Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng....Soạt!!!!

Lũ tội phạm bỗng nhiên cúi rạp cả xuống...trước mặt Nghiên...Nhỏ mở to mắt..và từ từ quay đầu! Cảnh tượng nhỏ thấy nằm ngoài trí tưởng tượng:

Ngay trước mặt nhỏ, cách vài mét, Xán Liệt đang đứng đó..trận 1 cô gái vào tường và...hôn!....Tay Liệt đang lần đi mở những nút áo của cô gái thì...khựng lại...Cậu ngẩng đầu lên, ngón tay cái quệt nhẹ qua môi...và mắt nhìn sang bên. Nghiên vẫn đứng như trời trồng...Cậu liếc ánh mắt sắc ngọt về phía sau, nơi đám tội phạm vừa đứng thẳng dậy và nhìn nhau ra hiệu.Chúng đồng loạt quay đầu và bước đi, không tên nào dám ho he nửa lời. Mắt Liệt lại liếc về phía Nghiên, nhỏ vẫn đứng và nhìn cậu không chớp. 

- Anh! tiếp đi!

Cô gái trẻ kéo cổ áo cậu lại gần mình  Liệt, mắt vẫn liếc nhìn Trí Nghiên ,1 tay kéo cô gái đi.

- Về phòng! Tự nhiên mất hứng! ...

Cậu khoác vai cô gái...đi lướt qua người Nghiên ,không 1 cái liếc nhìn nữa. Cô vẫn đứng nguyên không nhúc nhích, tai vẫn nghe những lời phát ra. 

- Ai vậy anh? Trông luộm thuộm như nô tì ấy.

- Thắc mắc gì, người giúp việc thôi.

- Giúp việc nhà anh trông khổ quá nhi? Không được ăn sao?

- Nói nhiều quá đấy...

......

- Số hên đấy em à!

- Chán nhỉ? tưởng hôm qua tóm được em.

- Rồi sau đó sao? Cậu Xán Liệt nói gì với em?

- Đang bận chơi gái, nói cái đếch gì .

- Người đep thế này, bỏ qua sao được

- Ê. Mày đang nợ tao 200k.

- Lắm mồm, giờ chơi lại đi, tao trả!

- Chúng mày...chơi tiếp?

- Okkkkkkkk

Đám tội phạm lại kéo nhau lên giường chơi bài. Nghiên vẫn hì hục giặt quần áo trong nhà tắm...nhỏ đang quen dần với cuộc sống Địa Ngục.

....

- Mẹ kiếp! Tao lại thua!

- Hết tiền thì biến đê!

- Mấy giờ rồi anh em?

- Gần 5h chiều, chơi vài ván nữa rồi ăn?

- Bài thế này chơi cái đếch gì. tao muốn hoạt động chân tay lắm rồi...Leader kìa!

- Leader. Hôm nay không chơi à?

- Ê thằng đầu bò, ván nữa không?

- Không tao ra đây tí! Leader ??

Keng ...keng....kenggg

Cả đám quay lại nhìn tên cầm đầu, nãy giờ hắn đang lục gì đó trong balo...Chợt, 1 chiếc hộp rơi xuống...rất nhiều ống tiêm và ống thuốc rơi theo. Leader cúi xuống nhặt 1 ống thuốc thủy tinh nhỏ xíu lên, xem xét có vẻ cẩn thận. Chất lỏng vẫn đầy nhưng nhãn thuốc đã mờ đi...Đám tội phạm đang kéo lại..

- Thứ quái gì thế?

- Leader

- Oh, balo của thằng Đầu chọc mà! hắn chơi thuốc à?

Tên tội fạm biệt danh "đầu chọc" đang tiến đến. Leader hơi nhíu mày:

- Mày giấu gì trong balo đấy?

- Không phải heroin đâu anh! Hồi em ở nhà tù Mexico, em mua được của đám người Indo. Chơi cũng hay, nhưng để lâu rồi em sợ có tác dụng phụ!

- Thế là cái chó gì ?

1 Kích thích à?

- Gần như 1 loại kích thích, khiến cơ thể mất hết lí trí và hành động theo cảm tính. Nhưng tao nói rồi, hết hạn nên dễ gây tác dụng phụ!

- Chán nhỉ?? Tao muốn biết tác dụng phụ là gì ?

- Ờ! Trò vui! Nhưng ai thử mới được? Leader?

Lập tức Leader và đám tội phạm quay đầu nhìn...Nghiên vừa bước từ phòng tắm ra..nhỏ nhìn lũ tội phạm...Chúng cười nham hiểm... Tên Leader tiến lại, tay đang cầm 1 ống thuốc và 1 ống tiêm. Cô cảm thấy có điều chẳng lành

- Mệt chưa em? Muốn chơi trò gì vui vui không?

- Không! 

  Nhỏ kiên quyết 

- Tiếc nhỉ? quyền quyết định không thuộc về em rồi!

Nhỏ thấy tên Leader hút ống dịch vào xi lanh...nhỏ quay người định chạy, nhưng cả đám tội phạm đã chấn đường. Leader tiến lại, mặt hắn có vẻ thích thú vô cùng..

- Đừng lo, không chết người đâu!

Mũi kim hướng thẳng về phía Nghiên, nhỏ bị lũ tội phạm giữ chặt lại.... Phập!!!!!!

Leader rút mũi kim khỏi tay nhỏ...mấy tên tội phạm cũng lập tức thả nhỏ ra. cả đám đang háo hức chờ phản ứng...Nhỏ ngã phịch xuống, thứ thuốc này gây tác dụng quá nhanh. Nhỏ thấy lâng lâng như đang đi trên mây, đầu óc cứ quay vòng vòng như chong chóng...5s, người nhỏ nóng bừng lên, mặt đỏ hừng hực..Nhỏ ôm chặt bụng và ngã vật xuống đất. Đám tội phạm xúm lại xem, Nghiên vẫn co ro dưới sàn...và nhỏ bỗng....bị giật!! Cơ thể run lên bần bật, các cơ giật nhanh như bị vỡ động mạch...Nghiên úp mặt xuống đất...không thể điều khiển được cơ thể mình...Nhỏ chẳng còn suy nghĩ hay cảm giác được gì nữa....Trước đám tội phạm đang cười nói hả hê, cô không khác nào con mồi vừa uống nhầm thuốc... 

Hơn 8h ...

tối Nghiên từ từ mở mắt và nhận ra mình vẫn sống! Cô đẩy tay ngồi dậy, suýt ngã vì đầu óc thấy choáng váng. Nhỏ đã ngất đi và nằm yên vị dưới sàn từ chiều... cố đứng dậy...Nhỏ nhìn xung quanh, đám tội phạm đang ngủ vật vờ trên giường, chẳng ai quan tâm chuyện nhỏ còn sống hay đã chết...Nhỏ bước đi, loạng choạng suýt ngã. Tác dụng của thứ thuốc nguy hiểm ấy vẫn chưa hết hoàn toàn. Nhỏ biết việc cần làm lúc này là ra khỏi đây trước khi lũ tội phạm tỉnh dậy và nghĩ ra trò vui khác...

Nghiên loạng choạng bước trên hành lang, cảm giác cơ thể chẳng còn là của mình Đầu óc trống rỗng, bụng trống rỗng, nhỏ không biết mình còn chịu được cuộc sống này đến khi nào.Nhưng có 1 điều nhỏ chắc chắn , bằng mọi cách, nhỏ vẫn phải sống!  Giữa khu biệt thự rộng thênh thang, có hàng chục đôi mắt vẫn hàng ngày nhìn cô ,thù hận, như muốn xé xác, thèm khát, như muốn ăn tươi nuốt sống...Sự lì lợm và ngang ngược của nhỏ không đủ để chống cự...và lúc này, nhỏ thấy mình đang kiệt sức và muốn ngã gục...

"- Trước mắt, em nên biết thế nào là sợ hãi..

- Tao đã bảo mày nói chưa? Con xấc xược!

- Chó mà cũng đòi nằm với chủ sao? Tao không biết nó nằm vừa cái ổ chó đấy...

- Biết sợ chưa? Còn dám hỗn với anh không?

- Tao hỏi mày đẹp chỗ nào? Chỗ nào hả?Tao chỉ muốn rạch mặt mày ra....

- Muốn chơi trò gì vui vui không em?

- Hahahahahaha - Haha....."

Nghiên ôm đầu, dựa phịch vào tường, đầu óc choáng váng làm nhỏ không điều khiển được suy nghĩ. nhỏ thấy hỗn loạn....rối và hoảng cực độ..có lẽ 1 phần do thứ kích thích hết hạn kia.

"- Dù đến bất cứ nơi nào trên trái đất này...vòng tay ta cũng sẽ dang rộng sưởi ấm cho em...

- Mày chết đi! Sao mày không chết đi?...

- Chơi nữa không em? mệt chưa em? Tiếp đi...tiếp đi...

- Lúc nào em mới làm ta hết lo lắng đây? Ít nhất khi ở bên ta, em sẽ được an toàn...

- Cắt đi..cắt nữa! Cắt trọc luôn đi!....

- Lại đây em...muốn ăn gì không? Ăn gì hả em....hahaha........"

Nghiên ôm chặt đầu hơn...lắc nguầy nguậy, chỉ muốn đám suy nghĩ rối loạn bay ra khỏi đầu...nhỏ không chịu nổi nữa! Thật sự không chịu nổi nữa.......... Chân nhỏ bước đi, bước thật nhanh... Nghiên dựa phịch bào 1 cánh cửa...bắt đầu bình tĩnh hơn, mồ hôi túa ra ướt mặt, nhỏ thở dốc... Nhỏ mệt mỏi...mệt thật sự...và ngay lúc thấy kiệt sức cùng cực, trong đầu cô hiện lên hình ảnh 1 người...Nghiên đưa ánh mắt lên nhìn cánh cửa trước mặt........thấy những con số chập chờn...

- 102.......103.........103......

Phòng 102!

Doãn Khởi từ phòng tắm bước ra, tay cậu ném phăng chiếc khăn tắm lên giường, rồi đưa tay khuy lại hàng áo sơ mi.... Cậu bước ra phòng khách...Tối om, chỉ màn hình laptop vẫn sáng, thực không phải mối quan tâm!.. Cậu định quay người, tiến lại phía chiếc cửa sổ lớn thường nhật. Nhưng! Chân cậu khựng lại! Đôi mắt lạnh đưa ngang....cậu chợt thấy....1 bóng người đang tiến vào...rất gần..rất chậm.... Và....bất ngờ..............

Kim đồng hồ như ngừng chạy Thời gian như ngừng trôi Và cơ thể Doãn Khởi như bất động hoàn toàn.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro