỗ mũi vốn đã không cao lắm, sờ mất cái nữa sẽ bị xẹp.”

“ Không sao, tôi thích.” Người đàn ông nào đó mặt không đỏ, hơi thở không gấp đáp lại.

~ (@_@)~ Gương mặt của Khởi My đỏ lên. Anh nói … Thích, là thích mình sao?

Trong nháy mắt không khí trong buồng xe trở nên mập mờ, lưu luyến ôn tình, đưa tình không cần dùng lời nói, Khởi My đỏ mặt, mắt cũng sưng đỏ giống như hai quả đào, quá mất mặt! Ngay sau đó nhỏ giọng nói sang chuyện khác: “ Tôi đói rồi.”

“ Đói bụng? Vốn muốn mang em đến một nhà hàng Tây rất nổi tiếng của Ý….” Khánh còn chưa có nói xong, đã nhìn thấy nai con nhìn anh, không khỏi cười khẽ một tiếng, chỉ áo sơ mi dính đầy nước mũi của mình nói: “ Em cảm thấy, tôi như vậy có thể đi ra ngoài sao?”

Vưa nói vừa ghét bỏ nhìn nó một cái, sau đó quả quyết đưa tay cởi nút áo ra, nhanh chóng cởi áo sơ mi ướt nhẹp ra.

“ Anh… anh làm gì thế?” Khởi My cho là mình nói “ Đói” lại gợi lên dục vọng của anh, cô sợ đến lui về phía sau một cái, cái mông tận lực cách xa vị trí nguy hiểm.

“ Em cảm thấy sao?” Khánh tà mị giương môi, đuôi mắt nhếch lên, thời tiết tháng tư không lạnh lắm, anh chỉ không thích mặc áo sơ mi thấm ướt mà thôi, nhớp nhúa, cực kỳ không thoải mái, còn không bằng cởi ra cho thoải mái.

“ Tôi … Tôi…” Khởi My lắp ba lắp bắp ê a nửa ngày, cũng không có kết quả, nhưng mà trong lòng lại không ngừng buồn bã, cô không muốn trên xe. Ôi quá phóng túng rồi, huhuu…

Người đàn ông nào đó cởi hết quần áo, nhưng căn bản không có động tác kế tiếp, chỉ là từ trong túi tiền lấy ra cáu nút cài màu đen mới vừa rồi Khởi My nhặt được, đặt ở trong lòng bàn tay cô.

Vừa nhìn thấy viên đầu sỏ nho nhỏ gây nên này, trong lòng Khởi My không vui thấm nói: cho cô vái nút áo đen thui này làm gì?

“ Tôi không có lừa em, nút cái này thật sự được làm từ Hắc mã não nguyên chất rất khó tìm, có thể tránh tà, cũng có thể làm vật hộ thân, nếu như em kéo xuống, vậy thì đưa cho em.” Khánh nghiêm túc nói, anh rất ít khi nói nhiều như thế, phần lớn đều là lời ít mà ý nhiều.

Két… Đá Hắc mã não nguyên chất khó tìm trên thế giới? Dường như Khởi My có chút không thể tin được cái nút tròn vo màu đen trong lòng bàn tay này lại có giá trị liên thành (*), cô vẫn cho là anh lừa dối mình, lại không nghỉ rằng lời anh nói đều là thật, không khỏi cẩn thận nhìn ngắm, phát hiện quả thật ánh sáng rất tốt, nhìn rất cao cấp.

(*) “ Giá trị liên thành” là một thành ngữ hay dùng trong phim kiếm hiệp. Nó chỉ một vật rất có giá trị, bằng nhiều thành trì liên tiếp nhau gộp lại. Ngày xưa mỗi thành trì là một vùng đất lớn, có tường bọc chung quanh. Tương đương với thành phố ngày nay.

Nhưng, cô kéo xuống hồi nào? Rõ rang là chính nó tự rớt xuống,may không bền chắc còn đổ thừa cô?

Dừng một chút, anh lại nói tiếp: “ Tôi không cố ý muốn trêu cợt em, nhìn thấy em thất bại cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ, càng không có xem em là một con rối không biết tức giận tùy ý đá qua đá lại, tùy ý vui đùa.”

Trong con ngươi đen nhánh thâm trầm của anh lộ ra ánh sáng kiên định mà quyết tâm, mỗi một chữ, từng giọng điệu đều cực kỳ nghiêm túc, có một loại tư vị mê hoặc lòng người.

Khởi My chưa từng nghĩ tới cái người cao ngạo như anh sẽ nói ra những lời này, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường, ngọt ngào, ấm áp.

“ Umh, tôi liền miễn cưỡng tin tưởng anh á.” Trong giọng nói của cô mang theo sự nũng nịu, mặt mày cũng nhuộm lên một tầng vui thích.

“ Miễn cưỡng?” Sắc mặt của Khánh rất đen, đây là lần đầu tiên anh nói nhiều với một cô gái, kiên nhẫn giải thích cho cô nghe như vậy, cô lại còn nói -------- miễn cưỡng tin tưởng?

Đương nhiên là miễn cưỡng tin tưởng rồi…, phải kết hợp với hành động thực tế sau này mới được, sao có thể người ta nói cái gì sẽ tin cái nấy, vậy khác kẻ ngu ở chỗ nào?

“ Nút áo quý giá như vậy tôi không thể nhận, không hợp với quần áo của tôi, trả lại anh.” Khởi My cảm giác mình vẫn không thể tùy tiện nhận đồ của ác ma, mặc dù chỉ là một cái nút áo nho nhỏ, nhưng vô cùng quý giá.

“ Không được, phải nhận. Về sau nó sẽ là vật hộ mệnh của em, không cho phép vứt bỏ.” Khánh tức giận nói, nai con đáng chết, lại còn nói trà lại cho anh? Anh cho gì đó ra ngoài, há có đạo lý thu hồi lại? Cũng quá mất mặt đi!

Ách … Nào có như vậy, người ta không cần còn cứng rắn đưa cho người ta, trong lòng Khởi My khó chịu suy nghĩ, nhưng cuối củng vẫn là nhận lấy, vật hộ mệnh cũng không tệ lắm, làm cho cô có một loại cảm giác an toàn.

“ Ừ, được rồi.” Cô gặt đầu một cái.

Nhưng giọng nói kia nghe như miễn cưỡng vậy, trong lòng Khánh cực kỳ khó chịu, không khỏi ác độc nói một câu, “ Về sau mỗi ngày phải đeo vào trên cổ.”

Khởi My nhìn anh giống như đang nhìn thú lạ, đeo nút áo lên cổ? Sao mà đeo?

Khánh tựa như nhìn thấu suy nghĩ của cô, liền bảo tài xế tim một cửa hàng đá quý dừng lại.

“ Dạ, Nguyễn thiếu gia” sai khi tài xế nhận được mệnh lệnh, mắt liền bắt đầu nhìn chung quanh, nhớ mang máng ở phía Bắc có một cửa hàng đá quý nổi tiếng, liền quay đầu xe đi.

“Đến tiệm đá quý làm gì?” Khởi My không hiểu hỏi, chẳng lẽ anh muốn ở trần đi vào giở trò lưu manh? Anh không sợ người khác tưởng anh bị tâm thần mà bắt lại sao?

“ Đúc nó thành một sợi dây chuyền đeo vào trên cổ em.” Khánh bình tĩnh trả lời.

“ À?” Khởi My há to miệng nhìn về phía anh, ác ma thật đúng là thuộc phái hành động mà! Nghĩ cái gì thì lập tức làm cái đó.

Mười phút sau, xe vững vàng dừng sát ở một cửa hàng trang sức đá quý, Khởi My cúi đầu nhìn người đàn ông một cái, ngập ngừng nói: “ Anh … anh cứ như vậy mà đi vào à?”"Không bỏ được sao?" Khóe môi Khánh hơi vểnh lên, trong sự hấp dẫn mang theo chút tà mị.

Căn bản anh không có ý định đi vào, hơn nữa một cái áo sơ mi duy nhất cũng đã cởi, càng không thể đi vào cái nơi mà phụ nữ chiếm đa số, nhưng anh cố tình muốn trêu chọc nai con.

"Nào có! Anh thích đi đi đâu thì đi, có liên quan gì tới tôi?" Khởi My quệt mồm bất mãn lầu bầu nói, trong lòng lại cực kỳ khinh bỉ hành động của tên điên nào đó.

Thiệt là! Cho dù cơ thể đẹp cũng không thể cởi hết đồ chạy khắp nơi như vậy a! Nhìn rất bất nhã!

"Tiểu Lý, cầm vào hỏi xem cần mất khoảng bao lâu để đúc xong thành sợi dây chuyền." Khánh cầm lấy nút áo từ trong tay Khởi My, đưa cho tài xế, để cho cậu ta đi làm, ánh mắt lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, khóe môi hơi vểnh mơ hồ mang theo ý cười.

"Được." Tài xế Tiểu Lý lập tức cầm lấy nút áo màu đen, mở cửa xe đi vào.

Khởi My giờ mới hiểu được mình bị đùa giỡn, giận dữ trừng mắt liếc nhìn ác ma đang cười đến hả hê, xoay mặt không thèm nhìn lồng ngực to lớn rắn chắc của anh, tưởng gạt người dễ lắm sao! Anh nói mình bận rộn như vậy, mà còn có thể dành thời gian đi ra ngoài rèn luyện thân thể sao? Hơn nữa thân thể nhìn cơ thể anh tốt như vậy! Mới vừa rồi một đấm liền đánh tên nam sinh kia khóc lóc nức nở, la hét mặt mình méo rồi.

Vừa nghĩ tới người nam sinh kia mất thể diện như đầu heo, cô liền không nhịn được bật cười một tiếng"Xì", quá mạnh tay rồi !

"Cười cái gì?" Khánh có chút không hiểu vì sao nai con đột nhiên bật cười, anh có chút không vui khi thấy cô không tập trung, không cho cô nghĩ đến đàn ông khác!

"Không có gì á." Cô mới vừa nói xong cũng phát hiện ác ma hung ác nhìn chằm chằm cô, có một loại ý tứ không nói nên lời, chỉ đành phải ngượng ngùng mở miệng, "Chính là cảm thấy tên nam sinh vừa rồi bị anh đánh thành đầu heo rất mắc cười."

Quả nhiên là đang suy nghĩ đàn ông khác, trong nháy mắt mặt của Khánh tối sầm, âm trầm nói: "Về sau, lúc ở bên cạnh tôi không cho phép nghĩ tới đàn ông khác; lúc không ở bên cạnh tôi thì chỉ cho nghĩ đến tôi."

--|||

Trong lòng Khởi My thoáng qua cảm xúc phức tạp, ách. . . . . . Bộ dạng vừa rồi của anh là ghen sao? Bởi vì ghen cho nên mới tuyên bố quyền sở hữu với mình sao? Ý của anh chính là ngày nào cũng phải nhớ tới anh?

Tư tưởng điển hình cho chủ nghĩa đàn ông gia trưởng!

"Tôi chỉ là cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của anh rất lợi hại mà thôi." Cô cố ý bổ sung thêm một câu, vừa nói vừa len lén nhìn anh, muốn xem thử phản ứng của anh.

Sắc mặt Khánh hơi hòa hoãn, chậm rãi nhếch môi, ý vị sâu xa nói một câu, "Tôi rất lợi hại sao?"

"Ừ." Khởi My liên tục không ngừng gật đầu một cái, cô phát hiện ác ma rất thích nghe lời nói hoa mỹ, thật ra thì anh cũng rất đơn giản.

"Vậy. . . . . . Muốn thử một chút không?"

Trong tròng mắt den lóng lánh của Khánh hiện hai ngọc lửa nhỏ, Khởi My thấy được sắc thái tình dục ở bên trong, lập tức phản ứng được’’lợi hại’’ trong miệng anh có ý gì, cô sợ đến trái tim nhảy laonj’’thình thịch thịch’’, ác ma hư này, suy nghĩ xấu xa!

Nhưng cô còn chưa kịp lui về phía sau liền bị anh ôm chặt eo, bị buộc lên phía trước, ngồi đối mặt với anh, rất gần. thật ra thì cái tư thế này rất mập mờ, cô dang hai chân ngồi ở trên người anh, mà hai tay của anh ôm trên eo cô, hia người dường như dán chặt vào nhau.

‘’Đừng mà’’ Khởi My vặn vẹo uốn éo, đôi tay chống lên trên ngực cường tráng của anh, đây đang ở bên lề đường đấy!Ác ma thật đáng ghét !

‘’ Tôi muốn.’’ Khánh trực tiếp không kiêng kị nói, càng thêm xấu xa nâng mông của cô lên, để cô tiếp xác thân mật với anh hơn, cái loại cảm giác cầu mà không được thật là làm cho người ta ngứa ngáy.

‘’Sắc ma! Tôi không muốn!’’ Khởi My đỏ mặt nghiêm mặt sẳng giọng, nhưng không dám nhúc nhích, kinh nghiệm trước đây nói cho cô biết, lấy tịnh chế động mới là biện pháp tót nhất, bởi vì nó không chịu nổ ma sát, càng nhúc nhích nhiều nó càng hưng phấn, cho nên vẫn là yên tĩnh thì tốt hơn.

Đúng lúc ấy, tài xế Tiểu Lý cầm nút áo trở lại, Khánh kéo cửa xe xuống một nửa.

‘’ Đằng thiêu gia, họ nói cần thời gian ba ngày mới có thể làm xong.’’

‘’Được, ba ngày sau cậu quay lại đây lấy.’’

Xe khởi động lần nữa, vội vàng chạy về biệt thự Lan Đình uyển.

Khởi My sợ anh lại muốn trêu chọc mình hoặc là thật sự muốn cái kia, cố ý đứng thẳng cúi đầu tội nghiệp nói:’’ Nhức đầu quá, hình như tôi hơi say xe.’’

Khánh liếc cô một cái:’’Say xe?’’

‘’Ừ, tôi ghét nhất ngửi mùi xe hơi, ngửi thấy đầu sẽ không thoải mái, còn ngồi như vậy, thật khó chịu, cũng có liên quan tới việc khóc lúc nãy, đầu thiếu oxi.’’Cô mím miệng làm bộ đáng thương.

‘’Ngoan, vậy chúng ta trở về sẽ tiếp tục, thời gian buổi tối rất dài.’’Khánh tà tứ cong khoé môi lên, giọng nói mị hoặc lại hấp dẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro