Chương2: Bị chồng ruồng bỏ, được nhiều hay ít

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sao

Đào Trọng Nguyên ngồi trên giường ôm đầu, phiền não nhớ  lại . Rốt ruột vì sao lại như vậy?
Ngày hôm qua, anh bị mẹ chồng ác ý nhốt trên ban công, không nghỉ tới người chồng kết hôn với mình được năm năm Huỳnh Đạt cùng với em gái thân sinh với anh Đào Bích Vân nằm trên ghế salon ở phòng khách , cơ thể hai người giao tiếo triền miên, làm cho anh cảm thấy đây là câu chuyện buồn nôn nhất trên đời.
Anh đẩy mạnh cửa , tiến lên cho họ mỗi ngườu một cái tát, sau đó đi đến quán bar uống rượu...

Anh nhớ rõ đã gọi rất nhiều loại rượu. Dường như cạn hết một chai rượu nào đó, toàn thân nóng lên thần trí mơ hồ, sao đó nhào tới trong lòng...... Đào Trọng Nguyên liết mắt nhìn người đàng ông xa lạ đang nằm bên cạnh ngủ  ngon lành. Vì thế biến thành tình trạng hiện tại .

Vì sao lại như vậy, Đào Trọng Nguyên hung hăn vì đầu, cắn môi, hói hận muốn chết đi được.

DÚNG RỒI!

Là bình rượu kia, bình rượu kia có vấn đề ! Lúc đó anh quán kích động lại gọi không ít, căn bản không chú ý bồi bàn đã tráo đổi bình rượu..... chết tiệt

Người đàn ông đang ngủ bên cạn bổng nhiên chuyển người lại, vương cán tay mạnh mẽ thon dài ra.

Đào Trọng Nguyên sợ hãi né tráng, không nghỉ tới lập tức rới xuống giường

"A...." anh không nhịn được gâm lên một tiếng

Người đàn ông kia bổng mở mắt, cặp ngươi hắn thạch, mẫn cảm như loài báo quyét về phía anh , toàn thân tỏa ra khí như tảng băng khiến anh ngẩn ra.

*hắn thạch: đá đen

Người đàn ông này, không thể nói ra bộ dạng rất tuấn tú, mái tóc hỗn loạn, gương mặt góc cạnh, chiếc mũi thẳng cao, cầm gọn, nhất là đôi mắt lơ đãng kia nhưng có vẻ nhìn thấu người khiến làm người ta không nhịn được tim đập rộn lên, toàn thân trời sinh tản ra một loại khí bức người giống như vị thần Apollon cao cao tại thượng

Đào Trọng Nguyên giật mình, đến khi ánh mắt người đàn ông này nhìn xuống mới phát hiện, trên người mình -__- trần trụi. Đào Trọng Nguyên kích động vớ chiếc khăn trãi giường che thân mình

Thanh âm của người đàng ông này hơi khàn do mới vừa ngủ dậy " Chàng trai nhỏ, đứa cái đó cho tôi"

Đào Trọng Nguyên nhìn theo hứng tay hắn chỉ, nhìn một sấp giấy giống như quyển sách, chần chờ một chút đưa cho hắn

Hắn nhanh chống ghi cái gì đó vào một tờ giấy, rút ra ném cho anh, giọng lạn lùng" Cầm lấy, đây là giá của cậu"

Nghĩ đến tối hôm qua dưới người mình như thế nhưng anh ta lại gọi tên nam nhân khác, hắn nheo đôi mắt trong lại nguy hiểm. Cái này là sự sỉ nhục lớn của hắn sao?

Nhìn thấy tờ chi phiếu , gương mặt Đào Trọng Nguyên trở nên trắng bệch, hắn xem anh là cái gì hàng hóa sao?

Hắn nghỉ anh chê không đủ, cười lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy  sự kinh miệt" Không dủ? Bị chồng ruồng bỏ cậu còn định muốn tìm trên người tôi, cậu chỉ có giá bao nhiêu thôi"

Nghe lời sỉ nhục mình như vậy, hai nắm tay Đào Trọng Nguyên siết chặt, cô kích động nói" Anh nói tôi bị trồng ruồng bỏ? Tôi không phải, không phải." Trái tim anh như bị bóp nát như lấy muối sát vào vết thương

" Đêm qua cậu  kêu tên một gã đàng ông,  bị vứt bỏ sao? Tôi đoán...." hắn làm điệu bộ nhàng hạ thong dong" người đàn ông của cậu có vợ bé bên ngoài, có lẽ người đó cũng là một người rất thân với cậu"

Sắt mặt anh trắng đờ, thân hình nhỏ run lên như con cừu non. Biết mình đã đoán đúng hắn nhìn anh từ trên xuống dưới " Như cậu, dáng người cứng nhắt, không có bất cứ thứ gì thú vị cậu nên học lại từ ng tình bé nhỏ của chồng cậu đi..."

Đào Trọng Nguyên tức giận đến cả người run lên, trái tim như bị dao cắt. Luống cuốn mặt quần áo vào, từ trong túi lấy ra dồng xu duy nhất ném lên người hắn

" Vị tiên sinh này , vừa rồi đã khen và khuyên tôi, đây là quà đáp lễ cũng chính là giá trị của anh. Còn nữ tôi không cần an xoi mói"

Nói xong tức giận mở cửa đi ra ngoài " PHANH" cánh cửa đóng sầm lại

Phía sao, bị ném vào người đồng tiền xu khuôn mặt hắn hóa đen, trong mắt sẹt một tia dị quang giống như vừa tìm được con mồi

Vài giây sao âm thanh từ điện thoại vang lên

" Hưng, thế nào hôm qua có bị mất hồn không" Thanh âm hứng thú của Tấn Đạt từ bên đầu dây điện thoại. Tối hôm qua hắn đã cùng An Phát chuốc cho tên này say, không nghĩ sao đó phát sinh ra chuyện phấn khích như vầy.

Nhìn núi băng ngàn năm khó lỏ vẻ kinh ngạc nên hắn bày mưu cho hắn tứv chết
"..." bên kia đầu dây điện thoại hàn khí tỏ ra khắp bốn phía núi băng tựu hồ xuyên thấy qua điệ thoại làm Tấn Đạt hơi rung, thức thời ngậm miệng, cõi lòng lặng lẽ nức nở" Ô ô núi băng núi băng thật đáng sợ

Núi băng lạnh mặt nói" Tấn Đạt giúo tôi điều tra hồ sơ cá nhân"
_________________ hết chờ chương 3__________________________________
Pp chúc mn ngủm ngon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro