Chương 3 : Cạnh nhà có Đại Ma Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Càng khiến WangHo khóc không ra nước mắt đó là, ngày hôm sau vào học, Đại ma vương cư nhiên đuổi bạn cùng bàn của cậu đi, hiên ngang ôm cặp đến ngồi bên cạnh cậu nói, "Vợ chồng nên ngồi chung với nhau!"

Ác mộng bắt đầu từ đó!

Mỗi ngày đi học, Đại Ma Vương luôn luôn nghiễm nhiên nhét vở bài tập vào trong cặp của WangHo, vẻ mặt chính kinh nói, "Bà xã có nhiệm vụ phải làm bài tập cùng ông xã!"

Mỗi khi có bạn trong lớp nỗ lực tiếp cận WangHo, hoặc là nảy sinh đụng cham da thịt gì với cậu, Đại ma vương liền hung thần ác sát xông ra, "Không được đụng vào bà xã tớ!"

Lúc vô tình đụng phải Đại ca lớp Cao Nguyên, Đại ma vương liền kéo tay WangHo, hất mặt nói, "Đây là bà xã tao, bọn mày không được kiếm chuyện với cậu ấy!"

Mỗi lần đến phiên WangHo trực nhật, Đại ma vương sẽ đoạt lấy chổi từ trong tay cậu.

Đồng chí nào cho rằng Đại ma vương là đang muốn giúp WangHo quét dọn thì úp mặt vào tường đi nhé, ngay và luôn, vì đồng chí đoán sai bét nhè rồi!

Tiểu tử kia chỉ giật chổi rồi quăng sang một bên, bá đạo kéo WangHo ra khỏi lớp, "Đi đá bóng với tớ!"

Mọi người bắt đầu dùng ánh mắt vừa thương hại vừa sợ hãi nhìn WangHo, bởi vì bên cạnh cậu luôn có một tên Đại ma vương kè kè không rời, quả thật cứ như âm hồn bất tán, đuổi mãi không đi. Dù thật ra WangHo cũng không dám đuổi!

Một ngày nọ trong giờ nghỉ trưa,JunHye lợi dụng lúc Đại ma vương chạy ra ngoài mua quà vặt, liền ngoắc WangHo lại gần, vẻ mặt vui mừng nói, "WangHo, tớ nói nghe này, có tin mừng nhá."
WangHo tò mò hỏi, "Tin gì?"                                                                                                                                                                                                                                                                                                             JunHye ra vẻ thần thần bí bí, kề sát vào tai WangHo nói, "Tớ nghe ba mẹ nói, Đại ma vương sắp chuyển đi nơi khác rồi."

WangHo còn chưa kịp tiêu hóa những lời JunHye nói, phía sau đã nghe một tiếng hét giận dữ, "Hai người đang làm gì vậy?"

JunHye giật nảy mình, ngó lại liền thấy Đại ma vương vẻ mặt đen thui đứng nhìn hai người, ngay lập tức hai chân như muốn nhũn ra, vội vã chạy đi chỗ khác.

WangHo còn đang mãi nghĩ về những lời JunHye nói, không biết mình có nghe lầm hay không, vì vậy liền ngơ ngác nhìn theo bóng dáng cô bé.

Đại ma vương vẻ mặt càng đen hơn, hung thần ác sát nói, "Không được phép nhìn người khác, cậu là bà xã của tớ!"

WangHo vẻ mặt 囧, sau đó ngập ngừng hỏi Đại ma vương, "Nghe nói cậu sắp chuyển nhà, có thật không?"

Đại ma vương hơi nhướn mày nhìn WangHo, vẻ mặt khó nhìn dịu lại một chút, còn hơi nhếch miệng cười cười, gật đầu đáp, "Ừ."

WangHo hai mắt lập tức sáng rỡ, thiếu chút nữa hét lên ăn mừng!

Đại ma vương chuyển nhà, tức là sẽ chuyển trường, tức là mỗi ngày không cần phải đối diện với cái kẻ đáng sợ này nữa, thật sự là tin tức cực kỳ cực kỳ tốt lành!

WangHo cố nén hưng phấn trong lòng, làm ra vẻ buồn bã nói, "Vậy sao? Buồn quá ha."

Thật sự là dối trá a! WangHo trong lòng tự xỉ vả mình, lần sau nhất định không được dối lòng như vậy nữa!

Nhưng mà, đi cùng với Đại ma vương, nếu cứ nói thẳng thể nào cũng bị ăn đập a, WangHo thật sự là khóc không ra nước mắt! Cậu vẫn là đứa trẻ ngoan a, cái này là bất đắc dĩ mà thôi!

Đại ma vương không nói gì, chỉ là vẻ mặt cười có chút quỷ dị.( Âm mưu gì đây :> . Âm mưu gì đây ? Toi là toi không tin được nhé:v)

Buổi tối hôm đó WangHo ăn cơm cảm thấy đặc biệt ngon hơn bình thường, vừa ăn vừa nghe Han baba và Han mama nói chuyện.

Han baba gắp một khối sườn bỏ vào bát WangHo, nói, "Căn biệt thự bên cạnh nhà ta sắp có người chuyển vào rồi đó."

Han mama cũng nói, "Ừ, nghe nói là nhà họ Lee trong trấn mình."

WangMin vừa nhai cơm vừa hỏi, "Nhà họ có con gái không mẹ?"

Han mama liếc con trai lớn một cái sắc hơn đao, "Con hỏi làm cái gì? Lo mà chuyên tâm học hành đi, còn một năm nữa là phải thi đại học rồi."

WangMin le lưỡi, tiếp tục và cơm.

Han mama quay sang WangHo, cười cười nói, "Nhà đó hình như có một đứa con bằng tuổi WangHo nhà mình, cũng học trường Hướng Dương luôn đấy."

WangHo hai mắt sáng rỡ, "Thật hả mẹ?"

Han mama gật đầu, "Ừ, cuối tuần này họ chuyển đến, con qua làm quen với bạn đi, hai đưa ở gần nhớ giúp đỡ nhau học tập."

WangHo gật đầu, trong lòng háo hức mong chờ đến cuối tuần được gặp mặt bạn hàng xóm.

Mà cùng trong tâm trạng háo hức mong chờ này còn có một người nữa!

Mấy ngày sau đó, WangHo đi học luôn trong trạng thái vui vẻ, bởi vì tin tức Đại ma vương chuyển nhà đi nơi khác quả thật không gì vui bằng, hơn nữa còn sắp có bạn hàng xóm mới, WangHo không vui sao được.

Đại ma vương mấy hôm nay cũng có chút bất thường, vào lớp mặc dù vẫn hay chọc phá hết người này đến người khác, vẫn cứ bắt WangHo chép bài cho mình, nhưng thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn WangHo, vẻ mặt thần thần bí bí, có khi còn cười khó hiểu.

WangHo lý giải là cậu ta chắc cũng vì sắp chuyển đi cho nên tâm trạng không được bình thường. Vì vậy lúc chép bài cho Đại ma vương,WangHo cũng phá lệ viết vô cùng nắn nót cẩn thận, xem như nể tình bạn bè làm việc cuối cùng cho cậu ta!

Cuối cùng thì ngày cuối tuần cũng đến, WangHo háo hức ở trong nhà chạy tới chạy lui, trông ngóng gia đình hàng xóm mới xuất hiện!

Rốt cuộc đợi đến lúc nhìn thấy một chiếc xe ôtô màu đen bóng chạy đến, dừng lại trước cửa ngôi biệt thự bên cạnh nhà WangHo, theo sau còn có ba chiếc xe tải thật lớn, có vẻ là chở gia cụ trong nhà.

WangHo vội vã ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra cổng nhà, hai tay nắm lấy thanh chắn hàng rào ngẩng đầu nhìn sang, xem thử bạn hàng xóm như thế nào.

Cửa xe ôtô mở ra, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp bước ra, quay đầu nhìn vào trong xe nói, "SangHyeok, tới rồi."                                                                                                                                                                      
WangHo vừa nghe cái tên 'SangHyeok', trong lòng liền giật thót một cái, chắc không có chuyện trùng hợp đến như vậy đâu... ha?!

Nhưng có lẽ ông trời muốn trêu ngươi WangHo, từ trong xe bước ra, không ai khác chính là Đại ma vương!( Tội nghiệp :>> )

Đại ma vương vừa ra khỏi xe, liếc mắt một cái liền thấy WangHo đang đu hàng rào nhìn về phía mình, vì vậy liền nhếch môi cười một cái.

WangHo thiếu chút nữa là kinh hãi hét ra tiếng! Sau đó hồn phi phách tán lảo đảo lao về phòng, trời nóng hầm hầm mà cậu trùm chăn kín mít vẫn cảm thấy lạnh toát cả người!

Cư nhiên là Đại ma vương a a a a a! Mỗi ngày ở trường đều phải đối diện cậu ta, chỉ mong được về nhà mới có phút giây bình yên, hiện tại cậu ta như thế nào dọn đến kế bên nhà, trời ơi, như vậy không phải là mỗi ngày hai bốn giờ đều gặp mặt hay sao?WangHo cậu làm sao mà sống được nữa đây chứ!????

Nguyên buổi chiều ngày hôm đó, WangHo tinh thần kinh hoảng còn chưa phục hồi, vậy mà lúc gần bảy giờ tối, lại có chuyện khiến WangHo đáng thương một lần nữa tim muốn rụng ra ngoài!

Người phụ nữ vô cùng xinh đẹp mà WangHo gặp trưa nay, cùng với một người đàn ông thoạt nhìn rất anh tuấn như lạnh lùng nghiêm túc mang theo một giỏ quà sang gõ cửa nhà cậu, Dịch mama ra mở cửa, tươi cười chào đón hàng xóm mới sang chơi.

Nhưng trong mắt WangHo hiện tại chỉ có con trai của hai người! Phải, chính là tên Đại ma vương, kẻ đang đắc ý đứng sau lưng ba mẹ, nhếch miệng cười nhìn cậu.

Han baba và Han mama rất nhiệt tình thăm hỏi Lee gia phu phụ hai người, nói qua nói lại một hồi, Han mama nhìn Đại ma vương ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ba mẹ, mỉm cười hòa ái nói, "SangHyeok đúng không? Thật sự rất ngoan rất đáng yêu a. Con năm nay cũng học lớp một nhỉ?"

Đại ma vương cười đến là chân thực ngây thơ đáp, "Vâng ạ, con học cùng lớp với bạn WangHo."

Ham mama nghe vậy thì bất ngờ kêu lên, "Vậy sao? Thật là trùng hợp ha." Rồi quay sang nhìn WangHo dặn dò, "Tiểu Kỳ nhớ đối xử tốt với bạn, hai đứa giúp đỡ lẫn nhau nha con."

WangHo khóc không ra nước mắt, đau khổ gật đầu.

Lee mama nói, "Hai người chúng tôi công việc bận rộn nên thường vắng nhà, SangHyeok nó ở một mình cũng cô đơn, nay có WangHo làm bạn, chúng tôi cũng yên tâm hơn."

Han mama gật đầu, "Chị nói phải." Lại quay sang WangHo, mỉm cười nói, "WangHo, con dẫn bạn lên phòng chơi cho biết đi."

Vẻ mặt của WangHo hiện tại phải nói vô cùng vô cùng 囧, nhưng bất đắc dĩ đành phải nghe lời ba mẹ, quay sang nhìn Đại ma vương, trong mắt là tha thiết mong chờ cậu ta từ chối không muốn đi với mình.

Nhưng Đại ma vương dường như rất thích nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của WangHo, vì vậy liền đứng lến nói, "Vậy con xin phép cô chú, con đi với WangHo một lúc."

Nói rồi bước đến bên cạnh WangHo, cười đến thật đáng sợ, "WangHo, phòng cậu ở đâu, chúng ta đi thôi."

WangHo tâm không cam lòng không nguyện, dẫn Đại ma vương đến phòng của mình.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro