Chương 5 - Nắng vàng tháng tám (Phần 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ cơm trưa, tôi đặt đũa xuống sàn, nhìn mẹ một cách dè dặt:

- Mẹ à... chiều nay lớp con có tổ chức party, Jun bảo sẽ đón con, mẹ cho con đi mẹ nhé! - Hix, chưa nói xong câu mà đã sợ tới mức tim muốn rớt ra ngoài rồi! Mẹ tôi nghiêm khắc lắm cơ, đi đâu mà không xin phép thì chỉ có nước chết...

- Trước 6 giờ phải về đến nhà đấy nhé! - mẹ cười hiền hậu.

Hai mắt tôi bỗng sáng rực lên như sao, đứng bật dậy, lao đến ôm chầm lấy cổ mẹ:

- Woa, mẹ đồng ý rồi, mẹ của con là số một! Yêu mẹ, yêu mẹ nhiều nhất!

- Ngồi xuống ăn cơm đi ông tướng, lát nữa còn phải rửa bát đũa đây!

- Vâng ạ! - tôi hí hửng ngồi xuống ghế, vui ra mặt.

Nhóc Dino ngồi ở ghế đối diện nhìn tôi bằng ánh mắt ngao ngán, dẩu môi ra:

- Đồ đầu heo! Chỉ giỏi nịnh bợ!

- Mặc kệ anh, đồ nhiều chuyện! Lêu lêu...

- Anh mới nhiều chuyện đó, chỉ biết bản thân mình thôi, đáng ghét!

- Em nói cái gì lạ vậy hả? Cái gì mà "chỉ biết bản thân mình thôi"?

- Thì đúng thế còn gì!

- Grừ, Dino, em muốn chết hả?

- Anh làm gì được em nào?

- Này hai đứa, có thôi đi không thì bảo! Có muốn bị mẹ cho ăn roi không hả?

- Á, không... không mẹ ơi, con biết lỗi rồi mà!

- Anh mà biết lỗi cái nỗi gì, đồ đầu heo!

- Nhóc con, em nói ai đầu heo hả?

- Hai đứa...

- Anh chứ còn ai vào đây nữa!

- Em...!

- Hai đứa có thôi đi không hả?

- Ơ dạ... hix hix hix... tại Wonu cả đấy!

- Hơ... thằng nhóc kia...

- Trời ạ, đến bao giờ hai đứa con của tôi mới thôi trẻ con...?

....

Buổi chiều, Jun bước vào phòng khách, mẹ tôi vội vàng chạy lại, tỏ vẻ thân mật. Bà ấy mến Jun lắm, cũng dễ hiểu thôi, Jun trong mắt mọi người luôn là một người hoàn hảo mà. Học giỏi, là con nhà gia giáo, tuy giàu có nhưng không hề phách lối như mấy tên công tử nhà giàu khác,...nói chung là hình mẫu con trai chuẩn mà bất cứ người con gái nào cũng phải thích, là thiếu gia lãng mạn và dịu dàng những đôi khi cũng lạnh lùng bí ẩn thấy ớn...

Jun được các fan nữ gắn cho biệt hiệu là Coolboy, bởi nếu không xét đến gia thế thì cậu ấy là chàng trai đạt chuẩn trên bốn phương diện: quá chuẩn về "phần nhìn", tài năng đầy mình, dễ thương thân thiện và sau cùng là thông thái.

Tôi thường nghe bạn bè nói rằng, bốn năm trước, khi gia đình tôi chưa chuyển về định cư ở Mansae, Jun vốn là thành viên của nhóm nhạc tuổi teen Seventeen gồm 13 hotboy với biệt danh là "Visuals", mà trong đó, từng thành viên đều có một kiểu thời tiết khác nhau, Jun là "Hạ" bởi vì tính cách nhiệt tình, đáng yêu, riêng 12 người còn lại thì tôi không biết là ai, nhưng còn "Đông" thì... Kim Mingyu, chính xác là hắn. Bởi người ta nói nhìn mặt hắn còn lạnh hơn là băng ở Bắc Cực, kiểu như "sông băng ngàn năm" ấy, nhưng tại sao tôi lại không thấy hắn lạnh lùng chút nào nhỉ? Tôi thấy hắn giống một tên xấu xa, cà chớn mới đúng!

Ủa, lạ quá, rõ ràng là tôi đang nói về Jun cơ mà, sao tự nhiên lại nhắc đến tên Chuột chết đó? Thật là, chắc tôi bị ấm đầu rồi. Lại nói đến Jun, cậu ấy đẹp trai, trí thức và học giỏi cho nên tiêu chuẩn chọn bạn gái cũng cao lắm, phải thuộc dạng "tài năng lắm" thì cậu ấy "để mắt đến". Hix, trông Jun rất đáng yêu là thế cơ mà, sao lại luôn đưa ra nhưng tiêu chuẩn khắt khe cho "nửa ấy" vậy chứ nhỉ?

- Ngồi đi Jun, con uống trà nhé? Dì phải vào trong bếp một lát.

- Vâng, con cảm ơn dì.

Jun nhận lấy ly trà từ tay mẹ tôi, không quên nở một nụ cười đáng yêu, nhưng mẹ chỉ vừa mới rời đi thì ngoài sân đã vang lên tiếng hét như kèn đồng:

- Anh Jun!

Đến... đến rồi! Động đất! Jeon Dino không biết vừa đi "hành tẩu giang hồ" ở đâu về, vừa trông thấy Jun thì đã lao ra ôm chầm lấy cổ cậu ấy, cười tít cả mắt

- Sao mấy ngày nay anh không đến chơi với em?

- Anh bận chút việc ở công ty của ba ấy mà. Hôm nay Dino không đi học à? Đã là học sinh lớp 3 rồi cơ đấy (Au: ừm.... hẳn là 3 :)))! Dino lay lay tay Jun, kéo cậu ấy ngồi xuống rồi trèo lên lưng. Hix, không hiểu nổi sao Jun lại yêu trẻ con thế không biết!

- Woa woa. Ta là "Thần Điêu đại hiệp" đây! Tiến lên!

Tôi đứng nhìn Dino vừa la hét vừa khua loạn xạ thanh kiếm trong tay, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng cắt ngang cuộc "hành tẩu" của thằng nhóc làm mặt nó bí xị cả ra.

- Đi thôi Jun!

- Ừ... - Jun cười với tôi rồi quay sang nhìn Dino

- Dino này, anh phải đi rồi, em chơi ngoan nhé!

- Ứ ừ, em ứ chịu đâu, anh ở lại chơi với em cơ! - Dino cố sống cố chết ôm cứng lấy cổ Jun quyết không chịu buông tay.

- Em có buông tay ra không hả? - tôi trừng mắt

- Không! Em muốn chơi với anh Jun cơ!

- Em...!

Thấy ai chị em tôi sắp cãi nhau đến nơi, mẹ liền chạy đến gỡ tay thằng nhóc ra:

- Dino, bỏ anh Jun ra đi con, như vậy là không ngoan đâu đấy. Anh Jun không chơi với trẻ hư đâu nhỉ?

- Đúng rồi đó Dino, Jun ghét trẻ hư lắm - tôi hùa theo mẹ

Dino mếu máo:

- Em chỉ muốn đi chơi chung với anh Jun thôi mà, em đâu phải trẻ hư...

- Anh biết mà. Dino của anh là ngoan nhất. Nhưng giờ anh và anh WonWoo phải đi rồi, anh hứa lúc về sẽ làm tặng em một con rô bốt, chịu không nè?

- Anh hứa đấy nhé!

- Ừ, anh hứa!

- Vậy anh với anh Wonu đi đi, nhớ về sớm đấy nhé!

Xong, thế là dỗ ngọt được nhóc em trai bướng bỉnh, tôi và Quân vội chào mẹ rồi đạp xe đi thẳng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro