Chương 44: Khởi nguồn của thử thách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lương Kim Phụng! Chị ở đây làm không hết việc còn em lại thản nhiên mà ngồi đó đọc tạp chí. Em có lương tâm không vậy?

Linh vừa lau mồ hôi vừa hướng ánh mắt bất mãn nhìn cô gái đang nhàn rỗi ở kia. Cô chưa từng thấy kiểu người yêu nhạt nhẽo như Mễ, ngay cả một bữa ăn cũng không thèm nấu cho cô, hành động ngọt ngào cũng không có, nói vài lời đường mật dỗ người mình yêu cũng là điều hiếm hoi. So với Diệp Anh, Linh thật sự quá tủi thân mà.

-Cái gì cũng cần công bằng. Tối qua em là người làm việc vất vả nhất thì sáng nay đến lượt chị phải làm thôi.

Mễ lật sang một trang tạp chí mới, điềm tĩnh đáp. Khoé miệng khẽ giương lên một chút khi nhìn thấy được Linh hậm hực cầm dao chặt mạnh xuống thớt. Cô biết rõ cô gái ấy đang tức giận nhưng vẫn thích trêu chọc để được nhìn thấy bộ dạng trẻ con của người kia.

-Lời như vậy em cũng nói được sao? Tối qua chị mới là người vất vả nhất đây này.

Linh chẳng chút nhún nhường vội phản bác.

Nghe được lời thốt ra từ miệng người kia, Mễ nhíu mày, đặt cuốn tạp chí xuống bàn rồi đứng dậy đi về phía Linh.

-Em có nghe lầm không?

Ép Linh vào tường, đem mặt kề sát vào mặt người kia, Mễ nở một nụ cười.

-Tối qua chị rõ ràng là người chỉ nằm không hưởng lợi, còn than vất vả sao? Chị vất vả về chuyện không ngừng nói 'muốn chị~' hay vì gọi tên em quá nhiều đây?

Mặt Linh từ trắng bị Mễ trêu chọc đến mức đỏ bừng, những lời như vậy người kia lại không chút ngại ngùng mà thẳng thắn nói ra. Giờ phút này thật muốn cầu xin Thượng Đế trả cho cô một Lương Mễ Mễ hiền lành, ngây thơ như ngày trước.

-Em... Tiểu quỷ, em trêu chọc người ta.

Linh xấu hổ vùi mặt vào lòng người đối diện, hai tay không ngừng đánh vào vai Mễ.

-Chị chẳng khác gì một đứa trẻ cả.

Linh ôm lấy cô gái kia, vui vẻ nói.

-Được rồi, không cần vất vả nấu nướng gì nữa. Em đưa chị ra ngoài ăn.

-Xem như em còn chút lương tâm.

Linh tách khỏi cái ôm, trao cho Mễ một nụ cười ngọt ngào.

-Đi chuẩn bị đi.

Mễ đưa tay xoa nhẹ gương mặt kia một cái rồi đẩy nhẹ cô ấy đi.

Linh gật đầu. Đúng lúc cô định bước vào phòng thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Cô nhanh chóng lấy chiếc điện thoại đặt gần đó, ánh mắt thoáng một tia lo lắng khi nhận ra số máy gọi đến là của ba Diệp Anh. Linh vội vàng ấn nghe.

-Con nghe thưa chú...

-Linh, con có thể ra sân bay đón chú không? Chú không có cách nào liên lạc được với Diệp Anh cả.

Mắt Linh mở to trước lời nói của ông Hoàng. Ông ấy vì sao lại trở về đột ngột như vậy? Linh không tin những gì mình vừa nghe bèn một lần nữa hỏi lại.

-Chú về Việt Nam rồi sao ạ?

-Phải.

Xem ra lần này có chuyện rồi. Ba của Diệp Anh không phải người thường trở về đột ngột mà không thông báo trước như vậy.

-Vậy chú đợi con một chút, con lập tức đến đón chú ngay.

-Được, cảm ơn con.

Cuộc gọi vừa kết thúc, Linh lập tức nhìn sang Mễ.

-Ba Diệp Anh trở về rồi, bây giờ chị phải đến sân bay đón chú ấy.

Mặc dù không hiểu vì sao sắc mặt Linh sau cuộc điện thoại kia lại trở nên tệ đi nhưng Mễ vẫn gật đầu.

-Em đưa chị đi.

-Được.

------------------------------

-Cô Hoàng, mau dậy thôi, mặt trời đã mọc cao lắm rồi em à.

Thy vỗ nhè nhẹ lên lưng cô gái đang vùi trong lòng mình mà ngủ ngon lành kia.

-Ưm...em còn mệt lắm, để em ngủ thêm chút nữa...

Diệp Anh uể oải đáp rồi rút sâu vào lòng Thy hơn. Hơi ấm từ người bên cạnh khiến cô chẳng muốn ngồi dậy một chút nào.

-Được rồi, một chút nữa thôi đó.

Thy ôn nhu giúp Diệp Anh vén lại tóc, rồi vươn bàn tay tìm kiếm tay cô gái kia và nắm lấy, sau đó dịu dàng đặt lên đấy một nụ hôn.

Người ta nói, khi người yêu hôn tay bạn nghĩa là thể hiện người ấy rất trân trọng bạn. Đối với Thy, cô không những yêu Diệp Anh mà còn trân trọng cô ấy, xem cô ấy là điều trân quý mà Chúa đã ban tặng cho mình. Vậy nên, lúc nào Lê Thy Ngọc cũng đem sự yêu thương, trân trọng ấy gửi vào từng hành động nhỏ nhặt nhất, để Diệp Anh biết rằng vị trí cô ấy trong lòng cô là tuyệt đối đến mức nào.

-Chị Thy~

Diệp Anh rốt cuộc cũng không thể ngủ tiếp khi trái tim bị hành động của Thy làm cho không ngừng loạn nhịp. Cô ngẩng đầu, tay tìm đến góc mặt tinh xảo của Thy mà vuốt ve, trên môi từ sớm đã nở ra một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời bên ngoài khung cửa sổ.

-Sao em lại không ngủ nữa?

Giọng nói ấm áp của Thy một lần nữa vang nhè nhẹ bên tai Diệp Anh. Đó giống như một giai điệu dịu êm trong bản tình ca mà Diệp Anh ước rằng mình mỗi ngày đều có thể nghe thấy. Cô tự cười bản thân với suy nghĩ ấy, xem ra cô bị nghiện Lê Thy Ngọc thật rồi.

-Không muốn ngủ nữa, em chỉ muốn ngắm Thy mà thôi.

Diệp Anh hồn nhiên nói, rồi vòng đôi tay ôm lấy cổ cậu, dáng vẻ tựa hồ như một đứa trẻ thích bám người.

-Diệp Anh thay đổi rồi, bây giờ còn biết nói mấy lời lấy lòng người yêu nữa chứ.

Thy tươi cười, cưng chiều vuốt má Diệp Anh.

-Thy~~

Giọng điệu này chắc lại muốn làm nũng rồi đây.

-Lại muốn sao nữa đây?

-Hôn em~~

Diệp Anh tròn xoe mắt nhìn Thy, khoé miệng khẽ giương lên, để lộ ra nụ cười đẹp đến mê người.

Thy hơi ngạc nhiên trước yêu cầu của cô gái kia, bản thân định làm theo nhưng nghĩ đến muốn trêu đùa Diệp Anh một chút bèn nghiêm mặt lắc đầu.

-Không hôn đâu. Lúc trước chẳng phải em rất ghét chị hôn hay sao? Chị còn tổn thương đến tận bây giờ này.

-Bởi vì lúc đó người ta chưa thích chị mà, sao chị có thể so sánh như vậy được.

Cô gái nhỏ chu môi, bộ dạng ủy khuất nhìn Thy.

-Em nha~ cứ thích dùng bộ mặt này khiến chị xiêu lòng.

Thy vươn ngón tay điểm nhẹ vào chóp mũi Thy, rồi nhanh nhẹn áp môi mình lên đôi môi mềm mại của đối phương, từng chút một chiếm lấy. Nụ hôn càng sâu càng khơi dậy mạnh mẽ dục vọng trong người Thy. Bàn tay cô không an phận luồng vào lớp chăn bông, cuồng loạn vuốt ve da thịt trơn mềm của Diệp Anh, khiến cô ấy không nhịn được phát ra một tiếng nỉ non mê người.

-Chị...chị Thy...bây giờ là buổi sáng... ưm...chúng ta không nên...

Diệp Anh khó khăn đẩy nhẹ đầu Thy ra, tay giữ lấy bàn tay hư hỏng kia lại.

-Được rồi, nghe theo em. Tối nay chúng ta lại tiếp tục.

Thy nháy mắt, cười một cách quyến rũ với Diệp Anh.

-Không đứng đắn!

Mặt cô gái trẻ ửng hồng lên, cô vươn tay đánh vào vai Thy một cái, sau đó rất nhanh liền vùi vào lòng người kia.

-Chỉ như vậy với em thôi.

-Mà chị này...

-Hửm?

Thy cảm thấy giọng điệu Diệp Anh lúc này có phần chùn xuống, cô hơi nhíu mày nhanh chóng vòng tay ôm lấy Diệp Anh.

-Phải làm sao đây? Em đang có cảm giác như mình muốn chiếm hữu hoàn toàn chị vậy. Em không muốn đem chị chia sẻ với bất kì ai hết. Em đang rất lo, nếu như cảm giác này ngày một lớn lên thì có phải em sẽ trở thành một kẻ ích kỷ không?

-Bảo bối ngốc à. Bởi vì em yêu chị cho nên tồn tại cảm giác ấy cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Chị cũng giống như em vậy. Nếu em nói điều đó khiến bản thân biến thành một kẻ ích kỷ thì cũng chẳng sao, bất quá hai chúng ta trở thành cặp vợ chồng ích kỷ vậy.

Từng lời nói tuy đơn giản nhưng lại hàm chứa sự ngọt ngào đến tận tâm can. Dù cho đã quá quen thuộc với cách dỗ người yêu như thế này của Thy, nhưng Diệp Anh vẫn giống như trước, dễ dàng ngượng ngùng, dễ dàng xao động.

-Thật ra em cũng rõ phía trước chúng ta còn rất nhiều thử thách nhưng cho dù là gian khổ, khó khăn như thế nào thì cũng đừng buông tay em ra. Lê Thy Ngọc, nếu không phải là chị, em nhất định sẽ không yêu nữa.

-Chị hứa với em, bất luận thế nào cũng không buông tay em. Chị yêu em, Hoàng Diệp Anh.

Dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô gái kia khiến Thy hạnh phúc nở nụ cười. Khi Thy định ôm cô ấy ngồi dậy thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Thy đưa tay sang chiếc bàn bên cạnh cầm lấy nó, ánh mắt có chút nghi ngại khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến là của Mễ.
--------------------------------
Sắp có biến mấy đứa ui😣

Quơ, chap này ngọt gần chớt, chầu qư nó ngọt t nhức răng luôn ớ😂💖

Có ai còn ship LinhMễ hơm💓 Giơ tay đê ✋😍




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro