Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Nếu không gọi bác sĩ đến, cậu chủ định kệ cho chảy bao nhiêu máu cũng được phải không? Chính cậu chủ cũng là một bác sĩ chưa nhận bằng cấp đấy.

Huân cầm cốc nước lên, uống mấy viên thuốc kháng viêm, không nói gì thêm với tay quản lí. Cậu đã được bác sĩ băng lại vết thương dù cho không quan tâm lắm đến chuyện đó.

-Dù sao cậu chủ cũng nên yêu bản thân một tí, Mọi người đều rất lo lắng đấy....

-Bác sĩ bảo vết thương trên đầu khâu mấy mũi, xương ở bả vai suýt chút nữa thì gãy. Mất nhiều máu nhưng không nguy hiểm lắm.

-Như thế mà không nguy hiểm sao? Máu chảy nhiều vậy cơ mà.

Cô quản gia bước vào, bộ mặt gần như sắp khóc.

-Cậu ba chẳng biết quý bản thân gì cả. Là tụi em buồn chết luôn.

-Ta không sao.

-Sao lại không sao? Tất cả chỉ vì con bé đó. Rõ ràng thấy cái cửa sắp rơi xuống mà không tránh đi. Rõ ràng biết cậu ba bị cả cái cửa kính phang xuống đầu vì cứu mình mà vẫn dửng dưng như không.

-Em đừng nói nữa.

-Cậu ba chiều nó quá nên nó chẳng coi ai ra gì, chẳng có tình người.

-Em ra ngoài đi. Ta không muốn nghe nữa.

-Cậu ba yêu quý nó nhưng nó đâu có quan tâm gì đến cậu ba? Một chút lo lắng cũng không mảy may nữa.......

-Em ra ngoài đi. - Huân gắt lên. Du quay đi, bực bội bước ra ngoài.......

Huân ngồi trên ghế, đưa hai tay để trên bàn, mặt cúi gầm, mắt nhắm nghiền.......

-Cậu chủ có biết mục tiêu của chúng ta là gì không? Là giành được quyền thừa kế....

-Ta không muốn cái vị trí ấy nữa......

-Nhưng cậu chủ đã bước chân vào con đường ấy rồi.... Như tôi đã nói, cậu chủ chỉ có quyền tiếp tục bước đi thôi!

-Ta sẽ dừng lại!

-Cậu chủ không hiểu hết hậu quả hay sao mà nói câu ấy.....Vì cô bé đó.....sao? Cậu chủ....yêu cô bé rồi.....phải không???

-Ta..... không ngăn nổi trái tim ta nữa.....

-Điên rồ! Quá điên rồ! Cậu có biết ý định của ông chủ khi đem cô bé đến đây không????

-Ta không thể chĩa súng vào cô bé được! Ta không làm được!

-Ngay lúc đầu tôi đã ngăn cản cậu gần gũi với cô bé rồi! Giờ thì.... dù cậu yêu tới mức nào, cậu cũng không được từ bỏ mục tiêu cuối cùng của mình! Cậu sinh ra để làm gì? Cậu được dạy những gì trong 20 năm qua? Cậu phải nhớ, phải nhớ cách duy nhất để tồn tại trên thế gian này là đấu tranh, là giẫm đạp lên kẻ khác! Và cậu phải nhớ..... cậu là con trai Ngô- Chấn-Đông!

-Không..... ta không muốn nhớ gì cả.....

-Giờ cậu định sao? Cậu bảo sẽ dừng lại? Cậu muốn dừng lại để bảo vệ cô bé? Để không phải chĩa súng vào cô bé? Cậu có biết,nếu cậu không làm thế.....cô bé cũng vẫn chết dưới tay cậu cả hoặc câu hai? Cậu có thay đổi được gì không?

-Ta sẽ không để điều đó xảy ra....

-Cậu chủ không đủ quyền lực để làm điều đó đâu. Chính cậu cũng rõ hơn ai hết đấy!

-Vậy.... ngươi bảo ta phải làm gì? Phải làm gì hả?

-Cách tốt nhất.... là để cô bé .... chết dưới tay cậu đi. Nếu không....cậu vừa mất cô bé....vừa mất quyền thừa kế.....cả mạng sống của cậu, cũng không giữ được đâu.... Tôi chỉ nói lại lần này thôi..... Cậu chủ! Từ lúc sinh ra trên thế gian này....cậu....đã không có quyền được lựa chọn......

Tay quản lí quay đi....bước khỏi phòng. Thế Huân đập đầu xuống thành bàn....mắt nhắm nghiền lại.....

.......

-Bạn đi đâu thế?....lúc này bạn phải ở bên và chăm sóc cậu ba chứ?

Trí Nghiên lướt qua mặt kỳ , đi trên hành lang.

-Bạn là kiểu người gì vậy? Có biết cậu ba bị thương nặng thế nào không?......Bạn làm gì mà lang thang ngoài này hả?

Nghiên vẫn tiếp tục đi, đầu đang mải suy nghĩ gì đó. Thuỵ An đứng nguyên, chống nạnh.

-Con người kì quặc! Con người xấc xược! Con người nhẫn tâm và độc ác!

11 giờ đêm.......

Trí Nghiên chậm rãi bước vào phòng ngủ của Huân..... Nhỏ chợt khựng lại....Anh đang đứng giữa phòng, cởi trần, mắt trân trân nhìn cô. Không phải ánh mắt dịu dàng của ngày thường......và quan trọng hơn, trên tay cậu.........đang cầm khẩu súng..........hướng thẳng về phía........ Cô........Nhỏ không ngạc nhiên, không sợ hãi........đứng yên....và chỉ nhìn anh..... Con chim Palila đứng co người lại, đôi mắt nhỏ xíu tròn xoe cứ nhìn và khẩu súng trên tay Na......không chớp........... Trong khoảnh khắc...... anh đưa ngón tay vào cò súng........vẫn im lặng và nhìn cô..... Trái tim anh chợt nhói lên.......và... .....Cậu bóp cò!!..... Nhưng......cô vẫn đứng yên....... Còn anh.......giật cò khẩu súng ngắn......giật mạnh hết lần này đến lần khác......Anh gần như muốn điên lên.......Cậu giơ tay và ném thẳng khẩu súng vào tường.... Khẩu súng......không hề....... có đạn.....và....anh ....biết điều này.... Cậu ngồi thụp xuống, dựa vào thành giường, ôm đầu ....Hai hàm răng nghiến chặt lại. Chân Trí Nghiên bước đến...

- Đừng...em đừng đến đây...tránh xa ta ra.... Nhưng cô vẫn bước .....

-Xin em.....tránh xa ta ra....tránh xa kẻ như ta ra.........

Nghiên từ từ ngồi xuống......Tay đưa lên lau mồ hôi trên trán anh.....và nhỏ vòng tay qua.......nhẹ nhàng ôm anh vào lòng mình..... cô hơi quay mặt lại, thì thầm:

-Nếu muốn.....cứ dùng khẩu có đạn ấy.....Còn không....người nhận được một viên đạn....sẽ là .....Thế Huân đấy....

Trên bàn, trong chiếc lồng chim, con Palila hơi nghiêng đầu....như muốn nghe lắm.....những lời Nghiên.........

-Ngươi đoán là ai sẽ sập bẫy tiếp theo?

-Chỉ cậu ba thôi, thưa ông chủ! Cậu cả sẽ chán ngay sau một thời gian. Còn cậu hai thì không một chút mảy may.

-Ngươi nhầm!.....vậy nghĩ xem, ai sẽ là người giết được cô bé?

-Có lẽ là cậu cả. Cậu cả hám sắc nhưng thực chất chẳng coi một đứa con gái nào ra gì. Và.....trong ba cậu chủ, em nghĩ cậu cả là người nhẫn tâm nhất.

-Ngươi.....lại nhầm lần nữa!

-Ý ông chủ là.....

-Ngươi sẽ biết thôi.....Con mắt nhìn người của ta rất tốt. Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé trong khu nhà hoang dột nát....ta đã thấy bên cạnh đứa bé gái xinh xắn ấy..........

.........Lại một đêm mưa........ Nghiên bước từng bước nhẹ nhàng và chậm rãi sang phòng đọc....Thế Huân đang ngồi dưới sàn, dựa tường.......Lặng yên nghe tiếng mưa rì rầm bên tai từ đâu đó rất xa vọng về...........Nghiên lặng lẽ bước đến và ngồi xuống bên cạnh anh.

-Em..... không ghét...ta sao.???

Cô khẽ lắc đầu.

-Ta chỉ muốn biết, mình có thể tàn nhẫn tới mức nào.....Nếu khẩu súng ấy có đạn.......ta sẽ ân hận cả đời..........

Cô từ từ ngả đầu vào vai anh......Dù phía sau bức tường rất lạnh và tiếng mưa vẫn vọng về bên tai.....Nghiên vẫn cảm nhận được hơi ấm từ người Huân.

-Ta lớn lên trong khu biệt thự này....chưa từng có một người bạn....Ta không được đến trường như những đứa trẻ khác....Ta được dạy không chỉ những câu chữ, những bài toán,.....mà còn cả bài học về sự nhẫn tâm,.....sự đấu tranh để tồn tại trong xã hội này.... chỉ cần sai phạm một lỗi nhỏ, tỏ ra yếu mềm trước một con vật đáng thương.....hay chỉ là chảy một giọt nước mắt khi thấy đau.....ta đã bị phạt rất nặng.....bị bỏ đói, bị treo ngược lên trong nhà kho đầy rắn.....12 tuổi, mẹ mất. Ta không còn nhận được tình thương từ ai nữa....kể cả anh hai.....Khi anh nhìn ta với ánh mắt lạnh như vô hồn. Ta biết, cách duy nhất để sống sót là cố gắng giành được vị trí thừa kế của cha.....Suốt 10 năm, ta dằn lòng xuống để làm.... bao nhiêu tội ác...Đêm nào ta cũng không ngủ được, cứ nhắm mắt lại....ta chỉ thấy một vùng loang đỏ máu.....ngột ngạt....thật sự rất ngột ngạt.....Ta đã nhiều lần muốn chạy trốn....muốn tìm một sự giải thoát.....nhưng....bất lực.....Con đường ta đi....xung quanh đều mịt mù bóng tối....Ta đã sống...cô đơn thế cho đến ngày...gặp em...Giờ thì....dù ai nói gì....ta cũng không đủ can đảm để chĩa súng vào em....lần nữa đâu....Như thế...thà tự chĩa họng súng vào đầu mình, ta sẽ thấy....dễ chịu hơn.....Ta yêu em.....hơn quyền lực và địa vị.....và.....hơn cả chính bản thân ta nữa.....

Trí Nghiên từ từ khép đôi mắt trong veo màu nâu lạnh....nhỏ chìm vào giấc ngủ....một giấc ngủ ấm áp khi ở bên Thế Huân. Một ngày mới năng lên.....Mưa đã thôi rơi! Căn phòng đầy sách vẫn chìm trong yên lặng. Cô từ từ mở mắt......điều đầu tiên nhỏ nhìn thấy là khuôn mặtThế Huân, ánh mắt luôn dịu dàng và ấm áp kì lạ. Cả đêm qua cô đã ngủ trong vòng tay anh.

-Ta chờ em dậy.....để hỏi em một điều....................Tình cảm của em.....với ta.....là.......gì???

Anh đã định không hỏi, không dám hỏi vì sợ sẽ không nghe được câu trả lời hoặc.....câu trả lời làm trái tim cậu.....nhói đau.... ....Một khoảng im lặng....khi hai đôi mắt nhìn nhau không chớp....

-Biết - ơn !!

Tim anh chợt se lại.....Đôi mắt cậu dời đi....nhìn ra chỗ khác.....nhìn như nhìn một nơi xa xăm lắm.

-Ra vậy.....em.... thật tàn nhẫn. "Biết - ơn" sao? - Giọng Huân dằn xuống hai chữ ấy

-Ta còn chưa một lần..... nghe em nói....cảm ơn.....

4h chiều........

Xán Liệt lững thững đi trên hành lang, tay đút túi......

-Chào em trai! Người đẹp khỏe không?

-Em không có thời gian đùa cợt với anh lúc này...

-Anh đâu đùa cợt. Ban nãy, nếu không phải ba gọi đến, suýt chút nữa anh "xong việc" với người đẹp rồi.

Huân đang đi chợt khựng lại.

-Anh nói gì?

-Chẳng có gì. Anh gặp người đẹp trên hành lang và định mang về giường mình thôi. Người đẹp không nói với em sao?

Hai bàn tay Huân nắm chặt lại.

-Anh nên tự trọng một chút!

-Sao nào? Không phải người đẹp là của chung à? Lần sau anh sẽ không để lỡ mất cơ hội đâu.

-Ngô-Xán-Liệt!!!

Huân quay người, nhìn anh trai bằng ánh mắt tức giận.

-Chà. Giờ mày còn giận dữ gọi hẳn tên anh mày nữa đấy. Không sao. Lần khác tao sẽ cho mày thấy cảnh tượng bắt mắt.....: người con gái ấy nằm trên giường tao!

-Vô sĩ!

-Mày nghĩ tao không dám à?

-Tôi cấm anh đụng vào người con gái của tôi! - Huân gần như hét lên. Mấy ngày nay, tâm trạng cậu đã không vui,Xán Liệt còn tiếp tục bỡn cợt làm một giọt nước tràn li.

-Người con gái của mày? Mày tự cho mình cái quyền sở hữu đó từ lúc nào hả?

Nét cười vui thích trên mặt Liệt chợt tắt ngấm, tay cậu từ từ đưa lên, giọng đe hơn và quyền lực hơn

-Đừng có xấc xược thế! Mày nên nhớ, trong ngôi nhà này.... tao.....là anh trai mày!

Trên tay Liệt..... họng súng đang chĩa về..... phía Huân.

-Vậy thì....bóp cò đi!

-Mày thách tao đấy à? Mày nghĩ tao không dám à?

-Không phải nghĩ anh không dám. Tôi muốn anh biết rằng, tôi....là em trai anh....nhưng, trong khu biệt thự này.....thì....anh và tôi....quyền lực ngang nhau!

Giọng Huân dằn xuống. Một khẩu súng dí sát đầu Xán Liệt, khẩu súng đã lên đạn và được cầm bởi quản lí của Huân -Winter. Xán Liệt chợt cười.....từ từ hạ tay xuống.

-Mày chưa đủ trình để đấu với anh đâu, em ạ!

Rồi Liệt quay người..... bước đi, vẫn cái vẻ ngông nghênh thường ngày. Winter hạ súng xuống, vẫn nhìn theo Liệt.

-Cậu cả và cậu hai.....đều là những đối thủ nặng kí.

Huân quay đầu tiếp tục bước đi.

-Sao cũng được. Ta không tham gia tiếp cuộc chiến này nữa đâu.

10h đêm.

Nghiên đang vuốt ve chú Palila trong lồng. Palila rất thích thú mỗi khi được cô chủ xinh đẹp làm chuyện này, mắt nó lim dim, thỉnh thoảng gật gù cái đầu bé xíu. Bỗng.....từ đằng sau, đôi bàn tay dịu dàng của ai đó vòng qua ôm lấy cô....và một giọng nói cũng hết sức dịu dàng .

-Em....chưa ngủ sao..?

-Hôm nay....em gặp rắc rối với anh cả ta phải không? Ta xim lỗi....em sợ lắm phải không?

Những ngón tay cô vẫn vuốt ve chú chim Palila, mái tóc dài khẽ đung đưa, nhỏ lắc đầu..

-Có lẽ em cũng phải sống thiếu tình yêu của ba mẹ..... em đã bao giờ nghĩ chưa..... về một ngôi nhà nhỏ....... bình yên....... cạnh biển......hằng ngày được nghe tiếng gió reo, sóng hát......ngày ngày đi bắt ốc biển, cùng chơi đùa với bọn trẻ con........Ta không muốn sống thế này nữa....ta cũng không muốn em bị cuốn vào cuộc chiến mà ba ta dựng nên.... ta muốn từ bỏ tất cả..... muốn giải thoát......... muốn bắt đầu lại......

Vài giây im lặng trôi qua.......Trái tim Trí Nghiên, lần đầu tiên.....cảm nhận được một chút xao động. Chẳng phải mơ ước đó cũng là mơ ước cô muốn thực hiện thay ba mẹ sao? Giọng anh lắng xuống và ấm áp vô cùng......

-Ta sẽ đi khỏi đây.....em....có muốn đi cùng ta không???

Đôi tay Thế Huân từ từ buông xuống. Cậu quay người, chậm rãi bước đi.....

-10 h đêm mai. Ta sẽ đợi em ở khuôn viên.

Ba năm ở bênThế Huân , chính Nghiên cũng chưa xác định được tình cảm dành cho cậu là gì. Ba năm, dù trong lòng buồn phiền thế nào, dù bao nhiêu rắc rối, toán tính xung quanh, dù ngột ngạt và đau khổ..... Thế Huânvẫn luôn dành cho cô ánh mắt dịu dàng. Và nhỏ, đã coi chuyện đó là điều đương nhiên......Nếu đi cùng anh, cô chắc chắn sẽ có một cuộc sống bình yên, được chăm sóc, được bảo vệ, được yêu thương,.......điều quan trọng hơn, nhỏ có thể thực hiện được ước mơ của ba mẹ đang dở dang. Nhưng!!! Cô đưa nhẹ những ngón tay vuốt lên đầu chú chim Palila!

-Mày........ có muốn...đi cùng.....Thế Huân??? .......

-Ta sẽ không nghe thêm bất cứ điều gì và sẽ không thay đổi quyết định đâu.

-Tôi khó có thể ủng hộ quyết định này.

-Ngươi định nói cho cha ta?

-Không phải là không thể!

-Còn ta.....tin ngươi sẽ không làm thế.

-Nếu ông chủ biết, cậu không chỉ không được bước chân ra ngoài....... mà còn phải chịu hậu quả khó lường trước.

-Chỉ cần ngươi không nói, cha ta sẽ không biết!

-Rồi ông chủ cũng sẽ biết.

-Lúc đó ta đã đưa cô bé đến được một nơi không ai tìm ra. Ta sẽ gọi điện về và thưa chuyện với cha.

-Cậu nghĩ có thể đưa cô bé ra khỏi cổng dễ dàng thế sao? Với hệ thống an ninh năng lượng mới nhất của cậu Doãn Khởi?

-Hệ thống luôn cho phép ta và 2 người anh của ta ra vào tự ý.

-Còn cô bé thì sao?

-Nếu đi cùng ta mà máy tính của anh hai không yêu cầu ngăn chặn thì sẽ không sao cả.

-Sao cậu chắc cậu Doãn Khởi dễ dàng bỏ qua vậy? Khi biết cô bé ấy quan trọng nhường nào.

-Anh hai..... sẽ không chạm đến ta đâu, kể cả bất kì thứ gì......của ta!

-Cậu chủ định sẽ làm gì nếu đi được?

-Thực hiện tiếp ước mơ ngày nhỏ: trở thành bác sĩ và quan trọng hơn....là.... yêu thương người con gái....ta yêu.

-Sao cậu chủ có thể dễ dàng hạ quyết tâm......từ bỏ tất cả, tiền bạc, địa vị, quyền lực,..... để có được một cuộc sống bình thường.....tại sao.....???

-Ngươi không hiểu được đâu.......Nếu ở bên người mình yêu...... Một cuộc sống bình yên là điều hạnh phúc nhất. Tất cả danh vọng bề ngoài......đối với ta......chẳng là gì......

-Vậy..... cậu chủ nên cẩn thận. Một sai sót nhỏ sẽ dẫn đến nguy hiểm. Và tôi là một trong những nguy hiểm đó..... Tôi không bao giờ phản bội ông chủ đâu!

-Ta biết rồi. 10 giờ đêm mai ta sẽ đi. Từ giờ đến lúc đó sẽ có rất nhiều việc ta cần sắp xếp lại.

-Cậu chủ, thực sự tin tưởng tôi vậy sao?

-Winter, ngươi không chỉ là quản lí, mà còn là......người bạn duy nhất.....của ta.......

........

-Bạn định đi thật sao? Bạn bỏ An ở lại hả?

Nghiên ngồi dưới sàn, xếp nốt mảng tranh cuối cùng trên bộ xếp hình.

-Dù sao cũng cảm ơn vì bạn đã nói chuyện quan trọng này, ít nhất vẫn còn coi mình là bạn.

Thuỵ An cũng ngồi luôn xuống sàn.....thở dài.

-Haizzzz.... An cũng không nên ích kỉ phải không? Bạn mình được hạnh phúc thì phải vui chứ..... Nhưng bạn đi, mình sẽ nhớ bạn chết mất, nhớ cả cậu ba nữa. Mọi người ở đây sẽ buồn lắm cho coi.....

-Nghiên hạnh phúc thật đấy. Được cậu ba yêu nhiều vậy..... Có lẽ mình chỉ có lựa chọn duy nhất là ở đây cho đến chết thôi.

-Mà này, ông chủ biết thì thế nào? Ông chủ đáng sợ lắm đấy.......Nhưng chắc là đi cùng cậu ba thì sẽ không sao. Cậu ba phải chuẩn bị trước tất cả chứ...... Haizzz..... chán thật nhỉ......lại cô đơn nữa rồi......haizzz.....chán ghê nhỉ..... kết - thúc - rồi!

An ra khỏi phòngThế Huân , khuôn mặt buồn rười rượi......Đúng lúc, quản lí của anh cũng bước vào phòng. Winter liếc mắt nhìn An, đôi mắt chợt sắc lạnh. Cô gái cũng quay đầu nhìn Winter....và.....chợt cười...........

.......

-Cậu ba là một người tốt! Hãy yêu thương cậu ba như tình cảm cậu đã dành cho....... Ít nhất nên nhớ rằng...... cậu ba đã hi sinh quá nhiều vì nhóc....

Nghiên vẫn mải mê đưa tay xếp những mảnh ghép, vẻ như không quan tâm những lời quản lí của Thế Huân nói.

-Tôi không hiểu được con người thật sự của nhóc là thế nào. Nhưng trên thế gian này, trái tim bất kì ai cũng biết....... xao động. Hãy giữ lấy giây phút hạnh phúc trước khi nó vụt mất.....hãy coi trọng người đối tốt với mình.....trước khi người đó.....ra đi. Cậu Thế Huân..... thực sự......... đã yêu nhóc....... rất nhiều......

Quản lí của anh quay đi...... ngón tay Nghiên cùng lúc đặt mảnh ghép cuối cùng xuống......bức tranh được hoàn thành.....bức tranh một vùng biển mênh mông nước, bầu trời tím ngắt màu hoàng hôn..... Một người con trai đang dắt tay một người con gái đi trên cát.....như là......muốn cùng đi.......đến cuối chân trời....... Winter khép cửa phòng Thế Huân lại, khuôn mặt khó gần chợt dãn ra. Đặt tay lên ngực trái, Winter thấy tim mình.....đập rất nhanh........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro