Chương 17: Lê Thy Ngọc bắt đầu rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Mình đang làm gì vậy?"

Lúc này Thy mới chợt nhận ra hành động bản thân đã đi quá xa so với kịch bản, cô bối rối rụt tay về, trái tim nơi ngực trái vẫn điên cuồng đập. Cái cảm giác gì đang ở trong người cô thế này?

"Cut! Cả hai làm tốt lắm."

Đạo diễn Kim mỉm cười khen ngợi.

Diệp Anh nghe được tiếng "cut" kia thì thở phào, cô đứng dậy bước ra khỏi chiếc bàn cố tránh việc phải đối diện với Thy.

Người ở bên cạnh kia trên mặt cố làm ra vẻ bình thản nhưng trong lòng lại gợn sóng, cô quay đầu nhìn đi hướng khác giả vờ thờ ơ với sự có mặt của Diệp Anh.

Hai người cứ chơi trò không ngó ngàng đến đối phương cho đến khi đạo diễn Kim cất lời mới chịu dừng lại.

-Chúng ta sẽ quay hết cảnh trong nhà để ngày mai đến quay ở bệnh viện nhé

-Được.

Thy cùng Diệp Anh đồng loạt lên tiếng.

"Tốt lắm, chỉ còn vài cảnh nữa thôi. Chúng ta tiếp tục nào."

"Được."

Lần nào, sẽ diễn cảnh Thy cùng Diệp Anh chơi đùa...

"Diễn!"

Diệp Anh cầm lấy gối cùng Thy đánh qua lại, cả hai đều vui vẻ cười đùa.

Nhưng mà...hình như Diệp Anh dùng việc công trả thù riêng, mỗi lần đều dùng hết sức đem gối đánh vào mặt Thy. Cũng may, đây là gối nếu là thứ khác Lê Thy Ngọc nãy giờ đã bị người kia đánh chết rồi.

-"Cô giỏi lắm Tiffany."

-"Lê Thy Ngọc, tôi thật sự ước thứ đang cầm trong tay là đá a."

"Cut!"

Đạo diễn Kim hô to khiến cả hai dừng lại.

-Tốt lắm, lần này diễn một lần đã có thể xong.

Đạo diễn Kim hài lòng mỉm cười.

"Cũng nhờ học hỏi ở cô Hoàng thôi."

Thy mỉm cười nhìn sang Diệp Anh.

-Streamer Lê không cần khách sáo.

Diệp Anh miễn cưỡng đáp.

-Được rồi, chúng ta chỉ còn vài cảnh nữa, hai người cố gắng nhé.

-Vâng.

-----------------------------------------

Cuối cùng bọn họ cũng quay xong...

Khi Diệp Anh còn ở lại trao đổi với đạo diễn Kim về vài chi tiết trong kịch bản thì Thy đã rời khỏi.

Vừa đi ra Thy vô tình trông thấy Mễ cùng Linh đang đứng nói chuyện, trong đầu hiện lên một kế hoạch nhỏ, Thymỉm cười rồi bước nhanh về phía hai người kia.

-Chào.

Tiếng nói của Thy làm Linh và Mễ cùng lúc giật mình quay lại. Khuôn mặt cả hai trở nên xấu đi khi nhận ra người đối diện là Lê Thy Ngọc.

-Mễ, chị có chuyện muốn nói với Linh phiền em ra đằng kia một chút

Thy đã mở lời thì Mễ cũng không thể chối từ, cô nhanh chóng gật đầu.

-Được rồi. Em đến chỗ kia chờ chị

-Mễ....

Mễ nhìn vẻ mặt chỉ có một loại cảm xúc của Thy thì khẽ run, cô định nhờ Mễ giải cứu nhưng người kia lại đi rồi. Linh trong lòng có chút lo sợ đưa mắt nhìn Thy .

"Cô có chuyện muốn nói với tôi?"

Linh căng thẳng nắm lấy vạt áo.

"Lát nữa, cô cùng Mễ Mễ đi đi... để Diệp Anh lại."

Ngữ khí lạnh lùng của Thy giống như đang ra lệnh cho Linh vậy. Lê Thy Ngọc đột nhiên muốn như vậy phải chăng có ý đồ gì hay không? Không được, Linh không được vì sắc mà quên đi bạn mình. Nếu Diệp Anh xảy ra chuyện gì cô làm sao ăn nói với ba cô ấy đây.

-Không được, tôi phải đưa Diệp Anh về nhà.

Linh kiên định nói.

-Cũng được.

Thy cười lạnh một tiếng.

"Cô đưa Diệp Anh về, tôi đưa bạn trai đến giới thiệu cho Mễ Mễ."

Lời nói vừa rồi rõ ràng là một lời uy hiếp. Không được, Linh không được để Lê Thy Ngọc uy hiếp, Diệp Anh tốt với cô như vậy cô không được bán đứng cô ấy.

-Đừng tưởng tôi sẽ sợ, tôi nhất định không bán đứng Diệp Anh! Tôi...tặng cô ấy cho cô luôn, tôi không bán bạn mình đâu.

-"Tiffany, cậu là bạn tốt của mình nhưng mình không thể sống mà không có tình yêu. Xin lỗi cậu!"

Linh cắn răng, nội tâm dằn vặt mấy lần mới dám đưa ra quyết định kia.

-Tốt, cô có thể đi.

Thy mỉm cười hài lòng.

Lần này, lại có thể đùa giỡn với Diệp Anh thêm một chút nữa rồi.

----------------------

Khi Diệp Anh trở ra thì không thấy Linh ở đâu nữa, cô trong lòng có chút bực tức liền gọi điện thoại cho cô ấy.

Gọi mấy lần nhưng thứ mà cô nghe được chỉ là giọng nói của tổng đài khiến cô chán nản đem điện thoại bỏ vào trong túi. Từ đầu, Diệp Anh đáng lẽ không nên để Linh làm quản lí cho mình, cô ấy là người hời hợt đến Diệp Anh còn phải chịu thua.

-Xe cũng không để lại nữa.

Diệp Anh nổi cáu đá xuống đất một cái.

-Thật đáng thương.

Thy từ sau lưng đi đến chỗ Diệp Anh, hướng cô ấy nở một nụ cười trêu chọc.

-Khó ưa...

Tiffany nói thầm trong miệng, cô không thèm ngó ngàng đến người kia mà bước đi.

-Lại muốn gì nữa đây?

Diệp Anh nhíu mày nhìn Thy khi người kia ở trước cô đưa tay chặn không cho cô qua.

-Không thể dịu dàng một chút à?

Lời nói của Thy làm Diệp Anh nở ra một nụ cười mỉa. Cô có nghe nhầm không, Lê Thy Ngọc bảo cô dịu dàng sao? Xin lỗi, Diệp Anh có thể dịu dàng với bất cứ ai nhưng với Lê Thy Ngọc khó ưa này thì không. Ai đời, antifan mà lại đi dịu dàng với idol mình ghét chứ.

-Tôi không biết dịu dàng với cô. Mau tránh ra cho tôi đi!

-Được rồi, vậy thì đi đi.

Thy hạ tay xuống, điềm nhiên nói.

-Chỉ là muốn nhắc nhở cô trên tóc cô có một con bọ rùa dễ thương đang đeo đấy.

1...

2...

3...

-Aaaaaaaa! Mau giúp tôi bắt xuống đi!

Diệp Anh vừa hét vừa cuống cuồng giậm chân. Trong đời cô ghét nhất là bọ, sợ nhất cũng chính là bọ a.

Thy nhìn bộ dạng của Diệp Anh trước mắt, trong lòng điên cuồng cười lớn, cô chỉ dọa cô ấy một chút thôi không ngờ Diệp Anh lại sợ đến như vậy.

-Khi nãy cô còn không chịu dịu dàng với tôi cơ mà, cô tự lo đi.

Thy giả vờ quay lưng bỏ đi.

-Tôi sai rồi, Lê Thy Ngọc cô giúp tôi đuổi nó đi đi aaaaaaa.

Diệp Anh hoảng sợ đến mức không nhịn được mà cứ hét vang.

-Gọi tôi là chị đi, tôi sẽ giúp cho.

Thy đắc ý mỉm cười.

Gì chứ? Lê Thy Ngọc đang thừa nước đục thả câu sao? Nhưng mà thôi cứ mặc kệ đi.

-Ch...chị, làm ơn giúp tôi đi.

-Đã gọi chị sao lại xưng tôi nhỉ?

Hiếm lắm mới có cơ hội đùa với Diệp Anh, Kim Taeyeon nhất định phải làm cho đến nơi đến chốn.

Đồ chết bầm kia, cô giỏi lắm!

Diệp Anh trong lòng hậm hực mắng chửi Lê Thy Ngọc.

"Chị...làm ơn đến giúp...em đi."

"Được được."

Thy nhanh chóng bước đến giúp Diệp Anh bắt con bọ kia xuống. Thật ra thì chả có con bọ nào cả, Thy chỉ lừa Diệp Anh mà thôi.

- Xong rồi, tôi đem nó ném đi rồi.

Thy giúp Diệp Anh chỉnh lại tóc rồi mỉm cười nói.

- Ổn rồi đó.

- Hừ.

Diệp Anh trừng mắt với Thy rồi hiên ngang bỏ đi trước mặt cô ấy, không thèm nói với người kia một lời cảm ơn.

- Này, chờ tôi.

Thy nhanh chóng bước theo Diệp Anh

- Cô đi cái gì về?

Thy ở bên cạnh hỏi.

- Taxi.

Diệp Anh lạnh lùng đáp một tiếng.

- Đi taxi nguy hiểm. Dạo gần đây xuất hiện mấy tên yêu râu xanh chuyên giả dạng tài xế lái taxi để giở trò đồi bại với các cô gái đấy. Cô thì xem như cũng có chút nhan sắc đi.

Diệp Anh cảm thấy sống lưng có chút lạnh trước mấy lời vừa rồi của Thy nhưng cô vẫn bình thản như không có chuyện gì. Lê Thy Ngọc kia nhất định hù dọa cô mà thôi.

-Tôi không đi taxi không lẽ đi bộ về nhà à?

Diệp Anh nhíu mày nhìn Thy.

-Tôi chở cô về.

-Chuyện này...

Diệp Anh cắn môi, đắn đo suy nghĩ.
Cô có nên để Thy chở về hay không?

-Do dự thì đi taxi về đi.

Thy lạnh lùng buông một câu rồi bỏ đi.

-Được, cô chở tôi đi

------------------------------------

Gần đây tâm trạng tôi luôn rất tốt
Cũng không biết lý do vì sao
Tâm trạng hiện giờ của tôi
Chính là muốn hát cho cậu nghe
Ngắm nhìn các vì sao ngoài song cửa sổ
Tôi nghĩ về những bí mật trong lòng mình
Có phải là yêu hay không, tôi không chắc lắm
Tôi chỉ biết rằng tôi đang nhớ cậu
Khoảng cách giữa chúng ta hình như cứ xa rồi lại gần
Rõ ràng cậu nhiều lúc không ở bên cạnh tôi nhưng tôi lại cảm thấy thật gần gũi
Có một loại cảm giác tôi muốn nói rõ ràng
Bí mật trong lòng tôi
Chính là những ngọt ngào cậu trao
Khoảng cách giữa chúng ta hình như đang xích lại gần một chút
Có phải không cậu, rằng cậu đối với tôi cũng có một thứ tình cảm đặc biệt
Tôi do dự rồi phân vân có nên nói với cậu hay không
Bí mật trong lòng tôi... Chính là hình như tôi thích cậu rồi đấy
Âm thanh bầu bạn cùng tôi khi màn đêm buông xuống
Cho dù khàn khàn vẫn thật rung động
Loại âm thanh khàn đi vì mệt mỏi này
Chính là minh chứng dịu dàng nhất
Khoảng cách giữa chúng ta hình như cứ xa rồi lại gần
Rõ ràng cậu nhiều lúc không ở bên cạnh tôi nhưng tôi lại cảm thấy thật gần gũi
Có một loại cảm giác tôi muốn nói rõ ràng
Bí mật trong lòng tôi
Chính là những ngọt ngào cậu trao
Khoảng cách giữa chúng ta hình như đang xích lại gần một chút
Có phải không cậu, rằng cậu đối với tôi cũng có một thứ tình cảm đặc biệt
Tôi do dự rồi phân vân có nên nói với cậu hay không
Bí mật trong lòng tôi... Chính là hình như tôi thích cậu rồi đấy...

Diệp Anh ngồi trên xe vu vơ hát theo bản nhạc trong xe Thy đang mở. Lúc nãy ngồi nghịch xe người kia không ngờ vô ý mở bài hát kia lên, đây chính là bài hát trước giờ Diệp Anh thích nhất.

Thy nhìn bộ dạng hiện tại của Diệp Anh, không nhịn được mà mỉm cười. Cô gái này làm việc gì cũng đều tùy hứng như vậy, hoàn toàn không nghĩ gì đến hình tượng ngôi sao của bản thân cả.

Bất chợt Thy nhớ ra một chuyện, cô giảm tốc độ, rồi mới lên tiếng hỏi Diệp Anh.

-Này, tên Nguyễn Minh Quân hôm trước phiền cô có quan hệ gì với cô vậy?

Diệp Anh nghe Thy hỏi thì dừng hát, quay sang nhìn cô ấy. Đang yên đang lành lại nhắc đến tên khốn kia làm cô thật mất hứng mà.

-Hắn ta là bạn trai cũ của tôi.

Diệp Anh khó chịu trả lời.

Nhắc đến tên đó máu trong người Diệp Anh lại sôi lên sùng sục. Hắn là tên đàn ông bỉ ổi nhất mà cô từng biết, hắn làm mọi cách để cô yêu hắn sau đó lại cùng người con gái khác có tư tình. Hắn nói sở dĩ hắn theo đuổi cô chỉ vì cá cược với người khác thôi. Bây giờ nghĩ lại, Diệp Anh cảm thấy lúc chia tay tát hắn hai cái là quá nhân từ, cô đáng ra phải cào nát mặt hắn thì đúng hơn.

-À cô có thường đi kiểm tra thị lực không?

Khi không Thy lại hỏi một câu lãng xẹt như vậy làm Diệp Anh có chút khó hiểu.

-Đôi lúc thôi.

-Vậy bác sĩ nói thế nào?

-Mắt tôi rất tốt.

Diệp Anh thành thật trả lời.

-Bác sĩ khám cho cô nhất định là đồ dởm rồi. Nếu mắt cô tốt đã không chọn trúng một kẻ tệ hại như vậy.

Thy cười nói không để ý Diệp Anh ở bên cạnh đã vì câu nói của cô mà đen mặt.

-Cái đồ khó ưa này!

Diệp Anh chồm sang đánh tới tấp vào người Thy. Người này không chọc cô tức chết thì không vừa lòng mà.

-Này, tôi đang lái xe.

Thy một tay đẩy Diệp Anh ra, người kia lúc này nhớ ra cô đang lái xe mới chịu dừng lại.

-Hừ...

Diệp Anh hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt nhìn ra ngoài.

Thy cũng không nói thêm lời nào, tập trung vào công việc lái xe của mình.

Cả hai cứ im lặng cho đến khi đến nhà Diệp Anh...

-Đến rồi.

Thy dừng xe rồi quay sang nói với Diệp Anh.

-Ừ.

Diệp Anh gật đầu. Khi cô định đẩy cửa xe bước xuống thì không được, cửa đã bị Thy khoá lại, cô nhíu mày nhìn người kia.

-Cô lại muốn gì nữa đây?

-Trả công.

Thy ngắn gọn thốt nên hai chữ.

-Là cô đòi chở tôi về mà.

Đồ khó ưa đúng là đồ khó ưa lúc nào cũng tìm chuyện để chọc tức Diệp Anh cả.

-Nhưng tôi đâu có nói là chở miễn phí.

Lê Thy Ngọc đắc ý cười.
Lần này để xem Hoàng Diệp Anh làm sao đối chọi lại với cô.

-Cô...muốn bao nhiêu tiền?

Diệp Anh tức giận trừng Thy.

-Tôi không cần tiền.

-Thế cô cần gì? Tôi còn cái mạng này cô có muốn lấy không?

Sai lầm! Diệp Anh tin tưởng để Lê Thy Ngọc chở về là một sai lầm! Cô lần này quá ngây thơ nên mới để Thy gạt như vậy.

-Dĩ nhiên không cần mạng cô vì tôi không muốn cảnh sát ghé thăm đâu.

Thy cười đưa tay chọt gò má Diệp Anh

-Vậy cô muốn cái gì?

-Ưm..

Thy giả vờ suy nghĩ.

-Hôn tôi một cái, tôi sẽ để cô đi.

Mặt Diệp Anh lần nữa tối sầm lại, cô tức giận nhìn chằm chằm vào Thy, cảm giác như muốn đem người kia xé xác tại chỗ. Không ngờ Lê Thy Ngọc ấu trĩ đến mức này.

-Vô sỉ!

-Tôi không ép cô, thôi thì hôm nay chúng ta ngủ trên xe đi.

Thy nói rồi ngã lưng vào ghế, an ổn nhắm mắt.

-"Đồ khó ưa này..."

Diệp Anh xiết chặt bàn tay lại thành nắm đấm. Nếu như giết người không phải việc phạm pháp thì cô nhất định giết chết Lê Thy Ngọc rồi.

Bản thân chính là vô cùng tức giận nhưng Diệp Anh cũng không thể chống lại người kia, mục tiêu hiện tại của cô chính là vào nhà để ngủ a. Thôi thì quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, lần này nhượng bộ lần sau sẽ tính cả thù mới lẫn nợ cũ.

-Được rồi, được rồi.

Con mồi đã sập bẫy.

-Vậy mau hôn tôi đi.

Thy chồm sang chỗ Diệp Anh

-"Lê Thy Ngọc, cô nhớ đó!"

Diệp Anh miễn cưỡng hôn lên má Thy một cái rồi vội vàng rời ra.

-Tạm chấp nhận.

Thy cười rồi mở cửa cho cô gái kia.

Diệp Anh tức tối vội vàng rời đi, không thèm nhìn Thy lấy một lần.

"Ngày mai tôi sẽ đến đón cô."

Taeyeon ở phía sau nói to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro