Chương 8: Giận dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


TẠI PHÒNG CỦA SHINICHI VÀ HANNA......

- Shinichi à! Trễ rồi đó! Tớ cso chuẩn bị nước nóng cho cậu đấy! Cậu vào tắm đi._Hanna nằm trên giường, ôm một cánh tay hắn.

- Cám ơn!

Hắn soạn đồ rồi bước vào phòng tắm nhưng lòng chợt lo lắng, bồn chồn mà ngay cả hắn cũng không hiểu nỗi!

Sáng hôm sau.........

Nó đeo cặp bước xuống trước sự bất ngờ của mọi người. Thường thường thì tới 7h30 nó mới dậy vì 8h15 trường mới vào học. Giờ chỉ mới có 6h50 mà đã thấy mặt nó.

- Trời! Phải Ran không? Mới sáng sớm đã dậy rồi sao?_ Kaito bất ngờ nói

- Đúng là kỉ lục!_ Heiji cười lớn

- Gừ!! Mới sáng sớm mà muốn phang hai chiếc dép dô mặt hai người quá!_nó hậm hực đi xuống cầu thang.

Hôm nay nó mặt áo trắng hở hai cúc áo, không đeo nơ. Mặt chiếc váy đen xòe ngắn cùng với chiếc áo gi-lê trường. Tóc được búi lên hình củ tỏi, hôm nay nó đeo tai nghe nữa. Dưới chân là đôi giày nike trắng. Một Mouri Ran vui vẻ, hiếu động giờ đã trở thành cá tính, lạnh lùng đến bất ngờ.

Hôm nay nó dậy sớm cũng bởi vì tối qua chẳng ngủ được tí nào.

- Mày uống cà phê này!_ Kazuha bước tới nó, trên tay cầm một ly cà phê đá

- Ừ!

Lúc này thì hắn và Hanna bước xuống. Hắn hôm nay cũng như bình thường, ăn mặc như học sinh cá biệt. Còn cô ta thì mặc đồng phục trường, xõa mái tóc dài xuống, khuôn mặt đánh phấn nhạt.

- Chào buổi sáng! Ran _hắn nói

- Chào!_nó lạnh lùng trả lời

- À..Ờ...Các cậu có thể nói cho tôi biết tên các cậu được không?_Hanna nói

- Được, mình là Kaito, rất vui được làm quen.

- Tôi là Aoko!

- Tôi là Kazuha

- Tôi là Heiji.

Mọi người đều giới thiệu về mình chỉ còn mỗi nó. Nó vẫn nhàn nhạ uống ly cà phê.

- Còn bạn?

- Ran

- Rất vui được làm quen_cô ta cười tươi nói

- Đi học thôi!

Nó nói rồi xách cặp đi ra ngoài. Giờ đã thành 7 người, không thể đi ba xe như thường ngày.

- Shinichi !_cô ta kêu hắn

- Tôi hiểu rồi, các người lại gạc tôi ra một bên chứ gì? Không sao, tôi có thể đi taxi. Chào!_Hắn định nói thì nó đã cướp lời hắn.

- Ran ! Hay qua đây anh chở ba người luôn

Heiji thương xót cho đứa em mình. Đường đường là nhân vật chính của truyện lại bị gạc cho qua một bên.

- Không cần đâu anh!

Nó bắt một chiếc xe rồi leo lên ngồi. 6 người cũng trông theo chiếc xe taxi đang khuất dần. Từ lúc Hanna tới thì không hiểu sao có một khoảng cách giữa nó và mọi người.

6 người tới trường thì đã thấy nó. Nó đang chuyện trò vui vẻ với một đứa con gái. Nó và người bạn đó đi ngang qua đám bọn hắn mà chẳng ngoái đầu nhìn lại.

" Có lẽ mình đã trở thành nhân vật phụ rồi!"_nó nghĩ thầm.

GIỜ VÀO LỚP...........

Nó vẫn ngồi cái chỗ như thường lệ, nó đang gục đầu xuống bàn nhưng không hề ngủ.

- Này, giận à?_hắn ngồi kế bên hỏi nó

- Không!_nó trả lời

- Chứ tại sao?

- Không cần biết!

- Hầy!_hắn thở dài

Cô giáo chủ nhiệm lớp nó bước vào, kế bên là nhỏ Hanna.

- Các em, hôm nay chúng ta có học sinh mới, em giới thiệu về mình đi nào!_cô giáo vui vẻ nói

- Mình là Niyato Hanna. Mình sống bên Mĩ về đây ở một thời gian. Rất mong được các bạn giúp đỡ_Hanna tươi cười làm đốn tim mấy đứa học sinh nam.

- Em chọn chỗ đi hanna

- Em ngồi kế Shinichi nhé cô!

- À..Ừ...Ran....Không biết...!

Cô giáo chưa nói hết câu thì nó đã đứng dậy, thu xếp đồ đạc qua một bàn trống chưa có ai ngồi. Hắn nắm tay nó kéo lại, kêu nó cứ ngồi đây nhưng nó hất mạnh tay hắn ra. Cứ tiếp tục dọn đồ qua chiếc bàn trống. Hanna ra vẻ khoái chí, bước xuống bàn hắn.

- Chào Shinichi _Hanna nói

-.............._im lặng

Hắn không trả lời cô ta, cứ im lặng nghe nhạc. Nó giữ khoảng cách với mọi người giờ chỗ ngồi cũng xa mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro