Chương 27: Hiểu thêm một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Thy bị tai nạn trở thành tâm điểm của báo chí cũng như những người mến mộ cô ấy vào lúc này. Họ đồn rằng hung thủ gây ra tai nạn kia chính là một antifan của Thy. Cảnh sát đã vào cuộc nhưng vẫn chưa có chút manh mối gì.

-Anh thuê người kiểu gì vậy hả? Tôi nói anh kêu hắn làm hai người họ bị thương nhẹ để không thể tham gia YES WE CAN, anh lại sai hắn đụng Thy, hại chân cô ấy như vậy. Anh muốn chết có phải không?

Kiều Anh tức giận trừng mắt nhìn Minh Quân. Tên này đúng là một tên ăn hại, không làm được việc gì cả, nhờ hắn làm có chút việc hắn lại làm mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy. Lần này nếu sự thật được phơi bày ra cô và hắn nhất định không thể sống yên với Lê Thy Ngọc.

-Cô lo cái gì, cũng đâu phải là lấy mạng cô ta?

Quân cười đểu. Lê Thy Ngọc chân tàn phế thì càng tốt như vậy cô ấy sẽ mất dần chỗ đứng ở showbiz, sẽ không thể gây sức ép lên công ty của anh ta nữa.

-Câm miệng đi! Nếu chân Lê Thy Ngọc không bình thường lại tôi nhất định đánh què chân anh đó!

Kiều Anh nghiến răng, tức giận đẩy mạnh vai Quân ra.

-Cô...

Minh Quân trừng mắt nhìn Kiều Anh. Nhưng nghĩ đến chuyện dù sao cả hai cũng đã ngồi chung một thuyền liền dịu lửa giận trong người xuống.

-Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta là người cùng phe thì không nên tự tạo bất hòa như vậy. Cô nghĩ xem nếu chân Lê Thy Ngọc không bình thường thì Diệp Anh sẽ không còn yêu cô ấy nữa, đến lúc đó chẳng phải cô và tôi sẽ đạt được kết quả mình muốn sao?

Quân tươi cười vỗ vai Kiều Anh

-Chuyện này không dễ dàng như anh nghĩ đâu.

Nếu tình cảm của bọn họ có thể vì những chuyện như vậy mà mất đi thì Kiều Anh đã không đau đầu nghĩ ra kế hoạch này rồi. Tên Nguyễn Minh Quân! này đúng là một tên ngây thơ mà.

-Cứ chờ xem kết quả đã.

---------------------------------------------

-Hoàng Diệp Anh, còn không chịu dậy sao?

Thy giật lấy chiếc chăn Diệp Anh đang đắp trên người ném xuống đất.

-Phiền quá đi!

Diệp Anh bực tức mở mắt rồi ngồi dậy. Khi trông thấy người trước mặt là Thy, Diệp Anh kinh ngạc nhìn người kia không chớp mắt.

-Nhìn say mê như vậy có phải là bị sắc đẹp của tôi cuốn hút hay không?

Thy tươi cười đưa tay xoa đầu Diệp Anh

-Cô...cô tưởng mình là ai?

Diệp Anh vênh mặt cãi lại.

-Diệp Anh... Hoàng Diệp Anh..., tôi thích em. Em thích tôi không?"

Câu nói của Thy làm Diệp Anh đứng hình, hai gò má đột nhiên nóng lên, trái tim cũng đập nhanh hơn lúc bình thường. Cô bối rối khi phải nhìn vào ánh mắt Thy như thế này.

-Tôi...tôi...

-Được rồi, tôi không ép em, cứ từ từ mà trả lời.

Thy mỉm cười sau đó hôn nhẹ vào trán Diệp Anh một cái rồi quay lưng rời đi.

-Cô đi đâu đấy?

Thy không trả lời Diệp Anh cứ bước thật nhanh về phía trước.

-Lê Thy Ngọc!

...

-Bank, Bank cậu làm sao vậy?

Âm giọng quen thuộc khiến Diệp Anh mở mắt tỉnh lại. Cô ngồi bật dậy tìm kiếm gì đó nhưng phát hiện nó không có ở đây thì tâm tình liền trở nên nặng nề.

-Linh, mình ngủ bao lâu rồi?

Diệp Anh lúc này mới nhận ra cô đang ở trong một phòng bệnh.

-Cậu ngủ hơn một ngày rồi.

Linh vừa rót cho Diệp Anh một ít nước ấm vừa nói.

-Cậu uống đi.

Linh đưa cốc nước ấm cho Diệp Anh, cô ấy nhận lấy, khi uống xong thì quay lại hỏi Linh

-Thy như thế nào?

-Vẫn chưa tỉnh lại. Mễ đang chăm sóc cho cô ấy.

-Đưa mình sang chỗ cô ấy đi.

Diệp Anh nắm lấy cánh tay Linh, cố gắng bước xuống giường. Dù hiện tại đang cảm thấy mệt nhưng Diệp Anh cũng không quan tâm, dường như lo lắng đã khiến cô quên đi tình trạng của bản thân lúc này.

-Cẩn thận.

Linh đỡ lấy Diệp Anh rồi cùng cô ấy rời khỏi phòng.

--------------------------------------------

Mùi thuốc sát trùng xông lên mũi khiến người trên giường nhíu mày, ngón tay khẽ cử động, sau đó từ từ mở mắt. Cả người không chỗ nào là không đau khiến ý định trở mình của cô bị dập tắt. Cô nhìn sang người đang nằm ngủ gật bên cạnh giường mình, khó khăn mở miệng gọi một tiếng.

-Mễ...Mễ...

Âm thanh khàn khàn kia khiến Mễ giật mình mở mắt. Cô mừng rỡ khi trông thấy Thy đã tỉnh lại.

-Chị tỉnh rồi!

-Diệp Anh thế nào?

Điều đầu tiên Thy hỏi chính là Diệp Anh. Chỉ cần nghĩ đến cô ấy Thy cảm thấy vô cùng lo lắng. Lúc đó đẩy Diệp Anh ra khỏi xe không biết cô ấy có bị thương gì hay không.

-Cô ấy rất ổn.

Mễ nhanh chóng trả lời.

-Tốt rồi.

Thy cười nhẹ. Bao nhiêu lo lắng cũng theo đó mà tan biến đi.

-Chị, là ai đã đụng xe chị vậy?

Lúc này Mễ chợt nhớ ra cần phải làm rõ nguyên nhân Thy bị tai nạn liền hỏi.

-Chị không rõ, người đó cố tình đụng chị và Diệp Anh nữa. Nhưng mà...

Thy dừng lại ho khan mấy tiếng.

-Nhưng mà chị cảm thấy người đó không muốn lấy mạng chị.

-Được, vậy chị nghỉ ngơi đi, sau khi khoẻ lại thì cho lời khai với cảnh sát.

-Được.

Đúng lúc này Linh và Diệp Anh đẩy cửa bước vào, vừa trông thấy Thy tỉnh lại, Diệp Anh đã không nghĩ ngợi lao đến chỗ người kia.

-Cô sao rồi? Có đau ở đâu không?

-Em...

Thy nhăn mặt khi tay người kia nắm lấy bả vai đang được băng lại của cô.

-Sao? Cô đau lắm hả?

Diệp Anh nhìn vẻ mặt đau đớn của Thy lo lắng hỏi, trong lúc vô tình xiết chặt lấy vai người kia hơn.

-Em...bỏ cái tay ra. Còn nắm nữa tôi chết mất.

Diệp Anh nhìn xuống tay mình phát hiện nó quả thật đang đặt lên vết thương trên vai Thy liền nhanh chóng rụt tay lại. Cô ngượng ngùng nhìn Thy

-Xin lỗi, tôi không cố ý.

Linh và Mễ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều bật cười. Thật không hiểu nổi Lê Thy Ngọc thích cô gái hậu đậu như Diệp Anh ở điểm nào nữa.

-Tôi và Mễ đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Thy, hai người cứ ở đây nói chuyện đi.

Dứt lời, Linh vội vàng kéo Mễ đi, nhường không gian lại cho đôi bạn kia.

-Thật là đau mà.

Thy nhăn nhó rên rỉ.

-Tôi xin lỗi. Đau lắm sao?

Diệp Anh đưa tay xoa nhẹ vết thương cho Thy

Nhìn người kia lo lắng cho mình như vậy, tâm tình Thy vui vẻ hẳn lên, đau đớn hiện tại cũng không còn nữa. Cô mỉm cười nắm lấy tay Diệp Anh

-Không đau nữa rồi.

-Cô đó!

Nghĩ đến chuyện Thy khiến cô lo lắng Diệp Anh tức giận đánh vào vai người kia một cái.

-Ôi...trời...ơi!!!

Thy khổ sở kêu lên. Cô may mắn không bị chiếc xe kia đụng chết nhưng cũng sẽ bị Diệp Anh hại cho chết. Cô ấy không biết cô bị thương hay sao mà động một tí lại đánh cô một cái chứ.

-A tôi quên mất, tôi xin lỗi.

-Được rồi.

Nhìn vẻ mặt xụ xuống như trẻ con vừa bị bố mẹ mắng của Diệp Anh, Thy mỉm cười đưa tay xoa đầu cô ấy.

Cửa phòng được mở ra, Linh và Mễ cùng vị bác sĩ kia liền đi vào.

Diệp Anh trông thấy ông ta tiến đến chỗ Thy thì lập tức lui sang một bên nhường đường.

Vị bác sĩ kia cẩn thận kiểm tra, xem xét vết thương cho Thy

-Chân cô cảm thấy thế nào? Có đau không?

Lời nói của vị bác sĩ kia khiến Thy nhìn xuống chân mình, cô thử cử động nhưng không được, nó lúc này giống như bị mất cảm giác vậy.

-Chân tôi không có cảm giác.

Cả căn phòng đột nhiên im lặng trước lời nói của Thy. Họ đưa mắt nhìn nhau rồi cùng lúc thở dài. Nếu như Thy biết được sự thật này cô ấy sẽ như thế nào đây?

-Chuyện này là sao?

Taeyeon nhìn thái độ kì lạ của họ, nhíu mày hỏi.

-Bởi vì phần dây chằng ở khớp gối của cô vì va chạm mạnh nên đã bị đứt vì vậy...

Vị bác sĩ nhìn vào khuôn mặt hoang mang của Thy thì dừng lại.

-Vì vậy nên chân tôi không có cảm giác và sau này có đi lại bình thường hay không cũng là điều chưa chắc chắn có phải không?

Đối với chuyện y học, Thy ít nhiều cũng biết được một chút. Lần này dây chằng ở chân cô bị đứt muốn phục hồi được e rằng sẽ khó khăn. Thy nhìn sang Diệp Anh đang rưng rưng nước mắt đứng bất động ở đấy, cô thở dài một tiếng.

-Phải.

Vị bác sĩ kia gật đầu.

-Được rồi, cảm ơn bác sĩ.

-Cô nghỉ ngơi đi.

Vị bác sĩ kia nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài.

-Đi thôi.

Mễ thì thầm vào tai Linh rồi kéo cô ấy rời đi. Cô nghĩ lúc này cần để Diệp Anh và Thy nói chuyện với nhau thì hay hơn.

-Đồ ngốc, em mau đến đây.

Thy sau một lúc im lặng thì nhìn về hướng Diệp Anh và nở một nụ cười.

Diệp Anh gật đầu bước đến bên cạnh cô ấy. Chẳng hiểu sao vừa ngồi xuống giường lại không kìm lòng được mà khóc lên.

-Em khóc cái gì, tôi chưa có chết mà?

Thy vươn tay lau nước mắt cho Diệp Anh. Cô gái này lúc nào cũng dễ xúc động như vậy cả.

-Chân của cô...

Diệp Anh nghẹn ngào không thốt nên lời. Trong lòng giờ phút này cảm thấy vô cùng khó chịu.

-Ngốc ơi ngốc, bác sĩ đâu có nói tôi chắc chắn không đi lại được. Sau này em mỗi ngày đều đưa tôi đi tập vật lý trị liệu tôi cam đoan chân có thể khỏi.

Thy vẫn giữ nụ cười trên môi, tay tìm đến tay Diệp Anh nắm lấy nó.

Đối với Lê Thy Ngọc, dù hy vọng nhỏ như thế nào cô cũng không từ bỏ. Chính vì tính cách quật cường đó mà cô mới có được tất cả như ngày hôm nay. Bản thân cô luôn tâm niệm "con người nếu dễ dàng khuất phục trước thứ họ gọi là số mệnh thì cả đời này vĩnh viễn không thể có được kết cục tốt đẹp nào cả". Hôm nay nếu chỉ vì chân không đi lại được mà cô trở nên suy sụp thì đó không phải là cô rồi.

-Ai thèm đưa cô đi tập vật lý trị liệu chứ?

Diệp Anh bị Thy trêu chọc thì bực tức lớn tiếng với người kia.

-Em nỡ bỏ mặc tôi không đi lại được sao?

-Cô giỏi lắm.

Diệp Anh cuối cùng cũng không nói lại Thy

-Tôi mệt, muốn ngủ quá.

-Vậy tôi đi ra ngoài, cô ở đây ngủ đi.

Khi Diệp Anh toan đứng dậy rời đi thì bị Thy giữ tay lại, cô nhíu mày nhìn người kia. Lê Thy Ngọc lại muốn gì nữa đây?

-Em nằm cùng tôi có được không? Tôi đột nhiên sợ phải ở một mình.

Âm mưu! Đây rõ ràng là một âm mưu!

Lí trí liên tục bảo không được để vẻ mặt đáng thương của Thy lừa nhưng khi nhìn vào ánh mắt mong chờ của người kia, Diệp Anh không hiểu vì sao lại gật đầu.

-Đến đây.

Thy nhích người chừa cho Diệp Anh một khoảng trống trên giường.

Cô gái kia cắn môi, lưỡng lự một chút rồi cũng leo lên nằm cạnh Thy

-Chị Cún, ngủ ngon.

Thy mỉm cười ôm Diệp Anh vào trong lòng rồi an ổn nhắm mắt.

Khi nhịp thở Thy vang lên đều đều bên tai, Diệp Anh mới ngẩng đầu nhìn người kia. Khoảnh khắc đó Lê Thy Ngọc trước mặt cô bỗng trở thành Mít của nhiều năm về trước, một Mít hiền lành và rất đỗi yêu thương Chị Cún

Sau tai nạn lần này Diệp Anh mới phát hiện thêm được một nét tính cách của Lê Thy Ngọc, đó chính là sự quật cường. Cô tự hỏi nếu càng ngày càng hiểu về con người thật của cô ấy thì sự căm ghét trong người cô liệu có thể duy trì như lúc ban đầu không?

------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro