Chương 96:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hì hì. . . . . . Dì à, tay của dì bị gì vậy? Có phải cũng giống mẹ Mạc Mạc, ham chơi cho nên bị ngã hay không?" Trong đôi mắt đen như bảo thạch của bé trai đầu nghi vấn.

"Đúng vậy! Dì không cẩn thận ngã xuống, cho nên bị thương rất nghiêm trọng, Mạc Mạc không thể giống như dì nha!" Khởi My bắt đầu dâng lên tình thương của mẹ, ngay cả Khánh đứng bên cạnh cô cũng nghĩ như vậy, nghĩ thầm: nhất định nai con đang nghĩ tới con, nếu như nó còn sống trên cõi đời này, chắc cũng đã lớn như vậy.

"Dạ, Mạc Mạc đã đồng ý với mẹ sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không được chọc mẹ không vui, phải làm một người đàn ông kiên cường, sau này lớn lên bảo vệ mẹ." Giọng nói non nớt nhỏ nhẹ của cậu bé đáng yêu khác thường, để lại ấn tượng rất sâu sắc với người khác.

Khởi My rùng mình, nghe giọng điệu nói chuyện của đứa trẻ này, hóa ra là xuất thân từ gia đình đơn thân, không trách được nhỏ như vậy đã hiểu chuyện, nhất định mẹ của bé rất vất vả, một thân một mình nuôi dưỡng nó lớn lên, haizzz. . . . . . Trên đời nhiều đàn ông bạc tình như vậy sao?

"Mạc Mạc, tiểu tổ tông của tôi ơi, con chạy đi đâu rồi?" Đột nhiên, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đi tới, rõ ràng sau khi nhìn thấy bé trai thì thở phào nhẹ nhõm.

"Bà ơi, con không có chạy loạn, con nói chuyện với dì xinh đẹp này." Mạc Mạc chạy tới ôm cổ bà nó, ngón tay út chỉ về phía Khởi My.Thư Tử Nhiễm nhìn đôi nam nữ trước mắt, người đàn ông anh tuấn khôi ngô, cô gái dịu dàng xinh đẹp, có điều hai cánh tay quấn băng không hợp với tổng thể.

"À, vậy Mạc Mạc nói tạm biệt với chú và dì nào, chúng ta phải về nhà rồi!" Bà cười ha hả hôn một cái lên gò má phúng phính của cháu ngoại.

"Tạm biệt chú và dì." Mạc Mạc quơ quơ cánh tay nhỏ bé béo ú, cười đến vô cùng dễ thương.

"Ừ, bái bai!" Khởi My mỉm cười thân mật với bé, chợt nơi nào đó trong lòng trở nên mềm mại, đúng như suy đoán của Khánh, quả thật cô đang nhớ tới đứa con đã mất khi còn chưa thành hình trong bụng mình, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, nói không chừng nó cũng giống như Mạc Mạc, đáng yêu như vậy, làm người ta yêu thích như vậy.

Đợi sau khi bọn họ đi xa, Khởi My vẫn chưa lấy lại tinh thần, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, chậm rãi chảy dọc theo gương mặt xuống khóe miệng, mặn chát, giống nhau lòng của cô lúc này.

"Nai con, đừng khóc, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều con." Khánh hơi lo lắng nhìn về phía cô, nếu như anh không đoán sai, nhất định đứa bé trai vừa rồi đã gợi lên nổi ưu thương của cô.

Khởi My cắn môi nửa thẹn thùng nửa tức giận trừng mắt liếc anh một cái, "Da mặt dày! Sau này ai có rất nhiều con với anh chứ!"

Khánh đưa tay xoa vệt nước mắt trên mặt cô, môi mỏng khẽ mở, "Ngoan, anh sẽ cố gắng."

"Đáng ghét! Anh nói cái gì !" Khởi My xấu hổ muốn đánh anh, nhưng khổ nổi hai tay không có cách nào, trong lòng suy nghĩ chờ sau khi tay khoẻ lại sẽ báo thù.

"Nai con, anh nói thật." Trong tròng mắt đen của Khánh lộ ra sự nghiêm túc.

Gần tối, mặt trời lặn xuống, chân trời nhiễm một mảng đỏ lớn, giống như đoá hoa hồng trên tờ giấy trắng, xinh đẹp động lòng người, tà tà rọi xuống, tôn lên vườn cây xanh lá, trên mặt đất hiện lên hai bóng dáng loang lổ, hai người cứ đứng đối mặt nhau như vậy, dường như cả người đều bao phủ lên một vòng sáng màu đỏ nhạt, duy mỹ mà lãng mạn.

"Còn rất xa." Khởi My nhìn về phía khác, nhìn sườn núi thật cao, còn có con đường nhỏ uốn lượn bằng đá cụi, hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài con chim hót líu lo, cùng với tiếng nói chuyện nhỏ của những người đi đường với nhau.

Khánh cũng không dây dưa vấn đề này nhiều, có một số việc chỉ có thể thuận theo tự nhiên, không nhất định phải nắm bắt rõ ràng.

"Đi thôi, ban đêm gió lạnh, chúng ta trở về phòng đi." Anh không thể nắm tay của cô, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm eo của cô.

Khởi My đang nhìn chân trời chiều đến mất hồn, nghe được giọng anh nói, chợt nhẹ giọng mở miệng, "Em vẫn rất muốn hỏi, tại sao anh lại yêu em? Em thấy em không phải là cô gái xinh đẹp tuyệt trần, cũng không phải cô gái dịu dàng như nước, lần đầu chúng ta gặp mặt, lại là loại phương thức đó, em thật sự không hiểu, tại sao anh lại nhận định em?"

Anh quay đầu nhìn cô đầy dịu dàng, "Trên đời này có hàng ngàn loại phụ nữ, trong sáng, xinh đẹp , đáng yêu, quyến rũ , hoạt bát, thẳng thắn. . . . . . Anh đều không có hứng thú, có lúc anh thậm chí cho rằng mình sẽ không có cảm giác với bất cứ ai, cuộc đời này cứ trôi qua như vậy, nhưng, em đã xuất hiện, không vì sao cả, ngay cả chính anh cũng không hiểu tại sao lúc ấy phải giữ em lại, đây là câu hỏi khó trả lời nhất trên đời. Có lẽ, ngày đó đúng lúc thiên thời địa lợi nhân hòa đều tập hợp một chỗ, sớm hơn một chút, hoặc là trễ hơn một chút, kết quả đều sẽ không giống nhau, có thể anh không có cảm giác với em, hoặc là nhẫn tâm đuổi em đi, nhưng kì lạ là sớm không gặp muộn không gặp, cố tình lúc ấy anh cảm thấy hứng thú với em, vì vậy, tất cả đều thuận nước đẩy thuyền. Từ từ, anh phát hiện mình yêu em, tham muốn giữ lấy em cũng càng ngày càng mạnh, tình yêu cũng nhờ duyên phận, nắm được sẽ không buông tay."

Cô mờ mịt, nửa ngày không nói ra lời.

Anh cũng luống cuống, "Anh nói rất tối nghĩa khó hiểu sao?"

Cô lắc đầu một cái, giọng nói hơi nghẹn ngào, "Không có, em chỉ không ngờ mà thôi." Không ngờ anh sẽ nói ra lời trong lòng dài như vậy, từng câu từng chữ đều tiến vào đáy lòng của em, trọn đời không quên, nếu như chúng ta gặp nhau là ý trời, em thật lòng cảm ơn ông trời, cảm ơn ông trời giúp em vào lúc khó khăn nhất —— gặp được anh, là anh.

Phía trước gặp một đôi vợ chồng già đang đi tới, chậm rãi đi dạo ở trong ánh nắng chiều, cái bóng nắm tay nhau của bọn họ thật dài, thời gian trôi qua như lắng đọng, ấm áp mà lãng mạn, tựa như lời trong một bài hát: Chuyện lãng mạn nhất trên đời mà em nghĩ đến, chính là từ từ già đi cùng với anh.

Hai tay anh nâng mặt của cô, xem như bảo bối trong lòng, nhẹ nhàng đặt xuống môi cô một nụ hôn, "Như vậy, tin tưởng anh được không?"

"Ừ." Môi cô chậm rãi nở một nụ cười ấm áp, hai người sóng vai đi về phòng bệnh.

******

Sau khi ăn cơm tối xong, Thư Nhĩ Hách và Trọng thành, Quỳnh anh tới, hai người đàn ông đến tìm Khánh nói chuyện về Mạc Đông Lăng, Quỳnh anh phụ trách trò chuyện với Khởi My, nhưng cô hoàn toàn không biết, nghe thấy ba người bọn họ nói chuyện, rất là buồn bực, không hiểu nhìn về phía bạn tốt, "Tiểu Lăng tử bị sao vậy? Sao Nông Dịch Tiêu và Nam Hoa Cẩn không tới?"

"Bạn nghe nói qua chuyện Mạc Tiểu Tứ biến mất hơn nửa năm chưa?"

"Ừ." Khởi My gật đầu một cái, chuyện này cũng qua ba năm rồi, sao đột nhiên nhắc lại, chẳng lẽ hơn nửa năm cậu ta biến mất đã hóa thân trở thành một ác ma sao? Làm chuyện xấu gì không đúng hay sao?

"Ngày hôm trước ở trong hôn lễ của Hợp Hợp, em họ của Thư Nhĩ Hoàng – Mật Lạp Bối Nhi nhận ra Mạc Tiểu Tứ, dường như có tình cảm rất sâu đậm với cậu ta, nhưng Mạc Tiểu Tứ không biết cô ấy, cho nên con gái người ta rất mất mát, hôm qua gặp lại ở bệnh viện lần nữa, tình huống rất kì lạ, cho nên mấy ngày nay tất cả mọi người đều đang suy nghĩ có nên nói chuyện Mạc Tiểu Tứ mất trí nhớ cho cậu ấy biết hay không." Quỳnh anh nói liên tục.

"Cái gì? Sao một chút mình cũng không biết?" Khởi My hoàn toàn giật mình.

"Bạn bị thương dĩ nhiên không biết những chuyện này."

"Tại sao mình cảm thấy Tiểu Lăng tử thật đáng thương, mặc kệ hơn nửa năm cậu ấy biến mất đã xảy ra chuyện gì, cậu ấy cũng có quyền biết rõ mọi chuyện, những người khác không thể tùy tiện quyết định thay cậu ấy." Khởi My nhíu mày nói ra suy nghĩ của mình.

"Đúng vậy! Không thấy mấy người bọn họ đang thương lượng sao!" Quỳnh anh cũng thở dài, trong lòng cô âm thầm quyết định muốn tả chuyện xưa của Mạc Tiểu Tứ thành một quyển tiểu thuyết, bảo đảm rất dễ bán, trong lòng ngây ngất.

Bên này hai người lặng lẽ trò chuyện, trong phòng khách bên kia ba người họ cũng đang thương lượng bước kế tiếp nên làm như thế nào.

"Thư đại ca, nếu như Tứ đệ biến mất hơn nửa năm này đều ở cùng một chỗ với em họ anh Mật Lạp Bối Nhi, như vậy cũng có thể giải thích tại sao chúng ta không tìm được cậu ta." Khánh ngồi trên ghế sa lon nói.

"Quả thật như thế, anh tìm rất nhiều nơi, còn bảo Cách Cách để ý giùm anh, nhưng mà, từ đầu đến cuối đều không có tin tức xác thực, phải nói quan hệ của Cách Cách và Mật Mật rất tốt, ngay cả chuyện mà em ấy không biết, chúng ta càng không thể biết được, có lẽ lúc ấy anh đã xem nhẹ cảm xúc của em ấy, haizzz. . . . . ." Thư Nhĩ Hách thở dài.

"Cứ như vậy xem ra, chuyện của hai người bọn họ nắm chắc tám chín phần rồi, Mật Mật đúng là cô gái quyết đoán, mua Mạc Tiểu Tứ ở buổi đấu giá tại Las Vegas, cô nam quả nữ chung sống hơn nửa năm, nhất định tình cảm rất sâu sắc, nếu không cô ấy cũng sẽ không đau lòng như vậy." Trọng thành phân tích nói.

Khánh bưng ly nước trên bàn lên, khẽ uống một hớp, "Chuyện này phải nói cho Tứ đệ, nó có quyền biết chuyện mình bị mất trí nhớ, còn có quyền được biết mình đã từng yêu, trước kia gạt nó là do lo lắng nó trải qua chuyện đau khổ, sau khi biết sẽ tạo thành bóng ma trong lòng, hiện tại đã rõ ràng mọi chuyện, không cần tiếp tục giấu giếm nữa."

Yên lặng một hồi, đột nhiên Thư Nhĩ Hách nói: "Các cậu biết không? Mật Mật có một đứa con trai hai tuổi, cả nhà anh cũng gần đây mới biết, nếu không phải đột nhiên đứa bé đó ngã bệnh, chỉ sợ con bé ấy còn muốn tiếp tục gạt bọn anh."

"Cái gì? Đứa con trai hai tuổi?" Trọng thành không nhịn được hô lên, Khánh cũng rất kinh ngạc, nhíu chặt mày, môi mỏng mím thành một đường thẳng.

"Không sai, tối qua cả nhà anh hỏi nó cha của đứa bé kia là ai, nhưng nó không nói, vừa hỏi sẽ khóc, làm trong lòng mọi người đều không thoải mái, thậm chí Cách Cách còn tuyên bố muốn giết cái tên bạc tình đó, khụ. . . . . ." Vẻ mặt của Thư Nhĩ Hách rất nặng nề.

"OMG! Đứa nhỏ này sẽ không phải là của Mạc Tiểu Tứ chứ?" Gương mặt của Trọng thành đầy khiếp sợ.

Thư Nhĩ Hách lắc đầu một cái, "Không biết, Mật Mật không chịu nói, nếu như đứa bé thật sự là của Tiểu Tứ , ngược lại dễ dàng rồi."

"Muốn biết bọn họ có phải cha con hay không, làm giám định ADN là được."

Khánh cau mày, "Tôi cảm thấy trước mắt chuyện quan trọng nhất là nói mọi chuyện cho Tứ đệ biết, hơn nữa tra rõ nguyên nhân cậu ấy mất trí nhớ, bằng không chuyện chỉ càng thêm trở nên phức tạp, hơn nữa, hoàn toàn không giải quyết được vấn đề."

"Anh đồng ý với suy nghĩ của Khánh, trước hết anh sẽ giấu nhà họ Thư, nếu để cho mọi người biết đứa bé là của tiểu Tứ, đoán chừng sẽ náo loạn, nhất là em gái Cách Cách của anh, cô ấy không phải là người thích nói đùa." Thư Nhĩ Hách than thở.Trong khoảng thời gian ngắn, ba người họ đều im lặng, chuyến đi đến Hồng Kông này, đúng là xảy ra rất nhiều chuyện, xuất hiện nhiều đặc sắc, làm cho người ta sợ hãi than liên tục.

"Thời gian cũng không sớm, anh đi về trước đây, về chuyện Tiểu Tứ mất trí nhớ anh nhất định sẽ tra rõ." Thư Nhĩ Hách đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Tôi sẽ chọn thời gian nói cho Tứ đệ biết chân tướng, hi vọng chuyện có thể sớm ngày tra ra manh mối."

"Ừ, chúng ta đi."

Đợi sau khi ba người rời đi, Khánh đứng lên đi tới bên cửa sổ, hai tay nhét vào túi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày suy tư điều gì, Khởi My nhẹ nhàng đi tới, dán sát vào lưng của anh, giọng nói dịu dàng, "Còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi sao?"

"Ừ, phải suy nghĩ biện pháp giải quyết." Khánh xoay người lại, cánh tay vòng qua eo của cô, cô nhu thuận tựa vào trong ngực anh, kết quả bị anh ôm ngang lên, không khỏi lên tiếng, "Anh làm gì thế!"

"Ngủ." Khánh trực tiếp đặt cô lên giường, giúp cô kéo chăn, cúi người hôn một cái ở trên trán của cô, dịu dàng mà kiều diễm.

"Khánh, anh cũng đừng quá lo lắng về chuyện của Tiểu Lăng Tử, nhất định sẽ giải quyết ổn thoả." Khởi My nhẹ giọng nói, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.

Trong lòng Khánh cảm thấy ấm áp, bàn tay mang theo vết chai sờ mặt của người trên giường, "Được."

*****

Mạc Đông Lăng có dự cảm xấu, mấy ngày nay mí mắt trái vẫn nhảy không ngừng, giống như sắp xảy ra chuyện gì, cũng có khi trong đầu nhớ tới cô gái tên "Mật Mật", cảm giác giống như đã từng quen biết.

Buổi tối, anh tắm xong ra ngoài, nhàn nhã thoải mái ngâm nga bài hát, ngẩng đầu liền phát hiện nhị ca, tam ca và bác sĩ Quan đều ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng của anh, anh sợ đến thiếu chút nữa hai chân đều run, đầu ngón tay chỉ về phía bọn họ, "Mấy người. . . . . . mấy người muốn làm gì? Tôi không có sở thích về phương diện kia."

"Phốc! Tôi nói này Tứ đệ, cậu đọc tiểu thuyết đam mỹ quá nhiều à! Có thể đừng suy nghĩ đen tối như vậy hay không?" Nông Dịch Tiêu nhạo báng anh.

"Nhị ca, thì ra anh đúng là thâm tàng bất lộ (*)! Ngay cả tiểu thuyết đam mỹ cũng biết, hahaha. . . . . . Chẳng lẽ, anh mới chính là người che giấu kĩ nhất sao?" Mạc Đông Lăng bắt chặt lấy điểm mấu chốt trong lời nói của anh.

(*)thâm tàng bất lộ : giấu nghề, giấu tài, không để lộ tài năng.

"Tôi mù chữ sao? Xã hội bây giờ phát triển nhanh như vậy, có từ ngữ nào mà có thể thoát khỏi pháp nhãn (*) của tôi?" Nông Dịch Tiêu hừ lạnh nói.

(*)pháp nhãn : mắt thần ( Phật giáo chỉ đôi mắt có thể nhận biết chân tướng của sự vật )

Trọng thành và Nam Hoa Cẩn liếc mắt nhìn nhau, Nông Dịch Tiêu này! Hoàn toàn quên mất mục đích chủ yếu hôm nay đến đây là làm gì ! Vừa gặp mặt đã đấu võ mồm, ngược lại hai người bọn họ thật giống như là một đôi, nếu không phải đột nhiên xuất hiện Mật Lạp Bối Nhi, xem chừng hai người bọn họ thích hợp với nhau hơn.

"Khụ! Hai người đều bị ngứa miệng sao? Ngày nào cũng đấu võ mồm mới vui có phải hay không? Theo tôi thấy, hai người các anh mới đúng là một đôi bắn ra tình cảm khắp nơi." Trọng thành híp mắt nhìn hai người bọn họ.

"Bác sĩ Quan, anh đừng tuỳ tiện làm bẩn sự trong sạch của tôi!" Nông Dịch Tiêu và Mạc Đông Lăng đồng thanh nói, hết sức ăn ý.

Ngay cả Nam Hoa Cẩn cũng không nhịn được lén che miệng cười vui vẻ, trong con ngươi màu xanh lưu ly nhộn nhạo, lóng lánh ánh sáng ranh mãnh, "Được rồi mà! Biết hai người là bạn bè thân thiết, đừng khoe khoang sự ăn ý ở trước mặt chúng tôi nữa mà."

Nông Dịch Tiêu và Mạc Đông Lăng bị nghẹn lần nữa, nhìn chằm chằm nhau, quay mặt đi không nói gì nữa.

"Tiểu Lăng tử, cậu cảm thấy cô gái tên Mật Mật như thế nào? Mấy ngày nay trong lúc tiếp xúc cậu có cảm thấy cô ấy rất quen thuộc hoặc là. . . . . . đã gặp qua ở đâu hay không?" Trọng thành khẽ ho một tiếng.

"Hả. . . . . . Cô ấy rất đẹp, đúng là mẫu người tôi thích, mỗi lần nhìn thấy cô ấy tôi đều có cảm giác rất kì lạ." Mạc Đông Lăng nghiêng đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Ba người kia liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thằng nhóc này có cảm giác là tốt rồi, bây giờ đã thành công phá tan không khí lúc đầu, sẽ không còn vấn đề gì.

"Này, vậy cậu có nghĩ tới hay không, hai người đã từng là một đôi?" Nam Hoa Cẩn nháy đôi mắt xanh biếc.

Mạc Đông Lăng cười đến rất vui vẻ, "Đúng là Tam ca hiểu tôi, thật ra thì! Tôi cũng nghĩ như vậy! Nghĩ tới Mạc Đông Lăng tôi phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái tuấn lãng phi phàm, đi đến đâu đều có một đống phụ nữ yêu thích, hơn nữa dường như tôi đã đi khắp thế giới, làm quen với nhiều người đẹp nước ngoài, quên cũng là chuyện rất bình thường chứ sao!"

-_-|||

Trên trán ba người đồng thời chảy đầy vạch đen, nếu như lời nói này bị người tên Mật Mật nghe được, còn không đau lòng chết sao! Quả thật đúng là kẻ bạc tình!

"Tứ đệ, là như vậy, cậu có nghĩ tới hay không, có lẽ cậu đã mất đi một khoảng trí nhớ rất quý giá, sau đó quên mất người phụ nữ cậu yêu." Nông Dịch Tiêu chịu đựng nói.

Mạc Đông Lăng kinh ngạc nhìn về phía anh, đưa tay sờ trán của mình, sau đó lại sờ anh ta, tức giận liếc anh một cái, "Tôi rất bình thường mà! Hơn nữa anh cũng không có phát sốt, giữ ban ngày ban mặt mà nói chuyện tào lao đây? Mất trí nhớ? Anh cho rằng đang đóng phim truyền hình sao? Nói chuyện như thật vậy."

⊙﹏⊙b

Ba người đổ mồ hôi như thác lần nữa, rốt cuộc tâm lý chịu đựng của người này có tốt không? Hay là đang cố ý giả ngu giả dại? Không chịu đối mặt với thực tế?

"Tiểu Lăng tử, mỗi người chúng ta đều có khả năng là nhân vật chính trong phim truyền hình, chỉ xem tình tiết của ai phong phú đa dạng hơn mà thôi, đúng như lời cậu vừa mới nói, cảm thấy giống như đã từng quen biết Mật Mật, chúng tôi cũng hoài nghi, cô ấy với cậu từng có một khoảng thời gian yêu say đắm khắc cốt ghi tâm, nhưng mà, cậu quên người ta." Trọng thành dứt khoát đánh một liều thuốc mạnh, hơn nữa nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.

"Cái gì? Yêu say đắm khắc cốt ghi tâm? Tôi còn quên người ta? Chuyện khi nào vậy? Trong mơ thôi." Mạc Đông Lăng tự giễu cười nói, đứng dậy lấy rượu đỏ quý báu của mình ra, rót cho ba người bọn anh một ly, bưng ly rượu lười biếng  ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân vắt lên đặt trên bàn trà, cười như không cười nhìn ba người bọn họ.

"Tứ đệ, cậu cảm thấy chúng tôi thích đùa kiểu này với cậu sao? Còn nhớ ba năm trước đây bốn anh em chúng ta từng đánh cược một lần không? Người thua phải đặt mình làm vật phẩm bán đấu giá ở Las Vegas . . . . . ." Nam Hoa Cẩn ưu nhã bưng ly rượu lên.

Mạc Đông Lăng dừng động tác uống rượu lại, " Người thua phải đặt mình làm vật phẩm bán đấu giá ở Las Vegas? Là ai ra cái ý tưởng độc ác như vậy? Tam ca, không phải là anh chứ?"

Thiếu chút nữa Nam Hoa Cẩn phun ngụm rượi trong miệng ra ngoài, cầm khăn giấy lên lau khóe miệng một cái, cười đến ngây thơ, "Ý tưởng có một không hai như vậy, trừ tam ca của cậu ra, còn ai có thể nghĩ ra?"

"Cho nên nói, ý của mấy người là. . . . . Tôi bất hạnh trúng chiêu sao? Còn bị người ta mua đi? Sau đó gặp được Mật Mật, yêu đương oanh liệt với cô ấy?" Mặc dù Mạc Đông Lăng lựa chọn mất đi một đoạn ký ức, nhưng không có nghĩa anh là kẻ ngu, đương nhiên có thể phân tích ra hàm nghĩa trong lời bọn họ nói.

"Ừ, không sai, tình huống căn bản chính là như vậy, sau khi cậu bị người ta mua đi thì đại ca điều động rất nhiều thế lực đi tìm cậu, nhưng vẫn không hề có tin tức, kéo dài hơn nửa năm mới có tin tức cụ thể của cậu, sau khi tìm thấy cậu lại phát hiện cậu quên hết tất cả mọi chuyện trong lúc mất tích, bác sĩ Quan tìm rất nhiều bạn bè trong giới y học chẩn đoán toàn diện cho cậu, nhưng tình huống vẫn như cũ. Vì vậy, tất cả mọi người cho rằng cậu không muốn nhớ tới khoảng thời gian đau khổ đó, nên bỏ chữa trị, chỉ cần cậu sống vui vẻ, mấy cái khác không quan trọng."

Nông Dịch Tiêu dừng một chút, tiếp tục nói.

"Ba năm này, thật bình thường, cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng không ngờ rằng ở trong hôn lễ của Nhĩ Hoàng và Hợp Hợp xuất hiện một cô gái xa lạ biết cậu, có tình cảm phức tạp với cậu như thế, không khỏi khiến cho chúng tôi tò mò, sau khi mấy người chúng tôi thương lượng, quyết định nói cho cậu biết chuyện mất trí nhớ, dù sao cậu cũng có quyền biết những chuyện này, cho dù cậu đã quên mất."

Mạc Đông Lăng sững sờ, một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, "Tại sao tôi cảm thấy đây là tình tiết mà chỉ trong phim truyền hình hoặc là trong tiểu thuyết mới có, mất trí nhớ, sao tôi mất trí nhớ? Mật Mật. . . . . . Mật Mật? Tôi và cô ấy. . . . . . . Yêu nhau qua? Nếu quả thật là tình yêu khắc cốt ghi tâm, sao tôi lại quên?"

Ba người đều im lặng không nói, bọn họ không có cách nào giải đáp nghi vấn của anh, vốn chuyện này đã không thể tưởng tượng nổi.

"Tiểu Lăng tử, trên đời này có rất nhiều loại tình yêu, mỗi người đều trải qua không giống nhau, nói cho cậu biết những chuyện này, chỉ hi vọng ngày sau cậu sẽ không hối hận, gặp đúng người không phải chuyện dễ dàng, có thể gặp lại lần nữa càng không dễ dàng, bởi vì chúng tôi không ai biết lần sau gặp lại phải chờ đến lúc nào, bỏ qua, sẽ vô duyên vô phận." Trọng thành trầm giọng nói, những câu nói phát ra từ đáy lòng.

"Tứ đệ, chúng tôi đi đây, tốt nhất cậu nên suy nghĩ xem làm như thế nào, chính cậu tự quyết định. Nhớ, chúng ta vĩnh viễn là anh em tốt nhất." Nam Hoa Cẩn đứng dậy vỗ bờ vai của anh, ý bảo hai người khác cùng anh rời khỏi, để lại không gian cho Mạc Đông Lăng, bây giờ nhất định trong đầu cậu ấy rất loạn, cần yên tĩnh suy nghĩ.

Rất nhanh, trong phòng lớn như thế chỉ còn lại một mình Mạc Đông Lăng, rượu đỏ đã bị anh uống một nửa, còn một nửa gợn sóng nhộn nhạo ở trong ly thủy tinh, hết sức xinh đẹp hấp dẫn. Anh nhắm mắt lại, vuốt trán, mất trí nhớ? Anh vậy mà mất trí nhớ? Sao chuyện cẩu huyết như vậy lại xảy ra ở trên người anh?

Mật Mật, Mật Lạp Bối Nhi, rốt cuộc cô là cô gái như thế nào? Rốt cuộc giữa mình và cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Có lẽ, anh nên tự mình đi vạch trần bí ẩn nàyCó lẽ ý trời trêu ngươi ở đây sao, đợi đến khi Mạc Đông Lăng muốn tìm đáp án này, Mật Mật đã mang theo con trai đi suốt đêm, không ai biết cô đi đâu; mà trong lúc này Tư Đồ Duệ - Trợ lý của Mặc Đông Lăng – cũng gọi điện thoại tới, nói có mấy vị cổ đông cao cấp trong nội bộ công ty có biến động nhỏ, anh không thể không lập tức chạy về xử lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro