Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Mẫn Khuê ôm chặt Từ Minh Hạo vào lòng.

"Hạo Hạo, cậu không cần chứng minh bất cứ điều gì với mẹ tớ cả."

Từ Minh Hạo nghẹn ngào: "Cần chứ."

"Tại sao? Chẳng lẽ mẹ tớ không đồng ý thì tụi mình không thể bên nhau à?"

Từ Minh Hạo sững sờ, chẳng lẽ...... không phải sao?

Kim Mẫn Khuê ôm mặt cậu, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, "Không phải, dù bà có đồng ý hay không thì tụi mình vẫn sẽ bên nhau, bởi vì tớ không thể chờ thêm nữa."

Từ Minh Hạo nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ.

Kim Mẫn Khuê nói: "Chuyện bảy năm trước là lỗi của tớ, lẽ ra tớ phải nói với bố mẹ sớm hơn để họ chuẩn bị tâm lý. Nếu nhất định phải nói Hạo Hạo có lỗi thì lỗi duy nhất của Hạo Hạo là năm đó không cho tớ biết chuyện này."

Khóe miệng Từ Minh Hạo trĩu xuống, tiếng thút thít càng lớn hơn.

"Tớ không muốn cậu đi tìm mẹ tớ, đây là chuyện tớ phải giải quyết, Hạo Hạo vốn rất giỏi giang," Kim Mẫn Khuê thì thầm bên tai Từ Minh Hạo: "Bé ngoan không cần chứng minh gì hết."

Từ Minh Hạo vùi mặt vào vai Kim Mẫn Khuê lẩm bẩm: "Không được nói vậy."

Tính bướng bỉnh của cậu bảy năm sau mới thấy lại.

Kim Mẫn Khuê nhịn không được dụi má vào trán cậu như trước kia, "Cậu còn chưa ăn tối nữa, về ăn cơm rồi ngủ một giấc đi, sáng mai tớ đón cậu đi làm, được không?"

"Vậy còn mẹ cậu?"

"Cứ để tớ lo."

Từ Minh Hạo ôm chặt bả vai Kim Mẫn Khuê, cả người đều dựa vào anh.

Có Kim Mẫn Khuê ở cạnh, Từ Minh Hạo luôn rất an tâm.

Sau khi về nhà, Kim Mẫn Khuê lại ầm ĩ với Hà Ninh một trận, từ đầu đến cuối Hà Ninh không thể hiểu được tình cảm Kim Mẫn Khuê dành cho Từ Minh Hạo, bà đổ hết trách nhiệm lên đầu Từ Minh Hạo và chửi rủa cậu, sau đó giận dữ bỏ đi, trước khi đi còn nói với Kim Mẫn Khuê: "Mẹ sẽ không đời nào đồng ý."

Kim Mẫn Khuê kiên quyết nói: "Mẹ, con cũng phải có cuộc đời của mình chứ."

Hà Ninh nắm chặt chốt cửa, vừa đau lòng vừa khó hiểu: "Mẫn Khuê, con sao vậy, sao lại biến thành thế này? Từ trước đến giờ con ngoan lắm mà, cha mẹ đều tự hào vì con --"

"Chỉ vì con thích nam mà không đáng để cha mẹ tự hào nữa sao?"

Hà Ninh sững sờ.

"Con chẳng thay đổi gì cả, có chăng là khi cậu ấy trở về bên con, con cảm thấy từ nay về sau mỗi ngày đều đáng mong chờ, thật sự rất hạnh phúc."

Hà Ninh bàng hoàng nhìn anh như nhìn một người xa lạ, chốc lát sau đóng ập cửa bỏ đi.

Ngày hôm sau.

Kim Mẫn Khuê đúng hẹn dừng xe trước cửa nhà Từ Minh Hạo.

Chẳng biết có phải vì Từ Minh Hạo đã dặn trước ban quản lý hay không mà Kim Mẫn Khuê có thể lái thẳng đến nhà cậu.

Từ Minh Hạo vừa mở cửa ra đã trông thấy anh.

Kim Mẫn Khuê hạ cửa xe xuống.

Hai mắt Từ Minh Hạo sáng lên, trên má thấp thoáng lúm đồng tiền.

Cậu lập tức chạy tới, chạy nửa chừng lại đột nhiên giảm tốc, chuyển sang đi bộ, nhìn có vẻ hơi miễn cưỡng.

Kim Mẫn Khuê băn khoăn nhìn cậu đến cạnh xe, mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, không nói một lời.

Kim Mẫn Khuê bỏ ra mấy giây suy nghĩ, bỗng nhiên vỡ lẽ: "Nhỏ mọn ghê, còn ghim chuyện mất mặt ở nhà hàng hôm qua đây mà."

Bác sĩ Tiểu Từ tự thấy bảy năm qua đã khiến mình thay da đổi thịt, trở nên chững chạc dũng cảm hơn, thế mà hôm qua lại khóc lóc thảm thiết, còn bị bạn trai cũ chứng kiến, sau khi ngủ dậy cảm thấy hết sức mất mặt, xấu hổ không biết làm sao nên tạm thời muốn tỏ vẻ lạnh lùng.

Từ Minh Hạo quay mặt đi, Kim Mẫn Khuê chồm sang cài dây an toàn cho cậu, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn. Mùi toner thoang thoảng nơi chóp mũi, khuôn mặt Từ Minh Hạo không còn bầu bĩnh nhưng da vẫn rất đẹp, trắng trẻo mịn màng, Kim Mẫn Khuê giả bộ như dây an toàn không đủ dài nên xích lại gần hơn.

Ý đồ không cần nói cũng hiểu.

Lông mi Từ Minh Hạo run rẩy, khẽ cụp mắt xuống.

Rõ ràng bảy năm trước hai người dính nhau như sam, hôm qua lại bộc bạch nỗi lòng với nhau, hôm sau gặp mặt kiểu gì cũng củi khô lửa bốc.

Ai ngờ lại thấy hơi mất tự nhiên.

Bầu không khí trở nên gượng gạo.

Cứ như trở lại lúc ban đầu chưa hiểu lòng nhau.

Kim Mẫn Khuê vốn rất giỏi ăn nói, nhưng giờ phút này ở gần như vậy lại không biết nên nói gì.

Từ khi hẹn hò hai người chưa từng trải qua giai đoạn mập mờ thuần khiết, Từ Minh Hạo giở thủ đoạn ngây thơ quyến rũ, còn Kim Mẫn Khuê hệt như hôn quân không kìm lòng được, từ lần đầu gặp nhau đến khi lên giường chưa đến bốn mươi ngày, sau đó còn bạo dạn chơi đủ kiểu.

Giờ cửu biệt trùng phùng, hai người lại giữ kẽ với nhau.

Kim Mẫn Khuê ngo ngoe muốn động, cằm đã chạm vào cổ áo Từ Minh Hạo, đúng lúc này công ty gọi điện tới.

Đồng nghiệp trong công ty nói: "Trưởng phòng Tô, Nghiêm tổng bảo anh mười rưỡi sáng tới công ty họp về chuyện tập đoàn Thịnh An lần trước."

"Ừ, tôi biết rồi."

Kim Mẫn Khuê để điện thoại xuống, Từ Minh Hạo quay sang nhìn anh.

Mắt Từ Minh Hạo lúc nào cũng trong veo sáng ngời.

Kim Mẫn Khuê đưa tay xoa má cậu rồi hỏi: "Hôm nay có trực không?"

Từ Minh Hạo lắc đầu.

"Hôm nay tớ cũng không tăng ca, tớ muốn mời Lý Thạc Mân và bạn gái cậu ấy ăn một bữa, cậu đi với tớ nhé?"

Từ Minh Hạo gật đầu.

"Đừng lo, họ không trách cậu đâu."

Vẻ mặt Từ Minh Hạo rất điềm tĩnh nhưng vành tai bắt đầu ửng đỏ.

Kim Mẫn Khuê nín cười, không vạch trần cậu mà nhẹ giọng hỏi: "Vậy ăn tối xong...... về nhà với tớ được không?"

Từ Minh Hạo nhìn anh, hai người đều nhìn ra ẩn ý sau hai chữ "về nhà" trong mắt nhau.

Cậu nói: "Ừ."

Kim Mẫn Khuê không kìm được nụ cười.

Xe từ từ lái đi.

Khi xe Kim Mẫn Khuê biến mất ở ngã rẽ, mẹ Từ Minh Hạo là Từ Niệm Chi đi ra cổng, nói với chồng mình bên cạnh: "Em sẽ đến nói chuyện với mẹ Kim Mẫn Khuê."

Cha Từ Minh Hạo nhấp một ngụm cà phê, hờ hững nói: "Vấn đề của tụi nhỏ cứ để hai đứa nó tự giải quyết đi."

Từ Niệm Chi nói: "Quan niệm của thế hệ trước đâu thể xem như vấn đề của tụi nó được, hai đứa đã khổ lắm rồi. Tình cảm sâu nặng như vậy mà bị cha mẹ hủy hoại thì đáng tiếc lắm."

Kim Mẫn Khuê chở Từ Minh Hạo đến cổng bệnh viện.

Đang định tháo dây an toàn để chồm sang hôn cậu thì Từ Minh Hạo sực nhớ ra, "Tuần sau cậu nhớ tái khám nhé."

Đúng là hết chuyện để nói mà.

Ánh mắt hai người cùng dời xuống.

Kim Mẫn Khuê: "......"

Mấy ngày nay Kim Mẫn Khuê quên béng mình vừa mổ xong, lâu lâu nhói lên một cái cũng không để ý.

Việc này có liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, Kim Mẫn Khuê bóp tay Từ Minh Hạo, "Cậu khám cho tớ ở nhà không được sao?"

Từ Minh Hạo nghiêm túc nói: "Không được, phải xem sỏi đã tan hết chưa, còn phải chụp X quang nữa."

Nói xong cậu cảm thấy giọng điệu của mình quá cứng nhắc nên lại đổi giọng: "Lúc khám tớ sẽ nhẹ nhàng một chút."

"...... Mổ xong phải chờ một tháng thật sao?"

Từ Minh Hạo lập tức hiểu ra, ngượng ngùng "ừ" một tiếng.

Kim Mẫn Khuê buồn rầu nghĩ đêm nay dù có dẫn Từ Minh Hạo về nhà cũng không làm được gì, chẳng lẽ chỉ đắp chăn tán gẫu thôi sao? Từ Minh Hạo sẽ nghĩ gì về anh? Có khi nào cảm thấy anh vô dụng không?

Từ Minh Hạo yên lặng nhìn Kim Mẫn Khuê, không hiểu tại sao anh đột nhiên xụ mặt, nhìn không mấy vui vẻ. Cậu đang chờ Kim Mẫn Khuê hôn mình nhưng anh chẳng hề nhúc nhích.

Từ Minh Hạo cáu kỉnh xuống xe.

"Bé cưng!"

Kim Mẫn Khuê kêu mấy tiếng vẫn không thể gọi cậu lại.

Lại dỗi gì nữa đây?

Vì công ty thông báo họp nên Kim Mẫn Khuê xin thư ký Từ Chính Đông cho nghỉ, chuẩn bị về công ty một chuyến.

Hiện giờ thái độ của Nghiêm Đào đối với anh rất tốt, thay đổi mọi yêu cầu khắt khe trước đây, nói năng vô cùng lịch sự, chắc tưởng Kim Mẫn Khuê có Từ Chính Đông chống lưng nên không dám thất lễ.

Nghiêm Đào đi tới hỏi, "Về rồi à, ở bên đó có bận lắm không?"

Kim Mẫn Khuê cười nói: "Cũng bình thường."

Nghiêm Đào vào phòng họp, còn bảo Kim Mẫn Khuê ngồi kế mình, tỏ rõ thái độ ưu ái Kim Mẫn Khuê khiến Chu Cánh ngồi phía xa lập tức sầm mặt.

Kim Mẫn Khuê cũng chẳng thèm để ý đến hắn.

Trong lúc họp, điện thoại của Kim Mẫn Khuê rung liên hồi.

Anh cúi đầu nhìn, là cha anh gọi.

Cha anh liên tục gọi điện cho anh, khỏi cần nghĩ cũng biết là vì chuyện gì, Kim Mẫn Khuê trả lời qua WeChat rằng mình đang họp nhưng vô ích, cuộc gọi của cha anh vừa kết thúc thì cô anh lại gọi tới.

Kim Mẫn Khuê đành phải chuyển sang chế độ im lặng.

Họp xong, Kim Mẫn Khuê đến góc cầu thang gọi cho cha mình, cha Kim phủ đầu bằng một câu: "Rốt cuộc mày muốn gì hả? Mày muốn làm cha mẹ tức chết đúng không?"

Kim Mẫn Khuê cảm thấy rất mệt mỏi, cố níu giữ chút kiên nhẫn cuối cùng, "Con không muốn, cha mẹ bình tĩnh lại đi."

"Sau khi về nhà mẹ mày cứ khóc mãi thôi."

Kim Mẫn Khuê trầm mặc.

"Tháng Sáu năm nay con trai dì Tiền hàng xóm vừa sinh một đứa con gái, một nhà ba người mỹ mãn, tao thấy mà thèm, mày không thể giống người ta được sao?"

Kim Mẫn Khuê dựa vào tường xoa huyệt thái dương.

Quả thực là tức quá hóa cười.

"Ngày xưa dì Tiền hay ghen tị với nhà mình, nói con trai dì ấy không nên thân, học hành chẳng tới đâu, việc làm cũng phải nhờ người quen xin cho, tiền trả góp mua nhà đều do bố mẹ gánh...... Lúc đó cha mẹ đều nói con hiếu thảo hiểu chuyện, giờ đổi lại rồi à?"

Cha Kim nhất thời im lặng.

Ông thấy mình nói không lại Kim Mẫn Khuê nên bảo cô anh gọi, Kim Mẫn Khuê không muốn nghe, chỉ có thể cúp điện thoại của bà.

Thư ký Từ Chính Đông gọi tới, bảo anh về xem vật liệu.

Kim Mẫn Khuê đành phải lái xe về Trung Tấn trước.

Công việc bận rộn khiến anh tạm thời quên đi rắc rối với cha mẹ, gần đến giờ ăn trưa, anh sực nhớ đến lời hẹn ở nhà hàng Tây hôm qua, thế là gọi điện cho Lý Thạc Mân.

"Đang bận à?"

"Cũng không bận lắm," Lý Thạc Mân vừa ra khỏi công ty A, ngồi vào xe nói, "Chà, nghe giọng vui quá ta."

Kim Mẫn Khuê cười, "Nhờ phúc của cậu đấy."

"Còn dám nhắc chuyện này với tôi nữa à!" Lý Thạc Mân giả bộ tức giận: "Nói bé bác sĩ nhà cậu gọi tôi một tiếng anh, sau đó xin lỗi thì chuyện này mới cho qua, nghe không?"

"Thì tôi gọi để mời cậu ăn cơm đây, người có lỗi là tôi, tôi thay bé bác sĩ xin lỗi cậu."

Lý Thạc Mân bất mãn, "Còn rắc cơm chó lên đầu tôi nữa chứ, vợ chồng tôi có giấy đăng ký kết hôn hẳn hoi đấy nhé, hai cậu có không?"

Kim Mẫn Khuê vừa định nói chuyện thì nhận được tin nhắn từ cô mình, thấy anh im lặng, Lý Thạc Mân nhận ra ngay nên hỏi: "Sao thế?"

"Cha mẹ tôi không đồng ý, hai ông bà cứ như bị điên vậy, liên tục gọi điện nhắn tin cho tôi, còn nhờ cô khuyên tôi, hình như trong mắt họ đồng tính luyến ái chẳng khác nào bệnh nan y cả, tôi đã lây bệnh thì không bao giờ cứu được."

"Thế hệ trước mà."

"Giờ chỉ có thể đối đầu với họ thôi."

Lý Thạc Mân trêu anh, "Hiếm thấy nha, cậu mà cũng có lúc bó tay à."

"Hay là cậu đến làm bình phong cho tôi đi, chẳng phải cậu gặp mẹ tôi rồi sao? Cậu đến nói với bà ấy mình cũng là gay đi."

"Cậu chưa chịu thôi đúng không!"

Kim Mẫn Khuê cười: "Cậu nói với bà ấy mình đã yêu thầm tôi bao năm nay, hoặc là tôi ở bên cậu, hoặc là tôi ở bên Từ Minh Hạo, bảo mẹ tôi chọn đi, nhất định mẹ tôi sẽ nghĩ dù sao tam quan cũng mất rồi, thà chọn Từ Minh Hạo còn hơn."

"........." Khóe miệng Lý Thạc Mân giật giật, "Thật không thể tin được tôi đang nói chuyện với người."

Kim Mẫn Khuê phì cười.

Tâm trạng nặng nề vơi đi phần nào.

"Để xem tối nay tôi có xử bác sĩ Từ nhà cậu không -- Ê? Đây không phải Từ Chính Đông sao?" Lý Thạc Mân kinh ngạc thốt lên.

Kim Mẫn Khuê sửng sốt, "Hả?"

"Tôi vừa lái xe ngang bệnh viện nam khoa kia, í, xe Từ Chính Đông là Cullinan đúng không, Cullinan màu đen, số xe là năm số tám, sao anh ta lại ở đây? Khoan đã! Kia không phải bạn trai cậu sao?" Lý Thạc Mân chợt kêu lên, "Khuê à, bạn trai cậu thật đó! Mặc áo khoác dài màu trắng, đúng là cậu ấy rồi."

Kim Mẫn Khuê đập bàn đứng dậy, "Họ đi đâu?"

"Để, để tôi đuổi theo."

Lý Thạc Mân lập tức đổi hướng, luôn miệng nói: "Bác sĩ Từ nhà cậu còn đòi bắt gian tôi, hôm nay tôi có cơ hội bắt gian cậu ấy rồi, anh bạn à, đừng buồn nhé!"

Kim Mẫn Khuê nổi cáu: "Đừng nói bậy! Từ Minh Hạo không phải người như vậy đâu."

Nhất định là Từ Minh Hạo đi ngả bài với Từ Chính Đông.

Anh tin Từ Minh Hạo.

"Được được được, tôi đang bám theo hai người họ đây, họ đi từ đường Văn Hiên ra đại lộ Nam Thành, đại lộ Nam Thành dẫn tới đâu nhỉ?" Lý Thạc Mân vừa lái xe vừa lẩm bẩm, lòng Kim Mẫn Khuê nóng như lửa đốt, thấy Cullinan của Từ Chính Đông rẽ phải, Lý Thạc Mân cũng bật đèn xi nhan, "Phía Tây đại lộ Nam Thành, đi đâu đây......"

Kim Mẫn Khuê đứng ngồi không yên.

Đương nhiên anh tin Từ Minh Hạo trăm phần trăm nhưng lại không tin Từ Chính Đông, lỡ Từ Chính Đông không đồng ý chia tay, làm hại Từ Minh Hạo thì sao.

Nên làm gì đây?

Anh lập tức nhắn tin cho Từ Minh Hạo, cậu không trả lời.

Lý Thạc Mân lẩm bẩm: "Sao đường này nhìn quen vậy ta? Hình như họ đến nơi rồi, rẽ vào --"

Lý Thạc Mân chợt im bặt.

Trong lòng Kim Mẫn Khuê giật thót, "Rẽ vào đâu? Cậu nói đi chứ!"

"Vào cổng tập đoàn Trung Tấn."

Kim Mẫn Khuê sửng sốt, "Cái gì?"

"Vào Trung Tấn." Lý Thạc Mân băn khoăn nói.

Kim Mẫn Khuê kịp phản ứng, chẳng lẽ...... Từ Chính Đông đến tính sổ với anh?

Anh đứng phắt dậy.

Anh biết rõ trong chuyện này mình không có lý bằng Từ Chính Đông, thậm chí không có tư cách gì để giành với Từ Chính Đông, nhưng anh nhất định phải giành, dù Từ Chính Đông có rút lại dự án của anh, nhắm vào anh, để anh mất chỗ đứng trong ngành đầu tư thì anh vẫn muốn giành.

Anh không thể đợi thêm bảy năm nữa.

Từ Chính Đông là khách quen của các hộp đêm, ăn chơi có tiếng, người tình nhiều vô số kể, chỉ bấy nhiêu đã đủ làm Kim Mẫn Khuê không yên tâm giao Từ Minh Hạo cho Từ Chính Đông, Từ Minh Hạo chỉ có thể do anh chăm sóc mà thôi.

Anh không kịp mặc áo khoác mà lao thẳng xuống lầu.

Từ Chính Đông đứng trước cửa thang máy ở tầng hầm thứ hai.

Từ Chính Đông vừa dẫn Từ Minh Hạo vào thang máy vừa nói: "Cứ đòi tới văn phòng cho cậu ta một bất ngờ, cậu tốt với cháu như vậy mà sao chưa bao giờ thấy cháu cho cậu bất ngờ nào hả?"

Từ Minh Hạo nói: "Hồi cháu chín tuổi, vì muốn mua xe cho bạn trai mà cậu lừa hết tiền lì xì của cháu, đến giờ vẫn chưa trả đâu."

"...... Có chuyện này nữa sao?" Từ Chính Đông tặc lưỡi: "Nhớ dai ghê."

Vừa dứt lời thì cửa thang máy mở ra.

Từ Chính Đông dẫn Từ Minh Hạo ra ngoài.

Chưa kịp ngẩng đầu lên thì Kim Mẫn Khuê đã chạy vội tới kéo Từ Minh Hạo ra sau lưng.

"Từ tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Từ Minh Hạo sững sờ, cậu không hề nhắn tin cho Kim Mẫn Khuê, sao anh biết cậu đến tìm mình?

Kim Mẫn Khuê trịnh trọng nói: "Từ tổng, anh chỉ định tôi phụ trách dự án niêm yết, là người có ơn lớn với tôi, tôi hết sức cảm kích, nhưng chuyện liên quan đến Từ Minh Hạo tôi không thể nhượng bộ dù chỉ nửa bước, tôi nhất định phải ở bên cậu ấy, lần trước tôi nói nếu anh đối xử với cậu ấy không tốt thì tôi sẽ cướp cậu ấy về, nhưng giờ tôi đổi ý rồi, dù anh có tốt với cậu ấy thì tôi vẫn muốn cướp cậu ấy về--"

"Bởi vì hai người hoàn toàn không hợp nhau!"

Từ Chính Đông hơi nheo mắt.

Kim Mẫn Khuê tiếp tục căm phẫn nói, "Chỉ có tôi hiểu cậu ấy, chỉ có tôi mới chăm sóc tốt cho cậu ấy thôi, dù hôm nay anh rút lại dự án thì tôi vẫn muốn nói, Từ tổng, mong anh chia tay với cậu ấy đi!"

Xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ.

Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Từ Chính Đông nhìn anh, nhịn không được bật cười.

Từ Minh Hạo thò đầu ra sau lưng Kim Mẫn Khuê, ngơ ngác gọi: "Cậu?"

"........."

Từ Chính Đông nhíu mày với Kim Mẫn Khuê.

Kim Mẫn Khuê rùng mình, cũng gọi theo: "Cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro